Thiếu chút nữa thì Hướng Nhật đã nói ra những lời này. Có thể mỹ nữ lão sư không để ý, nhưng hắn lại không thể mặt dày đến như vậy. Dù nói thế nào thì trước kia mỹ nữ lão sư cũng là bạn gái của "anh họ", bây giờ lại thành bạn gái của "em họ", hớt tay trên của anh họ nói cho cùng cũng đâu hay ho gì?
"Anh để ý à?"
Thấy khuôn mặt khổ sở của Hướng Nhật, Tống Thu Hằng cũng hiểu được nỗi khổ của hắn, chẳng qua hiểu thì hiểu chứ làm thì vẫn cứ phải làm.
"Tiểu Tống, đây không còn là vấn đề ngần ngại, mà là cuối cùng vẫn là hai chúng ta bị thiệt. Hướng Nhật khổ sở khuyên bảo, mỹ nữ lão sư cùng lắm chỉ là "yêu kẻ khác" thôi, mà mình thì đeo cái mác tiếng xấu ngàn năm "giành vợ của anh".
"Em không sợ, dù bị người ta mắng là trâu già gặm cỏ non em cũng không quan tâm, chỉ cần anh không chê em già là được rồi"
Tống Thu Hằng liền dùng thủ đoạn chí mạng của phụ nữ.
Hướng Nhật cũng chẳng biết nói sao, nếu không đồng ý thì lại có ý chê nàng già, đây là chỗ lợi hại của nàng. Dưới áp lực lớn như thế, Hướng Nhật đành thỏa hiệp:
"Thôi được! Chẳng qua em không sợ cô ấy hoài nghi thân phận của anh sao?"
"Có gì đáng nghi? Cô ấy không biết anh là người mình ngày đêm mong nhớ mà"
Tống Thu Hằng bĩu môi, chuyện thật như đùa thế này thì người phụ nữ nào cũng không tin, nàng cũng vậy, nếu Hướng Nhật không nói ra bí mật chỉ hai người biết, thì còn lâu nàng mới tin.
Hướng Nhật cứng họng, tính tình mỹ nữ lão sư vốn điềm đạm, không thích ganh đua, không ngờ vẫn còn mặt tối như vậy, đúng là trước kia hắn chưa nhìn thấy được.
"Hướng Dương, dù sao cũng sắp tan học rồi, hay là chúng ta ghé vào bệnh viện thăm cô ấy nhỉ?"
Thấy vẻ mặt không ưng thuận của hắn, Tống Thu Hằng liền vội vàng nói.
Mặt Hướng Nhật nhăn nhó, không ngờ mỹ nữ lão sư lại làm việc hấp tấp như thế, vội vàng lấy cớ:
"Anh còn một tiết phải lên lớp đây"
"Hằng ngày anh trốn học như cơm bữa, vì em anh trốn thêm một tiết có mất mát gì chứ?"
Tống Thu Hằng liếc mắt nhìn hắn, mắt bắt đầu ươn ướt.
Thấy mỹ nữ lão sư nói đến mức này, Hướng Nhật nào dám từ chối? Vô phương cứu chữa.
Hai người ra khỏi phòng làm việc, đón một chiếc taxi trước cổng trường rồi đi đến bệnh viện nhân dân số 6.
Sauk hi xuống xe, mỹ nữ lão sư vốn cứng đầu cứng cổ bảo phải đến thăm Trứu đại tiểu thư liền có chút chần chừ, có lẽ lúc này lương tâm trỗi dậy, phát hiện hành động của mình giống như cách làm của mình có chú trẻ con, vội kéo tay hắn nói:
"Hướng Dương, hay là mai chúng ta hãy đến?"
Hướng Nhật cảm thấy vui sướng, hắn cũng không hi vọng mình phải lấy thân phận "bạn trai" mỹ nữ lão sư đến trước mặt Trứu Văn Tĩnh, không chỉ bởi sợ đối phương có ấn tượng mình là kẻ tranh ăn với anh họ mà trong lòng hắn rất áy náy. Tuy rằng Trứu Văn Tĩnh không biết chuyện, trong lòng Hướng Nhật vẫn luôn cảm thấy không yên.
"Vậy chúng ta đi đâu một chút?"
Hướng Nhật thấy vậy liền đề nghị để dời sự chú ý của mỹ nữ lão sư đi chỗ khác.
Chẳng qua hắn không ngờ được những lời này đã kích thích mỹ nữ lão sư:
"Khó lắm mới tới một lần, đã đến cửa mà không vào thì đâu có được? Dù sao sớm muộn cũng phải gặp nàng, sớm thì sao đâu"
Hướng Nhật chỉ muốn tự vả hai cái vào mặt, nếu không mở mồm ra nói.có lẽ mỹ nữ lão sư vẫn còn phân vân không dám đi vào trong. Chỉ tiếc cái mồm hại cái thân, hư hết bột hết đường.
Đưa mỹ nữ lão sư đến trước cửa phòng bệnh của Trứu Văn Tĩnh, đang chuẩn bị gõ cửa thì mỹ nữ lão sư kéo tay hắn nói:
"Để em"
Vừa nói xong, chưa để Hướng Nhật kịp phản ứng đã nhẹ nhàng gõ ba tiếng, lập tức nghe được tiếng "Sột soạt sột soạt" hiển nhiên lúc này tâm tình chủ nhân rất vui vẻ.
"Mời vào" âm thanh từ bên trong vọng ra.
Tống Thu Hằng làm tư thế "mời", Hướng Nhật đành cười khổ rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng bệnh chỉ có mình Trứu Văn Tĩnh nắm trên giường, đang đọc một quyển sách thật dày. Thấy Hướng Nhật đi vào thì kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trở lại vẻ bình thản:
"Mấy người học xong rồi?"
"Không có.À.Là như vậy, có một người bạn"
Hướng Nhật ấp a ấp úng, hắn cũng không biết nên nói thế nào. Trong lúc hoảng hốt cũng quên hỏi vì sao Trứu đại tiểu thư biết mình còn đang "học ở trường", mấy cô nàng ở nhà cũng chưa nói nửa lời đến việc này.
"Bạn? Là ai?"
Trứu Văn Tĩnh cũng hiếu kì về việc này, người bên cạnh lại là bạn, nhưng mười năm nay nàng gặp rất ít, gần như không có, dù may mắn gặp được thì tình cảm cũng chẳng bằng mấy người hàng xóm.
"Văn Tĩnh, đã lâu không gặp"
Hướng Nhật đang định giới thiệu thì đột nhiên Tống Thu Hằng bước ra từ phía sau hắn, chào hỏi Trứu Văn Tĩnh nhưng cũng không hiểu trong giọng nói mang cảm xúc ra sao.
"Là cô?"
Trứu Văn Tĩnh thấy mỹ nữ lão sư thì trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được, giống như thấy quỷ vậy, nàng không thể ngờ người phụ nữ trước kia còn có ngày xuất hiện trước mặt nàng, hơn nữa còn trong hoàn cảnh xấu hổ này.
"Cô tới đây làm gì?"
Là kẻ thù lúc trước của mình, rất nhanh Trứu Văn Tĩnh liền khôi phục từ trong kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm vào mỹ nữ lão sư, giọng nói có phần hờ hững, tựa hồ như nói chuyện với một người xa lạ chưa từng quen biết.
"Nghe Tiểu Hướng nói cô bị bệnh cho nên tôi tới xem một chút"
Mỹ nữ lão sư chậm rãi trả lời, hơn nữa còn nhấn mạnh "Tiểu Hướng", dường như là đang nể mặt "Tiểu Hướng" mới thèm đến vậy.
Nghe lời mỹ nữ lão sư, Trứu Văn Tĩnh liếc mắt nhìn Hướng Nhật đầy thâm ý:
"Xem ra anh họ cũng nói với anh không ít chuyện, ngay cả chuyện mình cùng Tống Thu Hằng cũng nói ra, xem ra ông anh họ kia cũng thật yêu quý em họ mình"
Hướng Nhật cứng miệng, chỉ có thể đứng bên cười trừ, lúc này không thể làm gì, không thể để lại ấn tượng xấu với Trứu Văn Tĩnh.
"Dĩ nhiên. Tiểu Hướng là bạn trai của tôi"
Mỹ nữ lão sư ở bên xen vào, ôm cánh tay Hướng Nhật, đầu hơi tựa vào vai hắn, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng cực kì mê người, giống hệt như một cô bé mới lớn đang chìm trong bể tình vậy.
Nhìn thấy cảnh khó quên này, Trứu Văn Tĩnh càng thêm khiếp sợ, ánh mắt trợn trừng, so với lúc thấy Tống Thu Hằng còn khiến người ta giật mình, quả thực rất khó tin.