"Không phải chứ, lại dùng chiêu kia?"
Hướng Nhật trợn mắt, cẩn thận nhìn vẻ mặt mỹ nữ lão sư:
"Em thực sự nghĩ vậy à?"
"Thật còn hơn trân châu!"
Tống Thu Hằng gật đầu, ngoài biện pháp này ra nàng cũng chưa nghĩ ra được cách nào khác. Trước kia chỉ có hắn là em trai mình ưng ý, với danh nghĩa hắn có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Hướng Nhật bất đắc dĩ nói:
"Vậy em xem thử lúc nào đi, anh lại tiếp tục giả mạo "em họ" một lần nữa. Chẳng qua nhiều năm như vậy anh không xuất hiện, em có chắc là thằng nhóc không oán hận anh?"
Hướng Nhật băn khoăn việc này cũng là bình thường, dù sao lúc trước người có thể đã thành anh rể tự nhiên biến mất, hơn nữa còn cả chục năm trời, dù là ai khác sợ rằng cũng không dễ dàng tha thứ cho hắn, huống chi tình cảnh thằng nhóc dành cho chị mình vô cùng mãnh liệt, sợ rằng oán hận con hơn cả người thường. Hiển nhiên Tống Thu Hằng cũng băn khoăn việc này, chẳng qua rất nhanh liền đã có phương pháp:
"Đành phải để anh chịu thiệt, lúc đó giả bộ đã "cái kia" rồi, có lẽ nó sẽ không trách anh, có khi trong lòng còn khó chịu nữa"
"Anh thấy sao giống như em trù ẻo anh vậy?"
Hướng Nhật dở khóc dở cười, cuối cùng hắn đã nhận ra, lúc trước hắn lừa mỹ nữ lão sư nên trong lòng nàng vẫn còn oán hận.
"Ai trù ẻo anh? Không biết lòng tốt người ta, em còn đang nghĩ cách cho anh kia"
Tống Thu Hằng thấy buồn cười, nàng cũng cảm thấy biện pháp kia không thể tránh chút mất mát, nhưng ai bảo người nào đó trước kia lừa gạt nàng.
Nhìn vẻ đắc ý của mỹ nữ lão sư, hay tay Hướng Nhật đột nhiên duỗi tay ra kéo nàng vào lòng, chính xác là ngồi trên đùi mình.
"Anh.cẩn thận có người thấy"
Tống Thu Hằng đỏ mặt, âm thanh lí nhí.
"Không phải em đã đóng cửa rồi sao?"
Hướng Nhật nói ra một câu liền đánh tan sự kháng cự yếu ớt của nàng.
Khuôn mặt Tống Thu Hằng đỏ ửng, lời nói của hắn đã làm lộ ra dụng ý thực sự của nàng, khóa kĩ cửa phòng chính là sợ đang làm gì đó thân mật mà bị người ta mở cửa thấy được"
"Hướng Dương", ngừng chống cự, tuy rằng Tống Thu Hằng ngượng ngùng nhưng vẫn phản ứng một cách tự nhiên, nhìn hắn rồi cúi đầu nói.
"Có mặt" Hướng Nhật đáp, nhẹ nhàng ôm nàng, không giở trò mà chỉ ôm như vậy, hắn cảm thấy biểu hiện háo sắc quá mức sẽ thành hù dọa nàng.
"Tiểu Ái rất giống anh à?"
Những lời này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
"Rất giống"
Hướng Nhật ngây ra một lúc rồi khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc, chắc hẳn tất cả những người cha đều giống như vậy khi nói về con cái mình.
"Chẳng qua giống mẹ nhiều hơn"
Hướng Nhật nói thêm câu này xong liền đem chuyện con gái trộm hoa đi bán để chữa bệnh cho mẹ kể hết ra.
Hiển nhiên Tống Thu Hằng cũng bị câu chuyện chữa bệnh cho mẹ của cô bé làm cảm động, khuôn mặt tràn đầy tình thương của một người mẹ:
"Bé như vậy mà thật hiểu chuyện, những năm qua mẹ con họ nhất định sống rất cực khổ phải không?"
"Đồ ngốc, tất cả đã qua, anh cũng không để họ khổ nữa, tất cả sẽ trở nên khá hơn"
Hướng Nhật nhẹ nhàng lau giọt lệ trên khóe mắt mỹ nữ lão sư, đoán chắc rằng cô nàng ngốc nghếch này đã đặt nàng vàng hoàn cảnh của nhân vật chính mất rồi.
"Nói vậy thì anh đã có con gái, có phải cảm thấy rất hạnh phúc không?"
Nhớ lại vẻ mặt hắn lúc nói về con gái, Tống Thu Hằng cũng có chút ngưỡng mộ, lúc trước sao mình không may mắn như vậy, lại để người ta sinh con trước nữa chứ?
"Không phải em cũng muốn một đứa?"
Hướng Nhật quan sát, lập tức nhận ra ánh mắt hâm mộ của mỹ nữ lão sư, miệng hắn liền ba hoa:
"Nếu không chúng ta cố gắng sinh một đứa nhỉ?"
"Ai cho mà sinh! Chỉ biết nói nhảm!"
Tống Thu Hằng bị nói trúng tâm can, vừa ngượng ngùng mà cũng rất ngọt ngào, bỗng nhiêm giọng trầm xuống, có chút xấu hổ không thể che giấu:
"Chủ nhật tuần này đến nhà em nhá"
Hướng Nhật mừng thầm trong lòng, trên mặt cũng thêm phần kích động:
"Nghĩ thông rồi à? Em muốn sinh con trai hay con gái?"
Tống Thu Hằng giận dữ hung hăng cấu véo, nhưng lại sợ hắn đau nên tay liền chuyển sang động tác vuốt ve:
"Anh nghĩ đi đâu thế? Em chỉ muốn anh đến thuyết phục em trai em mà thôi, sao mà đầu óc anh có thể nham nhở như thế chứ?"
"Khụ khụ." Hướng Nhật mừng muốn chết, tưởng mỹ nữ lão sư đã nghĩ thông suốt rồi chứ, thì ra là cao hứng vô ích, cười khổ nói
"Đúng rồi, anh còn chưa biết em ở đâu, hay là vẫn ở chỗ đó?"
"Đã chuyển rồi, bây giờ đang thuê phòng ở đường cao tốc phía nam, em ở cùng em trai"
Nói đến thuê phòng, Hướng Nhật vừa nghĩ liền nói:
"Anh thấy em đừng nên thuê nhà nữa, mấy ngày nữa trả phòng đi, đúng lúc anh chuẩn bị dọn nhà, căn nhà nhỏ lúc đầu sẽ để lại cho em, cũng gần trường học, rất thuận tiện cho em"
"Cái này.được không?"
Tống Thu Hằng vừa nghe hắn nói liền động tâm, nếu mình có nhà rồi thì ai muốn đi thuê phòng nữa? Hơn nữa còn là của hắn cho nàng.
"Làm sao mà không được? Hay là em lại muốn anh quên em?"
Hướng Nhật liền uy hiếp.
"Anh lại dùng những lời này uy hiếp em nữa à?"
Tống Thu Hằng liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút không cam lòng.
"Khụ khụ.. đùa thôi, em đừng để ý, anh làm sao mà có thể quên em chứ?"
Hướng Nhật vội vàng nhận lỗi.
"Muộn rồi!"
Mỹ nữ lão sư lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng vẫn không rời khỏi lòng hắn mà nhìn hắn nói:
"Để trừng phạt, anh phải dẫn em đi gặp Trứu Văn Tĩnh"
"Em muốn đi gặp cô ấy?"
Hướng Nhật sửng sốt, mỹ nữ lão sư đổi chủ đề quá nhanh làm hắn nhất thời không ứng phó kịp.
"Sao nào, có phải sợ em cãi cọ với cô ta?"
Tống Thu Hằng liếc hắn rồi khẽ thở dài:
"Cũng đã lâu như vậy, anh cho rằng em còn để chuyện cũ trong lòng sao? Yên tâm đi, em cũng chỉ muốn đi gặp người quen cũ thôi, cũng đã hơn mười năm không gặp, chẳng qua đến lúc đó cần anh phối hợp một chút"
"Phối hợp thế nào?"
Hướng Nhật suy nghĩ một chút, quả thật cũng chẳng tìm được lí do gì để mỹ nữ lão sư gây chiến với Trứu Văn Tĩnh, trong lòng cũng thả lỏng ra một chút.
"Chính là thừa nhận anh là người yêu của em trước mặt nàng"
Mỹ nữ lão sư nói.
"Không phải vậy chứ?"
Hướng Nhật trợn mắt há mồm, rốt cục hắn đã hiểu, đàn bà là loại sinh vật như vậy, miệng thì nói không so đo, quá khứ đã qua lâu rồi, thật ra thì trong lòng vẫn không thể quên, xem ra mỹ nữ lão sư cũng có mặt trái như vậy.
"Sao nào? Không phối hợp với em?"
Tống Thu Hằng lại liếc mắt nhìn hắn, bên trong còn lóe lên hàn quang.
Hướng Nhật chỉ biết cười khổ:
"Anh không có ý này, là anh suy nghĩ cho em, em không sợ nàng nói với em.cái kia à?"
"Anh? Là trêu hoa ghẹo nguyệt hay là trâu già gặm cỏ non?"
Mỹ nữ lão sư khinh thường cười:
"Nếu thích cứ để cô ấy nói đi, em chẳng ngại".