"Em làm sao thế?" Hướng Nhật phát hiện Nhâm đại tiểu thư nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô nàng bốn mắt không khỏi có chút tò mò.
"Hướng Quỳ, đi theo xem sao" Nhâm đại tiểu thư rất nghiêm túc, đây là lần đầu Hướng Nhật thấy nàng như vậy.
"Không phải chứ? Chỉ vì người ta xém nữa va phải mình, cũng không đáng để bám theo người ta chứ?" hiển nhiên Hướng Nhật đã hiểu lầm ý của Nhâm đại tiểu thư.
"Nói lung tung gì thế! Em cảm thấy có thể cô ấy có chuyện, chúng ta đi xem sao"
Nhâm Quân trừng mắt liếc hắn một cái, cứ tới gần là y rằng hắn sẽ làm chuyện xấu.
"Em rất thân với cô ấy?" Hướng Nhật cũng biết mình đã hiểu sai ý Nhâm Quân.
"Cũng có thể coi như vậy. Cô ấy là học trò mẹ em ưng ý nhất, cũng là đối tượng trước kia mẹ đem ra so sánh với em"
Nhâm Quân nói chuyện, trong giọng nói bao hàm cả sự ấm ức.
"Sao lại nghe có vẻ đáng thương thế nhỉ?" Hướng Nhật nói bóng nói gió, Nhâm đại tiểu hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
"Anh còn tiếp tục như thế đừng mong em để ý tới anh nữa!"
"Đi, anh có nói không đi đâu, nhanh nào, nếu không nhanh thì người ta đi mất giờ"
Hướng Nhật chỉ chỉ về cô nàng bốn mắt đang càng ngày càng xa. Nhâm Quân cũng không nói gì nữa liền đuổi theo.
Hướng Nhật sợ nàng xảy ra chuyện nên cũng phải chạy theo. Xem ra muốn kể hoạch lên lớp gặp mỹ nữ lão sư Tống Thu Hằng đã thất bại rồi.
Hai người bám sát cô nàng bốn mắt với khoảng cách 7, 8 mét mà cô nàng kia dường như đang có việc gấp, càng chạy càng nhanh căn bản không không nhìn về sau một lần.
"Em đoán xem xảy ra chuyện gì?" Hướng Nhật cũng cảm thấy không ổn, mặc dù sắp vào giờ học, chẳng qua hướng cô nàng bốn mắt này đang đi là ra ngoài trường. Theo lý thuyết, một con mọt sách như nàng sợ rằng chưa từng bỏ tiết, nhiều nhất thì chậm trễ một chút thôi. Chẳng qua lúc này vội vã ra khỏi trường không có chuyện gì mới là lạ. (VN cúp học cũng nhanh như thế: 88:)
"Sao em biết được?" Nhâm Quân khó chịu liếc mắt nhìn hắn, sau đó giọng có chút hâm mộ:
"Anh đừng thấy Tang Âm ăn mặc như thế, kỳ thực nhà nàng làm ăn lớn đấy. Anh biết không? Nhà nàng ở trong khu biết thự Chân Long đấy"
"Biệt thự Chân Long?" Hướng Nhật cảm thấy kinh ngạc, cái này thực là, nếu Nhâm Quân không nói, hắn cũng tưởng rằng nàng là một học sinh con nhà bình thường thôi.
"Làm sao em biết?" Hướng Nhật tò mò vì sao Nhâm đại tiểu thư biết việc này, nếu nhìn cách ăn mặc của cô nàng bốn mắt, khẳng định là không muốn ai biết gia cảnh nhà mình, sao Nhâm đại tiểu thư lại biết chứ?
Nói đến đây Nhâm đại tiểu thư đắc ý:
"Có hôm cô ấy đánh rơi đồ trong trường, mẹ em nhặt được còn bắt em đem trả. Lúc tới nhà cô ấy em thực không tin nổi nữa, nhà không chỉ lớn kinh khủng mà còn cực kì xinh đẹp nữa. Em đã nghĩ, nếu có một ngày ở trong đó thì thực tốt biết bao"
Lúc này, hai mắt tràn đầy vẻ ao ước.
"Thích như thế, mai anh mua cho em một cái?" Hướng Nhật cũng rất muốn mua, thấy vẻ mặt khao khát của Nhâm đại tiểu thư, vì người mình yêu có lí do gì mà phải tiếc một căn nhà chứ? Huống chi con tinh tinh vừa nôn tiền ra, cho dù mua chục căn biệt thự Chân Long cũng chả nhằm nhò gì.
"Thật chứ?" ánh mắt Nhâm Quân sáng lên, nàng biết hắn là kẻ có tiền, không nói trước kia tiện tay quyên góp cho đội bóng rổ cả triệu đồng, nàng còn cùng hắn đi dự tiệc của nữ thần kinh doanh Tô Úc, biết nữ thần đại danh đỉnh đỉnh là người làm thuê cho hắn, thực sự thì mua một căn nhà ở khu biệt thự Chân Long cũng chả đáng gì. Chẳng qua trong lòng rất ngọt ngào, nhưng nhớ ra gì đó ánh mắt lại sụp xuống:
"Cho dù anh có mua, mẹ em cũng chả đồng ý"
"Vì sao chứ? Hướng Nhật khó hiểu, mua một ngôi nhà, mẹ vợ tương lai sao lại từ chối?
"Mẹ em thường nói phải tự dựa vào sức của mình, không thể để chồng mình nuôi. Mẹ cũng nói với em anh thường xuyên ra nước ngoài, trong nhà khẳng định rất giàu có, bảo em không thể tiêu tiền của anh lung tung." Nhâm Quân cũng biết, hoa cũng không làm tốn tiền của hắn, hơn nữa nàng cũng chẳng phải là người thường xuyên thích được tặng quà, chỉ là vẫn cho rằng, đã lấy chồng rồi vì sao không thể tiêu tiền của chồng chứ, cái này sao mà chịu được? Trong lòng đối với sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ, tâm lí Nhâm Quân vẫn có chút không thích.
"Không phải chứ? Mẹ lại nói như thế?" Hướng Nhật líu lưỡi, quả thực không ngờ mẹ vợ tương lai lại nghiêm khắc như thế. Nhâm đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn một cái, từ "mẹ" làm nàng cảm thấy rất sung sướng.
"Quân Quân, em không nhắc thì anh cũng quên mất. Tiền tiêu vặt hàng tháng của em chắc không nhiều lắm?"
Hướng Nhật nhìn thấy tuy rằng Nhâm Quân ăn mặc đẹp, nhưng quần áo cũng rất bình thường, nhãn hiệu chả nhận ra, chỉ là dáng nàng rất đẹp nên mặc gì cũng thấy tốt cả.
"Hỏi để làm gì, muốn cho em tiền tiêu vặt?" Nhâm Quân giả vờ thản nhiên nhìn sang, chẳng qua ánh mắt lộ ra vẻ mong chờ, quả nhiên trong lòng rất kích động.
"Để anh chuyển cho em mười triệu tiền tiêu vặt nhá" Hướng Nhật không hề keo kiệt với người yêu của mình, huống gì hắn cũng cảm thấy chút tự hào vì việc này.
"Mười triệu?" Nhâm Quân bị con số trên trời này hù dọa, tuy rằng trong lòng có chút mong chờ hắn sẽ cho mình tiền tiêu vặt, chẳng qua con số quá lớn, ngay lập tức cũng khó mà chấp nhận nổi.
"Không thích à?" Hướng Nhật nhíu mày.
"Thích, chẳng qua mẹ mà biết chắc giết em mất" Nhâm đại tiểu thư cố giữ bình tĩnh, mười triệu này lực hấp dẫn không hề đơn giản như một triệu kia.
"Vừa nói em ngốc, không ngờ là ngốc thật. Yên tâm đi, chỉ cần anh và em không nói ra, nhạc mẫu đại nhân sao mà biết chứ?" vẻ mặt Hướng Nhật giống như đang dụ dỗ cừu non vậy.
Vẫn là Nhâm đại không chịu nổi cám dỗ, mắt sáng rực lên:
"Vậy là được rồi, chẳng qua anh thực sự cho em mười triệu? Anh sợ nhiều quá không dám mang theo chi phiếu ra đường, nếu rớt thì biết làm sao?"
"Ngốc, mật mã không nói cho ai khác, chẳng lẽ còn có người có thể lấy tiền ra? Em không báo mất giấy tờ à?"
Hướng Nhật không biết nói sao, bỗng nhiên mắt thoáng nhìn thấy gì đó, Nhâm Quân vốn định nói gì đó hắn liền ra dấu ngừng lại.
"Hừ, anh xem" Nhâm Quân đành ngậm miệng lại, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thì ra có hai người đang nhẹ nhàng đi theo cô nàng bốn mắt ra khỏi trường, ở trước cửa trường học là một cái xe Mercedes, cô nàng bốn mắt đứng trên vỉa hè, cửa xe mở ra, hai tên kia đột nhiên chạy theo ôm nàng vào trong xe.
"Giờ phải làm sao?" nhìn thấy chiếc xe nổ máy chạy đi, Nhâm Quân tròn mắt, chạy bộ sao mà đuổi ô tô chứ?
"Em về đi, anh đuổi theo" Hướng Nhật không thể không đuổi theo, bởi hắn thấy tay lái xe kia trông rất quen, tuy rằng đối phương cố ý cúi thấp đầu nhưng Hướng Nhật liếc mắt liền nhận ra.