Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 649: Mật giả nghiệp đoàn




"Theo lí mà nói, hắn chữa trị cho ngươi, ngươi cần phải đi gặp hắn"

Hướng Nhật lạnh lùng nhìn Phương nhị thiếu gia, muốn xem lí do thoái thác này có mấy phần đáng tin.

"Không, không có, lúc ta tỉnh.Âu Dương tiên sinh đã đi rồi"

Phương nhị thiếu gia vội vàng giải thích, hiện giờ quan trọng nhất với hắn là giữ mạng, sao còn dám nói láo. Về vấn đề sau này trả thù lại càng là chuyện không nghĩ tới.

"Tốt, chuyện này ta tạm thời tin ngươi, chẳng qua." Hướng Nhật đổi giọng:

"Ngươi cũng nên nói cho ta biết, tại sao lại ép nàng hạ độc người khác?"

Hướng Nhật chỉ chỉ cô nàng bốn mắt, về việc Hác Tiện Văn bị hạ độc, hắn cũng muốn tìm hiểu rõ.

"Đó là bởi vì." Phương nhị thiếu gia ấp úng, đang do dự không biết có nên nói ra hay không.

Tâm Hướng Nhật khẽ động, ánh mắt lạnh lẽo:

"Đó là bởi vì Hác gia là đối tượng kế tiếp bị cướp của các ngươi đúng không?"

Phương nhị thiếu gia run rẩy, kinh hãi nhìn Hướng Nhật. Không chỉ vì Hác gia là mục tiêu kế tiếp, mà càng bởi hắn lén biết được đại tiểu thư Hác gia là người yêu của đại cừu nhân Hướng Nhật, mục đích đầu tiên là vơ vét tài sản, thứ hai là nhân tiên trả thù Hướng Nhật, một mũi tên trúng hai đích. Giờ Hướng Nhật lại hỏi, thấy tâm tư của mình bị phát thì hiển nhiên trong lòng cực kì kinh hãi.

Hướng Nhật thấy bộ dạng của hắn liền biết mình đoán đúng đến 99. 99% rồi, cũng may là lần này mình về sớm, nếu muộn mấy ngày sợ rằng Hác gia cũng sẽ như Tang gia vậy(cứ đến đây là buồn cười: 61:), mà sợ rằng còn bi thảm hơn nữa. Dù sao ba người Hác gia đều là phụ nữ, hơn nữa mẹ con đều xinh đẹp, với con dâm trùng như Phương nhị thiếu gia, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.

Vừa nghĩ vậy, Hướng Nhật chẳng còn chút đồng tình gì với hắn, lạnh lùng nói:

"Đã vậy thì nên tranh thủ thời gian nhắn nhủ di ngôn đi"

Nghe Hướng Nhật nói xong, Phương nhị thiếu gia sợ tới mặt cắt không còn hột máu, chỉ chỉ vào Hướng Nhật cảm giác như bị lừa mà phát điên:

"Ngươi đã đồng ý, chỉ cần ta cho ngươi biết ai chữa bệnh cho ta, ngươi sẽ không giết ta"

"Rất tiếc, ngươi không nên hạ độc người phụ nữ của ta"

Giọng Hướng Nhật rét lạnh, cô nàng bốn mắt ở bên giật bắn người, nàng cũng không biết nữ sinh bị hạ độc kia là bạn gái Hướng Nhật.

Mà vợ chồng Tang thị biến sắc. Trước đó nghe con gái bị ép hạ độc người khác đã hoảng hồn, giờ lại nghe được người bị hạ độc là bạn gái của sát thần, trong lòng thầm lo sợ, cũng không biết lúc nữa đối phương có tìm cả nhà mình mà hỏi thăm không.

"Ngươi dám giết ta, Phương gia chúng ta nhất định không bỏ qua, ông nội ta càng không bỏ qua cho ngươi!"

Phương nhị thiếu gia cho rằng Hướng Nhật biết được mục đích của một mũi tên trúng hai con chim của hắn nên hét lên như điên. Kỳ thực Hướng Nhật cũng không biết chuyện hắn biết đại tiểu thư Hác gia là bạn gái Hướng Nhật.

"Có như vậy thì ngươi cũng không nhìn thấy ngày đó"

Hướng Nhật tiếp tục đả kích trái tim yếu ớt của Phương nhị thiếu gia, cái hắn muốn là đồi phương chìm trong tuyệt vọng, sau đó chết trong vô vọng, nếu không thì mối hận chẳng thể tiêu được.

"Lên đi, đám phế vật các ngươi giết hắn đi, giết hắn mau!"

Phương nhị thiếu gia dĩ nhiên đã điên loạn, xô đẩy đám bảo tiêu.

Một tên bảo tiêu cố gắng tận trung, vừa đưa tay vào trong ngực, nhưng chưa kịp móc ra thì "chíu chíu" vang lên lên, trên trán hắn đã xuất hiện một lỗ máu, vô lực ngã xuống đất.

Ba tên khác thấy vậy liền quay đầu bỏ chạy, đối với kẻ không phải người như Hướng Nhật bọn chúng không ôm chút hi vọng đả thương hắn, chỉ mong giữ được cái mạng là tốt rồi.

Chẳng qua ăn "kiếm chỉ" của Hướng Nhật, tất cả đều ngã lăn quay mà từ biệt thế giới.

Màn giết chóc với bốn tên bảo tiêu rốt cục đã làm Phương nhị thiếu gia tỉnh ra, vừa nhìn Hướng Nhật vừa lùi ra sau:

"Ngươi không thể giết ta, ngươi không được giết ta, giết ta, ông nội ta nhất định sẽ trả thù."

"Ta biết chứ, dù vậy ngươi vẫn phải chết!"

Việc Phương gia trả thù, Hướng Nhật đương nhiên cũng nghĩ tới, nhưng cái này cũng không phải là lí do ngăn cản hắn giết tên Phương nhị thiếu này, giữ tên cặn bã này lại là một mối họa lớn.

Trước đó Hướng Nhật định cho đối phương nếm thử đau đớn rồi mới chết, nếu không thì lúc trước cũng chẳng phải cứu ba người nhà họ Tang xong liền vội vã tiễn họ đi, chỉ là sợ họ trông thấy.

Chẳng qua giờ phút này bọn họ đã ở đây, hiển nhiên không thể làm như vậy, Hướng Nhật cũng không hi vọng bị coi là kẻ biến thái. Ai ngờ dù hắn không làm cũng đã bị coi là siêu biến thái rồi.

Bóp cổ Phương nhị thiếu gia, Hướng Nhật kéo lê hắn trên mặt đất. Đối mặt với cái chết gần kề, hai chân Phương nhị thiếu gia đạp không ngừng. Đũng quần ướt sũng, nước không ngừng chảy xuống.

Hướng Nhật thấy cực kì chán ghét, vội vã bóp nát yết hầu đối phương rồi ném qua một bên.

Thấy cảnh này vợ chồng Tang thị nhíu mày, cô nàng bốn mắt thấy một màn không thể nào tỏ ra như không thấy này, trước còn tưởng những kẻ kia rất tàn nhẫn, nhưng xem ra dường như còn có người tàn nhẫn hơn. Một người đã không còn sức chống cự vẫn giết không tha. Chẳng qua cũng không đồng tình với tên Phương nhị thiếu kia, dù sao những việc trước kia hắn làm thì vậy vẫn còn chưa đủ.

"Hồng Liệt" Hướng Nhật nói với Hồng Liệt vẻ mặt tỉnh queo ở bên, chỉ chỉ vào tên lão đại:

"Cho hắn tỉnh lại"

"Chúng ta nên đi trước"

Tang Nhân Đống biết rõ tiếp theo có lẽ chỗ này sẽ thành nơi tra tấn, thứ nhất là trước kia đã gặp qua, hắn không muốn nhìn tiếp, huống chi con gái còn ở bên, nếu thấy cái không nên thấy thì sẽ bị ám ảnh, rời đi vẫn tốt hơn. Và hơn cả là trong lòng đã quyết định, tuyệt đối sẽ không cho phép con gái qua lại với đối phương.

Tang Nhân đống đưa vợ và con gái rời đi, chỉ là trước khi rời đi, cô nàng bốn mắt ngoái lại nhìn Hướng Nhật với ánh mắt phức tạp. (cũng không rõ nghĩa cái này lắm nên để nguyên)

Hướng Nhật cũng không để ý ba người nhà họ Tang, hắn thấy hứng thú hơn với vẻ mặt hoảng sợ của lão đại vừa tỉnh dậy.

"Tự giới thiệu chút đi, các ngươi là người ở đâu?"

Đối với thân phận đám người lão đại, Hướng Nhật cực kì tò mò, có thể thấy được bọn chúng không phải dị năng giả, nhưng năng lực không hề kém dị năng giả, cùng với tên bạch mã vương tử Hồng Liệt với dạy dỗ tối qua đang ở bên cạnh, cực kì có khả năng đối phương là Mật giả.

Lão đại mở miệng đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thoáng qua thi thể Phương nhị thiếu gia gần đó, đột nhiên mặt biến sắc run rẩy hỏi Hướng Nhật:

"Ngươi giết hắn?"

"Chẳng lẽ phải giữ cái loại tốn cơm đó?"

Trong mắt Hướng Nhật hiện lên vẻ khó hiểu, kẻ này vẫn còn có lòng dạ mà quan tâm sự sống chết của người khác.

Sắc mặt lão đại trắng bệch:

"Ngươi giết hắn, ngươi nhất định sẽ hối hận, chưa bao giờ để hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trừ khi là Âu Dương tiên sinh tự rat ay, nếu ai khác ra tay sẽ là bất kính với Âu Dương tiên sinh, nhất định sẽ bị Mật giả nghiệp đoàn đuổi giết"

"Xem ra ngươi hiểu rất rõ họ Âu Dương kia?"

Trong lòng Hướng Nhật khẽ động, Mật giả nghiệp đoàn? Đó là cái gì, quả là một thứ lạ lẫm.

"Ha ha ha, ta biết hôm nay chắc chắn phải chết, chẳng qua ngươi cũng không sống được lâu, ta sẽ ở dưới đó chờ ngươi"

Lão đại cười như điên rồi thổ huyết bỏ mạng, tự sát cũng không nói ra, đến cùng Âu Dương tiên sinh là kẻ nào?