Tống Thu Hằng cùng Hà Tú Tú thấy cảnh đánh nhau này,sợ hãi nép sát vào người Hướng Nhật.
Hướng Nhật cũng không thích thú gì với màn hù dọa của thằng ngốc tên Tiểu Chung này, liếc xéo hắn nói:
"Tốt nhất chúng mày nên xéo cho khuất mắt tao. Tao không rảnh,tao cần biết cô gái kia ở đâu? Còn tiếp tục phá rối, muốn tao đập tan chỗ này phải không?"
Bởi trước kia Tống Thu Hằng từng được hắn cứu trong trạng thái điên cuồng này, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái nhưng Hà Tú Tú ở bên cạnh thì sợ muốn chết, nàng cũng không biết nói sao về tên này, chẳng lẽ không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Bây giờ đối phương đông người như thế,lỡ may chúng xông lên…Vậy là tự chuốc lấy khổ vào thân rồi.
"À,rất điên cuồng đấy!"
Tiểu Chung kỳ quái nhìn Hướng Nhật, có bảo vệ bên cạnh, hắn nắm chắc phần thắng trong tay, hơn nữa trong lòng đang muốn chơi mèo vờn chuột, chủ yếu vì ở bên còn có hai người đẹp, để biểu diễn phong độ thân sĩ cho nên mới chưa ra lệnh để mấy tên bảo vệ bắt Hướng Nhật lại.
"Mày thích thì phá đi, tao cho mày phá, cứ thử phá xem, Tiểu Chung, đi báo cảnh sát"
Vạn tỷ ở bên điên lắm rồi, vừa rồi bị Hướng Nhật túm cổ đã mất hết cả thể diện, giờ đang chiếm thế thượng phong sao có thể bỏ qua cho kẻ làm xấu mặt nàng chứ.
"Vạn tỷ,chuyện nhỏ như muỗi này cần báo cảnh sát sao?"
Tiểu Chung liếc mắt nhìn mỹ nữ lão sư cùng Hà Tú Tú,lời nói trở nên lạnh lùng:
"Việc nhỏ nhặt này chúng ta tự xử lí được, chúng bay, lên"
Mấy tên bảo vệ cao to vừa nghe liền nhìn chằm chằm vào đám người Hướng Nhật.
"Đừng làm bị thương hai cô gái kia, ném tên này ra ngoài là được rồi"
Tiểu Chung chỉ chỉ Hướng Nhật nói.
Mấy tên bảo vệ liền nhào về phía Hướng Nhật, Hà Tú Tú bị dọa kêu thét lên, ngay cả Tống Thu Hằng mặt cũng giật giật, không phải sợ mà là kinh ngạc khi đối phương đột nhiên lao tới.
Trong ánh mắt Hướng Nhật lóe lên sát ý, cũng không làm gì cả, dù sao cũng chỉ là vài tên bảo vệ tôm tép muốn bắt hắn. Mà mấy người bên cạnh nhìn thấy dường như sợ đến choáng váng.
Vạn tỷ cực kì đắc ý,cái ả muốn thấy là cảnh kẻ vừa rồi làm xấu mặt mình phải hối hận vì hành vi của mình, có ý tốt khuyên hắn mà còn dám ra tay, giờ thì hối hận chưa? Không chỉ mình bị đánh, mà hai người phụ nữ ở bên cũng chẳng giữ nổi.
Tất cả những gì nhìn thấy đều trong dự đoán của ả, nhưng rất nhanh ả phát hiện ra gì đó không đúng.
Một tên bảo vệ rất nhanh tiếp cận đối phương,nhưng chỉ một giây hắn liền bị văng lên không trung như đụng phải xe lửa, cả người lao vút ra sau, thoáng cái thân thể đã nặng nề vao vào tường.
"Rầm" một tiếng,cả căn phòng rung lên, tên bảo vệ xui xẻo kia nằm im trên mặt đất không gượng dậy nổi, chưa kịp kêu nửa lời đã ngất xỉu.
Cảnh này làm mấy tên bảo vệ đang lao về phía Hướng Nhật kinh hãi, chẳng qua chưa chờ chúng kịp phản ứng, Hướng Nhật như hổ giữa bầy dê, phẩy tay một cái đã hạ gục cả đám. Bởi giữ sức nên cũng chỉ đánh chúng ngất đi. Nếu không với thực lực lúc này của Hướng Nhật, muốn giết đám bảo vệ này như như ruồi muỗi.
Việc vừa xong cũng là lúc Vạn tỷ và tên Tiểu Chung kia khiếp sợ, một người trẻ tuổi trông gầy còm lại dễ dàng dạy dỗ một đám bảo vệ lực lưỡng, hơn nữa còn cực kì dễ dàng.
Tiểu Chung là kẻ đầu tiên biến sắc, mấy tên bảo vệ này đều là quân nhân giải ngũ do ông chủ mời tới, chỉ với bốn chữ này là đủ chứng minh thực lực của mấy tên bảo vệ này, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của chúng, dường như ngay cả người thường cũng không đánh nổi. Chẳng qua hắn cũng không ngu đến mức nói những tên bảo vệ này chưa ăn cơm nên không có sức, nguyên nhân thực sự chỉ có một đó là đối phương quá mạnh mẽ, lần này người gây chuyện tuyệt đối là kẻ khó nhai, khó trách vừa rồi dám liều lĩnh như thế.
Vạn tỷ là kẻ thứ hai biến sắc, vừa kinh ngạc mà cũng không kém phần sợ hãi, theo bản năng lùi về sau hai bước.
Người thứ ba bị hù dọa là Hà Tú Tú, vốn tưởng mấy tên bảo vệ xông lên thì người bạn cấp hai sẽ bị ném ra ngoài, trong lòng thầm hối hận vì làm liên lụy đến hắn, nhưng sự thật lại không như mình nghĩ. Tựa như trong thân thể gầy còm kia có lực lượng cường đại vậy, trong nháy mắt đã dễ dàng đánh ngã cả đám bảo vệ to con, cái này mà nói ra cũng chẳng ai dám tin. Nhớ tới lúc học cấp hai hắn bị người ta bắt nạt, cũng không có đánh lại, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là không thể đánh trả bởi nếu ra tay thì… với một đấm mà đánh bay tên bảo vệ lăn quay ra bất tỉnh, vậy chẳng phải sẽ chết người sao, phải biết rằng học sinh trung học cũng không có được thân thể rắn chắc như mấy tên bảo vệ này.
"Giao người ra mọi việc chấm hết"
Hướng Nhật lạnh lùng nhìn về hai tên bảo vệ còn sót lại phía sau Tiểu Chung, hắn cũng không muốn tính toán chuyện này, tuy rằng chán ghét tên Tiểu Chung cùng ả đàn bà kia, nhưng hắn cũng không muốn so đo với mấy tên tiểu nhân này.
Tiểu Chung vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói hoàn toàn bán đứng nội tâm hắn:
"Bây giờ anh rời đi,chúng tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra.Ở chỗ này, dù anhi có lợi hại ra sao, cuối cùng kết quả cũng không tốt lành gì, chẳng lẽ anh dám chống đối cơ quan nhà nước sao?"
Trong lời nói mang vẻ uy hiếp,dường như CLB tư nhân này cũng có chút bối cảnh.
" Cơ quan nhà nước?" Hướng Nhật cười lạnh,xem ra CLB tư nhân này cũng không đơn giản.
"Nếu anh không nghe lời khuyên của tôi mà rời đi… chúng tôi đành phải báo cảnh sát"
Tiểu Chung cũng không hi vọng hù dọa đối phương, xem ra đành phải nhờ cơ quan có thẩm quyền rồi, dù sao có ông chủ, cho dù thực sự xảy ra chuyện cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hướng Nhật cười lạnh, gọi cảnh sát? Hắn còn muốn xem rốt cục là ai bao che cho CLB tư nhân này, chọc giận hắn thì kẻ đó cũng nên bỏ ghế đi là vừa.
Thấy vẻ thờ ở của Hướng Nhật, sắc mặt Tiểu Chung trầm xuống, cắn răng lấy điện thoại ra gọi điện, có thể sợ Hướng Nhật không nghe rõ nên cố ý mở loa ngoài.
"Hả,chuyện gì?" Âm thanh bên kia dường như cố ý hạ thấp xuống,nghe có chút âm trầm,nhưng Hướng Nhật nghe rất quen.
"Liêu cục,tôi là Tiểu Chung ở CLB Kim Long,ở chỗ tôi có người gây chuyện,ông có thể cho người đến đây một chút…"
Nghe được hai chữ "Liêu cục" Hướng Nhật đã biết là ai,vừa nghĩ ra liền bước tới giành lấy chiếc điện thoại.
"Này, anh làm gì, may trả lại đây"
Tiểu Chung cho là Hướng Nhật sợ hắn báo cảnh sát nên cướp điện thoại của hắn, vội vàng muốn giành lấy.
"Cút!" Hướng Nhật sút cho hắn một cái,bởi còn kiềm chế nên chỉ đá ngã hắn,sau đó ung dung cầm điện thoaị lên nghe:
"À,Liêu cục trưởng à,là tôi!"
"Anh là?" dường như có chút giật mình, sao lại là người khác nghe điện, hơn nữa âm thanh quen quen.
"Tôi họ Hướng,vừa mới gặp hôm qua"
Hướng Nhật tin rằng đối phương sẽ lập tức đoán ra hắn là ai.