Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 657: Đối chọi gay gắt




"Các người."

Trứu Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn đôi nam nữ trước mặt, một lớn một nhỏ, hai người chênh lệch cả chục tuổi, hơn cả là mười năm trước nữ đã yêu một người đàn ông khác, tưởng như yêu đến chết vậy mà giờ lại thích em họ của người đó, nhìn lại người em họ kia, ông anh họ kể tất cả mọi chuyện cho hắn, hắn biết tinh cảm anh họ mình đối với người phụ nữ này, vậy mà hắn lại dám thừa cơ anh họ không ở đây mà cướp đoạt, bây giờ còn đến khoe trước mặt mình, thật là lớn mật mà.

"Tiểu Hướng, anh nói gì đi"

Tống Thu Hằng nhìn hắn đang ngẩn người ra liền nhẹ nhàng véo vào hông hắn, dĩ nhiên động tác này rất kín đáo nên Trứu Văn Tĩnh không thấy được.

"Đúng vậy, Tống Thu Hằng là bạn gái tôi"

Hướng Nhật cũng đành cắn răng đem những lời nuốt vào bụng, tuy rằng mỹ nữ lão sư nhéo không đau, nhưng nếu mình dám không lên tiếng thì..., nhất định sẽ làm nàng nổi cơn tam bành.

"Hai người.Đến thăm tôi chính là để nói việc này?"

Trứu Văn Tĩnh nhìn bọn họ, trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, vốn tưởng rằng khi biết người phụ nữ mười năm trước cạnh tranh với mình trong cuộc tình tay ba, nay đã trái tim đã giành cho người khác, nhưng tận mắt nhìn thấy nàng thân mật với người khác thì cảm giác hoàn toàn không như đã tưởng.

Cũng không phải là nàng không quen với việc không có người phụ nữ nào tranh đoạt người yêu, chỉ là người đàn ông càng có nhiều phụ nữ theo đuổi thì nói lên rằng người đó rất hấp dẫn, nhưng giờ thì người phụ nữ trước kia tranh đoạt đã yêu người đàn ông khác, cái này có phải chứng minh người đàn ông mình yêu không còn hấp dẫn nữa? Cũng không rõ rốt cục là không cam lòng hay là cảm thấy hắn không còn đáng giá, tóm lại lúc này tình cảm Trứu Văn Tĩnh cực kì mâu thuẫn.

"Dĩ nhiên là không phải, tôi nghe Tiểu Hướng nói sức khỏe cô không tốt, cho nên mới có ý đến thăm"

Tống Thu Hằng hiển nhiên không gay gắt như vậy. Mục đích chân chính của mình đã rõ, nàng cũng không muốn người khác nghĩ mình là người dễ giận.

Trứu Văn Tĩnh liếc Hướng Nhật một cái, lạnh nhạt nói:

"Cám ơn vì có lòng, thân thể tôi rất tốt, có lẽ rất nhanh sẽ ra viện"

Hướng Nhật nghe xong thì sửng sốt, cái gì mà nói là rất nhanh sẽ ra viện? Không phải bác sĩ nói ít nhất phải tĩnh dưỡng nửa năm thân thể mới có thể khá hơn sao. Đang muốn mở mồm khuyên thì lại thấy ánh mắt của Trứu Văn Tĩnh, ánh mắt đầy thâm ý.

Hướng Nhật lập tức hiểu ra, lời này là nói với mỹ nữ lão sư, Trứu đại tiểu thư cũng không muốn bị coi thường, mặc dù hai người vẫn đang nói khách sáo nhưng ý tứ trong đó lại là đối chọi gay gắt.

"Vậy thì tốt, lúc nào ra viện nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ tới đón"

Tống Thu Hằng liếc nhìn hắn, sao đó mới nói với Trứu Văn Tĩnh.

"Vậy thì tôi cảm ơn" tuy miệng nói "cảm ơn" nhưng giọng nói không có tí cảm kích nào, bỗng nhiên Trứu Văn Tĩnh đổi chủ đề:

"Nghe người ta nói giờ cô làm giáo viên?"

"Ừm, dạy tiếng Anh ở Cao Đại"

Tông Thu Hằng đáp, nàng vốn hiểu người kia, đối phương chắc chắn sẽ không hỏi lung tung, nói không chừng sẽ có chiêu gì đó nguy hiểm đang chờ mình.

Quả nhiên Trứu đại tiểu thư nắm được nhược điểm:

"Vậy thì Tiểu Hướng là học sinh của cô nhỉ?"

Tống Thu Hằng nghe xong liền khựng lại, vấn đề cô trò yêu nhau nàng vẫn luôn cố gắng tránh, tuy rằng biết rằng trong thân thể của chàng thanh niên kia là linh hồn của người đàn ông trưởng thành, nhưng chuyện này người khác không biết, người ngoài nhìn nhận thì đây tuyệt đối là tình yêu bị cấm, lời Trứu đại tiểu thư vừa nói hiển nhiên chạm đến chỗ nhạy cảm của nàng.

Mặc dù đồng tình với những gì Trứu đại tiểu thư trải qua trong những năm gần đây, nhưng Tống Thu Hằng vẫn là người phụ nữ bình thường, cũng biết buồn vui yêu ghét, chẳng qua nghĩ tới người kia không hề biết ai là "Tiểu Hướng" chân chính, trong lòng nàng cũng cảm thấy khá hơn, cũng không để ý tới lời Trứu Văn Tĩnh:

"Văn Tĩnh, nói tới chuyện Tiểu Hướng là học trò của tôi, cô nói có phải chúng tôi rất có duyên không?"

Dường như không cho rằng việc này là xấu hổ mà lại cảm thấy rất hãnh diện.

Mà Hướng Nhật ở bên xem hai người diễn trò cũng không dám chen mồm vào. Với việc vì sao Trứu Văn Tĩnh biết mình còn đi học, Hướng Nhật đoán rằng là công lao của con gái, buổi sáng hai mẹ con ở rất lâu trong phòng bệnh, có lẽ Trứu Văn Tĩnh sớm đã hỏi han tim tức chán chê rồi, mà tin tức con gái biết thì tám phần là từ miệng mấy cô nàng kia mà ra.

Trứu Văn Tĩnh nhìn mỹ nữ lão sư với ánh mắt khó tin, vừa rồi dối phương nói à không cảm thấy xấu hổ liền khiến nàng xúc động mạnh, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ mặt điên cuồng của người phụ nữ dịu dàng nhã nhẵn kia, điều này khiến nàng cảm thấy tiếc nuối cho người ấy, nói chuyện cũng không kiêng nể nữa:

"Các người quả thật có duyên, chẳng qua Tiểu Hướng đã học sinh của cô chắc cậu ta đã nói qua, anh họ của cậu ta sẽ trở về"

Nếu Tống Thu Hằng không biết "Tiểu Hướng" thật là ai thì nhất định sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng lúc này trong lòng nàng chỉ cảm thấy vượt trội, không hề có cảm giác mất tự nhiên. Hắn vẫn tương đối thiên vị nàng, nếu không tại sao lại tự nói thân phận với mình mà không nói với cô nàng họ Trứu kia chứ?

"Ừm, Tiểu Hướng có nói với tôi, chẳng qua giờ tôi đã có "Tiểu Hướng"

Trong lời nói không hề đả động gì đến anh họ của "Tiểu Hướng" nhưng ý tứ thì quá trõ ràng, trong lòng nàng chỉ có mình "Tiểu Hướng", người kia trở về cũng không liên quan đến nàng.

Trứu Văn Tĩnh không biết nên nói gì, câu nói kia cũng không đả kích được đối phương, thậm chí không hề biến sắc, chẳng lẽ trong thời gian mười năm một con người có thể thay đổi lớn như vậy? Mình vì cái gì mà cứ một lòng một dạ với hắn chứ? Căn bản không hề nghĩ đến việc tìm người khác, chẳng lẽ vì con gái? Không phải, dù không có con gái mình cũng sẽ không đi tìm người đàn ông khác.

Lần này Trứu Văn Tĩnh cũng chỉ có thể đổ lỗi là người đàn bà kia quá mức vô liêm sỉ, tìm không được thì liền bám lấy em họ hắn, chẳng lẽ là để trả thù việc năm đó hắn bỏ đi?

Suy nghĩ một lúc, Trứu Văn Tĩnh cắt đứt những suy nghĩ lan man, đối với đôi nam nữ không tương xứng này, đột nhiên trong lòng nàng sinh ra cảm giác chán ghét:

"Các người có việc thì về trước đi, tôi mệt rồi cần phải nghỉ ngơi"

"
Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, lúc rảnh rỗi chúng tôi lại tới thăm"

Hướng Nhật muốn mở miệng nhưng lại bị mỹ nữ lão sư giành mất, sau đó lôi kéo cánh tay hắn, hai người liền rời khỏi phòng bệnh.

Mà Hướng Nhật ngây như tượng gỗ, những quyết định của mỹ nữ lão sư làm hắn tức giận, nếu nàng không giải thích cho hắn hài lòng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.