Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 694: Cô nàng họ Phương




Địa điểm hẹn là bãi đậu xe của một quán rượu ở ngay thủ đô, Hướng Nhật rời đi bỏ lại Dịch lão lục với vẻ mặt mừng rõ vì được hắn đồng ý giúp đỡ, móc điện thoại ra gọi Trần thượng tướng.

"Thượng tướng, tôi đến rồi"

"Ừm" Trần thượng tướng đáp rồi cúp điện thoại.

Rất nhanh Hướng Nhật đứng chờ ở bãi đậu xe liền thấy một chiếc taxi rất bình thường dừng bên cạnh mình, lái xe là một gã đàn ông vẻ mặt kiên nghị, cửa kính xe hạ xuống:

"Xin hỏi, là Hướng tiên sinh?"

"Trần thượng tướng cử anh đến?" Hướng Nhật nhìn liền biết đối phương không phải lái xe bình thường, trên mặt không có vẻ dạn dày sương gió như tài xế taxi lâu năm mà giống quân đội hơn:

"Mời lên xe" xác định Hướng Nhật là người mình cần đón, tài xế không chút do dự.

Hướng Nhật gật đầu, mở cửa sau ngồi vào, tài xế liền khởi động xe tiến về phía trước.

Bỗng nhiên Hướng Nhật cảm thấy có chút không đúng, nhìn tài xế vẫn bình thường, lại liếc ghế lái phụ ở bên để trống, không có ai.

Nhưng trực giác của Hướng Nhật cho hắn biết ở đó hẳn là có người, chỉ là không nhìn thấy mà thôi.

Rất nhanh Hướng Nhật chuyển hướng nhìn ra dòng người ngoài cửa sổ, người mà hắn không nhìn thấy kia có lẽ mới thực sự là kẻ được Trần thượng tướng cử đến đón hắn, đồ lần này quá mức quan trọng, dù Trần thượng tướng tin tưởng thực lực của hắn, phái thêm một dị năng giả cũng vì bớt phần nguy hiểm.

Loại dị năng ẩn thân này cũng không phải lần đầu tiên Hướng Nhật gặp, như Huyết tộc lần trước gặp ở nước ngoài, còn có hai tên chấp sự ở Hàn Quốc, bọn họ cũng có dị năng ẩn thân.

Nhưng mà loại dị năng này với người bình thường còn có tác dụng một chút, chứ ở trước mặt Hướng Nhật thì vô dụng.

Mà đã xác định đối phương là người Trần thượng tướng phái tới, Hướng Nhật cũng không muốn vạch trần, lại tiếp tục nhìn về phía dong người đang trôi ngược qua cửa kính.

Nhưng Hướng Nhật không gán tội chọc ghẹo cho đối phương, dường như đối phương vô cùng hứng thú với hắn, hoặc là muốn chơi đùa một chút.

Hắn đang nhìn một người mặc quần đùi bó sát bên đường lộ ra đôi chân trắng như tuyết. Bỗng nhiên Hướng Nhật cảm thấy vai giật giật, dường như có vật gì đụng phải, quay đầu lại cũng không phát hiện ra gì cả, nhưng cảm giác đó lại biến mất.

Hướng Nhật lại nhìn ghế lái phụ, cũng không tính toán mà tiếp tục nhìn mỹ nữ gần đó.

Một lát sau, bả vai lại bị đồ vật của phụ nữ ép lên, tuy Hướng Nhật không tức giận nhưng cảm thấy như vậy rất nhàm chán:

"Người anh em, không thấy rằng chơi vậy rất chán sao?" Hướng Nhật nhìn ghế lái phụ, lần này hắn nhìn chằm chằm vào đó.

"Anh đang nói chuyện với tôi?" ghế lái phụ không ai đáp lại mà tài xế đã mở miệng.

"Không có gì, tôi đang nói chuyện với người ngồi kế bên" Hướng Nhật thản nhiên đáp, tiếp tục nhìn về phía ghế lái phụ.

Tài xế hơi sửng sốt rồi không nói gì, tiếp tục tập trung lái xe, hiển nhiên hắn biết bên cạnh có người chỉ là kinh ngạc vì Hướng Nhật biết sự có mặt của hắn.

"Thì ra anh sớm đã biết tôi ở đây" rốt cục sau khi Hướng Nhật soi mói thì đột nhiên âm thanh từ ghế lái phụ vang lên, sau đó chuyển từ trạng thái trong suốt sang thực thể, nếu không phải Hướng Nhật mà là người bình thường có lẽ đã bị cảnh quỷ quái này hù chết.

Đột nhiên một cô nàng vóc người xinh đẹp nóng bỏng hiện ra, quần áo bó sát, đường cong nóng bỏng hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra, chỉ tiếc không quay đầu lại nên Hướng Nhật không nhìn rõ mặt nàng.

"Hỏi một chút, làm sao anh phát hiện ra tôi?" giọng cô nàng cực kì hấp dẫn, mê người, dù chưa nhìn mặt cũng đã đủ làm cho người ta hình dung ra một phụ nữ xinh đẹp rồi.

"Cô hẳn là sớm đã biết tôi phát hiện, chỉ là cố ý giả vờ không biết thôi đúng không?"

Hướng Nhật không ngu, sau hai lần đối phương trêu đùa hắn đã biết, đối phương biết mình nhận ra sự có mặt của nàng.

"Quả nhiên là người thông minh, mới đầu nghe Trần thượng tướng nói anh là dị năng giả cấp năm tôi còn chưa tin, giờ thì đã hoàn toàn tin anh là dị năng giả cấp năm rồi" dường như cô nàng có ý lấy lòng.

"Đoán xem" cô nàng có chút thúc dục nói.

"Cấp một hay cấp hai?"

"Xem thường tôi thế sao?" cô nàng có chút bất mãn.

"Trong mắt tôi, dù là cấp bốn cũng không khác gì cả"

Hướng Nhật trở lại bình thường, nhìn lưng cô nàng nói, hắn cũng không phải kẻ thích màu mè, nhưng mà rõ ràng cô nàng này có ý dò xét thực lực của hắn, cái này khiến hắn cảm thấy khó chịu:

"Ôi, dị năng giả cấp năm đúng là dị năng giả cấp năm, xem thường những dị năng giả thực lực thấp như chúng tôi"

Cô nàng ai oán nói, đột nhiên xoay người lại, lập tức không gian trong xe sáng bừng lên.

Khuôn mặt xin xắn hoàn mỹ, da không trắng như tuyết mà dường như lại tinh khiết như sương mai, không chút tỳ vết nên không nhìn ra tuổi tác cụ thể, nhưng tuyệt đối không phải là một cô bé 17, 18, nếu đúng là cô bé 17,18 thì không thể nào có vẻ bề ngoài hấp dẫn thành thục như vậy được.(Bí từ quá ta chém đại)

Mắt màu tím, hàng mi cong cong, đôi môi cũng đỏ tím làm cho người ta có cảm giác như một cô nàng sống hưởng thụ vậy.

Đột nhiên Hướng Nhật cảm thấy nàng rất giống một người mình quen, đó là bà dì út ở Bắc Hải: dù tướng mạo khác nhau nhưng trang phục thì rất giống, cũng có thể nói là sở thích đặc biệt.

"Nghe nói ở thủ đô anh có bà con, là ai thế, nhìn cũng không nhận ra?"

Cô nàng tò mò xem xét Hướng Nhật, dường như kinh ngạc vì đối phương trẻ như vậy đã là dị năng giả cấp năm rồi, khác với kẻ ngoài nghề như Trần thượng tướng, cô nàng cũng là một dị năng giả, hiển nhiên nàng biết trên cấp bốn vẫn tồn tại cấp năm, thậm chí là cấp sáu, chỉ là chưa từng gặp nên nghe Trần thượng tướng nói có dị năng giả cấp năm nàng không tin nổi, nàng muốn tìm hiểu thêm nên mới hai lần thăm dò:

"Người quen cô ở thủ đô nhiều lắm à?" Hướng Nhật hứng thú nhìn đối phương, không thể không thừa nhận so sánh dung mạo sợ rằng chỉ có bác gái Phạm Thải Hồng mới sánh bằng, mấy nàng Sở Sở còn kém một bậc.

"Cũng không dám nói là nhiều, chỉ cần tôi muốn biết thì cũng không lạ gì cả" cô nàng rất tự tin, hiển nhiên đã thăm dò họ hàng hang hốc nhà Hướng Nhật, cũng không phải đột nhiên tò mò mà là nhiệm vụ mang tính chính trị cấp trên giao cho.

Hướng Nhật hiểu đối phương không vô duyên vô cớ nói ra lời này, xem ra Trần thượng tướng cũng nể mặt mình nên không tra bí mật gì, nếu không cũng sẽ không hỏi như vậy mà âm thầm cho người điều tra:

"Ông ngoại tôi là Dịch Bình Bắc" nếu Trần thượng tướng đã làm vậy Hướng Nhật cũng đáp lễ, không hề giấu diếm, nếu cô nàng trước mặt quan hệ không ít thì cái tên "Dịch Bình Bắc" sẽ không xa lạ.

Quả nhiên cô nàng vừa nghe xong liền ngơ ngác, sau đó sắc mặt cực kì khó coi, khuôn mặt nhăn nhó, thậm chí nhìn Hướng Nhật có chút căm hận:

"Thì ra là người Dịch gia, ta còn tưởng là nhà ai cơ, khó trách gần đây lão già Dịch gia phởn chí như thế, cũng là công lao của anh"

"Cô bất hòa với Dịch gia?" Hướng Nhật ngẩn người, cũng không ngờ cô nàng lại không hòa thuận với Dịch gia như vậy.

"Tôi họ Phương!" cô nàng lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, oán hận quay mặt đi.