Nghĩ rằng dù lão đạo kia đã chết, Hướng Nhật còn có thể biết đáp án từ miệng Hồng Liệt, ai ngờ tên này tỏ vẻ đau khổ, hỏi gì cũng lắc đầu. Nói sư phụ hắn đã quy ẩn mười năm trước, căn bản không có nói qua cái gì "Mật giả nghiệp đoàn" hay "Âu Dương tiên sinh". Thu hoạch duy nhất là biết môn phái của bọn lão đại, cũng là môn phái ban đầu của sư phụ hắn, Sư Hổ môn, tên nghe thật quê mùa chẳng đáng để ý. Hướng Nhật cũng không muốn cưỡng cầu, đem việc còn lại giao cho hắn xử lí, bản thân thì vỗ mông rời khỏi biệt thự nhà họ Tang.
Trước khi quay về trường, Hướng Nhật quyết định, gọi điện báo cho một người, nói cho đối phương việc Phương nhị thiếu gia khôi phục thần trí, dù Hướng Nhật không ưa người kia, chẳng qua việc này vẫn nên báo thì hơn, tránh việc đến lúc Phương gia phát rồ không chừng không màng hậu quả mà lưỡng bại câu thương. Chuông vang lên, rất nhanh có người nhấc máy với giọng trào phúng.
Âm thanh ngạc nhiên truyền đến.
"Ngươi lại chủ động gọi điện cho ta, hiếm thấy nhỉ"
"Đoán xem ta vừa gặp kẻ nào?"
Hướng Nhật biết tính của người bên kia, ngoài kinh ngạc ra sợ rằng chỉ có đắc ý, bởi trước đó mình đuổi nàng đi mà giờ lại "chủ động" gọi điện cho nàng, hiển nhiên bởi có việc cần nàng giúp, đoán chừng cô ta chỉ chờ thế. Nếu không phải việc Phương nhị thiếu gia, Hướng Nhật cũng chẳng thèm gọi điện cho nàng.
"Ngươi nhìn thấy ai có liên quan đến ta sao?"
Quả nhiên người kia cứng đầu, dường như không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Hướng Nhật thêm một câu nào nữa:
"Nếu không có việc gì ta cúp máy"
"Cúp đi, coi như ta chưa thấy qua Phương nhị thiếu gia"
Hướng Nhật tức điên lên, nếu không phải việc này quá quan trọng, hắn cũng không thèm để ý sắc mặt của ả.
"Ngươi nói gì, Phương nhị thiếu gia?" âm thanh bên kia liền khẩn trương, trong giọng nói kém theo sự run rẩy.
"Không phải ai đó nói ta thấy ai cũng không liên quan tới mình sao?"
Hướng Nhật lấy lại vốn, đương nhiên cũng không thèm khách khí, nhờ người ném đá vào chân kẻ khác, việc này cũng thật dễ dàng.
"Chết tiệt, thằng oắt con, không biết tí gì tôn kính bề trên, ta là dì của ngươi, biết chưa?"
Hướng Nhật hiển nhiên biết đối phương thẹn quá hóa giận
"Muốn biết chuyện gì xảy ra thì vất ngay cái thái độ bề trên đó cho ta"
Hướng Nhật mặc kệ người kia là dì út của hắn, nói chung hắn chả có chút gì hảo cảm với người đàn bà này.
"Hừ!"
Người bên kia nặng nề hừ một tiếng, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói. Biết đối phương đã thỏa hiệp. Hướng Nhật dù không rảnh nhưng vẫn cứ chậm rãi nói:
"Phương nhị thiếu gia, ngươi biết chứ, lúc trước là ngươi nhờ ta giúp giải quyết phiền toái này. Chẳng qua ta vừa gặp hắn, hơn nữa đã bình thường trở lại"
"Ngươi nói Phương nhị thiếu gia không còn ngu ngốc nữa?"
Ngươi bên kia liền nghiêm túc, đồng thời trong giọng nói truyền đến sự khó tin.
"Ít nhất là ta đã thấy"
Hướng Nhật nói lời này hiển nhiên càng thêm phần thuyết phục.
"Ngươi gặp hắn ở đâu? Có phải nhìn lầm không?"
Người bên kia vẫn nghi ngờ, dù sao lúc trước trong gia tộc đã điều tra cả sáng lẫn trong tối tình hình Phương gia, tất cả đều có kết quả giống nhau, Phương nhị thế tổ kia đã điên rồi, cái này là chuyên khoa não quốc tế đã công nhận, cả đời này đừng mong bình thường trở lại. Chỉ là đầu dây bên kia nói mình vừa gặp tên Phương nhị thiếu này, cái này thật khó tin.
"Nhìn lầm? Cô cho rằng có thể vậy à? Hắn còn nhận ra ta nữa"
Hướng Nhật biết bà dì hoài nghi, nếu thay đổi là hắn cũng chẳng tin nổi. Lúc ở cổng trường, hắn nhìn thấy Phương nhị thiếu gia cũng giật mình, nếu không phải chắc chắn rằng mình không nhìn lầm thì cũng không đuổi theo.
"Ta hỏi là ngươi gặp hắn ở đâu?" bà dì nghiến rằng nghiến lợi, chuyện Phương nhị thiếu gia không phải là nhỏ, nếu gần đây thì còn dễ nói, nếu đã lâu mà người bên Phương gia không báo, nhất định mà đã lên kế hoạch, tuyệt đối là mục đích bảo vệ Phương nhị thiếu gia.
"À, nhà một người bạn ta"
Hướng Nhật nói vô cùng hờ hững, cái hắn muốn chính là bắt "trưởng bối" kia phải sốt ruột mở mồm.
"Nói địa chỉ cụ thể"
Bà dì hốp ăn tính vốn nóng nảy, chẳng chờ Hướng Nhật kích động, âm thanh lanh lảnh vang lên muốn điếc cả ta:
"Nói cũng phí công, dù các người có phái ai tới cũng không tìm thấy hắn"
Hướng Nhật quyết định cứ phải trêu đùa bà dì này đã.
"Vì gì chứ?" quả nhiên bà dĩ bị mắc bẫy.
Hướng Nhật thấy vậy cười thầm:
"Đừng nóng, nói chuyện này trước, ta nghĩ có chuyện mà lão già có thể còn hứng thú hơn
"
"Chuyện gì?"
Bà dì nghe xong càng lộ ra vẻ ham muốn, mà trong đó còn pha thêm chút hưng phấn. Vốn dĩ bị ông già cài ở Bắc Hải vẫn chưa có gì báo về, nếu có chuyện báo lên mà làm lão hứng thú, ưu đãi nhận được chắc chắn không thiếu.
"Kế hoạch của Phương gia, là một kế hoạch cô không thể nào tưởng tượng nổi đâu"
Hướng Nhật hiểu kế hoạch kia điên cuồng đến cỡ nào, nếu lộ ra ngoài, sợ rằng Phương gia sẽ không ngừng gặp phiền toái, chẳng qua vậy mới có thể làm cho Phương gia bị thêm nhiều công kích.
"Thằng nhóc thối tha, ngươi có thể nói hết một lượt không, cứ lấp lửng như vậy ngươi mới vui à?"
Bà dì cũng đoán được nếu như việc Phương nhị thiếu gia bình phục đã bị giấu như hắn nói, cái này khẳng định là chấp hành kế hoạch bí mật, nghe Hướng Nhất nói tiếp trong lòng càng thêm kích động. Hướng Nhật cũng chán đùa rồi, đem kế hoạch của Phương gia nói xong, chỉ là tạm thời che giấu sự thật là mình đã đem một ít người chấp hành kế hoạch của Phương gia làm thịt. Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến tiếng kinh hô, giọng nói của bà dì như bị nghẹn lại:
"Người xác định chuyện này là thật?"
"Nếu giả ta còn xuất hiện ở nhà người bạn kia sao?"
Hướng Nhật không đáp mà hỏi ngược lại.
"Ngươi đã đến nhà người bạn kia, ngươi có thể trơ mắt nhìn đám cặn bã đó bỏ trốn?"
Bà dĩ cũng không nghĩ ra, nàng đã thấy tận mắt sự lợi hại của thằng cháu này, ngay cả cả hai kẻ chưa bao giờ xa lão già cũng đều nói không phải đối thủ, đối phó mấy tên nhãi nhép đâu phải vấn đề chứ?
"Đương nhiên tôi không để chúng trốn, có tôi ở đây, không ai có thể thoát. Chỉ là quỷ bỏ trốn thì ta bó tay"
Hướng Nhật giả vờ như có lòng mà không có sức nói.
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến âm thanh thở gấp, hiển nhiên bà dì đã hiểu ra thâm ý của Hướng Nhật:
"Ngươi đã giết bọn chúng? Cả tên Phương nhị thiếu gia kia?"
Nói xong câu cuối cùng, âm thanh cũng trở nên run rẩy.