Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 632: Giết




"Làm sao! Ai cho mày đến đó làm loạn?" người ở đầu dây bên kia cực kì bực bội khi hắn gọi điện, nếu không sẽ không có tức giận như thế.

"Ba, con làm đâu có làm loạn, cục trưởng thị cục bao che cho kẻ kia đánh người" Nói xong, Bùi Tuấn Sinh hung hăng liếc mắt nhìn Liêu Quốc Trung mặt tái mét.

"Đưa điện thoại cho Liêu Quốc Trung"

"Dạ" Bùi Tuấn Sinh đứng yên, mặt không chút biến hóa đưa điện thoại về phía Liêu cục trưởng: "Liêu Quốc Trung, điện thoại"

Ngay cả từ "cục trưởng" cũng bỏ qua, hiển nhiên bây giờ Liêu Quốc Trung trong mắt hắn chỉ là cái đinh, loại tiểu nhân rất dễ ôm hận, đắc tội hắn coi như đạp phải cục ****.

Liêu Quốc Trung mặt nhăn nhó như khỉ mò mắm tôm, Bùi thị trưởng tuy rằng không thể làm gì Hướng tiên sinh, nhưng mà làm gì mình thì lại thừa sức. Vẻ mặt khổ não cầm điện thoại, đang muốn cầm lên nghe thì Hướng Nhật chặn lại: "Đưa tôi đi"

Liêu Quốc Trung nhất thời vui mừng, có Hướng tiên sinh ra tay, vậy mình cũng không phải gánh, hưng phấn vội đưa điện thoại tới.

Bùi Tuấn Sinh muốn ngăn lại, nhưng Hướng Nhật lạnh lùng liếc một cái hắn liền ngậm miệng lại.

Hướng Nhật nhận điện thoại: "Oh, Bùi thị trưởng à?"

"Ngươi không phải là Liêu Quốc Trung, ngươi là ai?" người bên kia thực tinh tường, vừa nghe đã biết không phải Liêu Quốc Trung.

"Tôi là người đánh con ông" Hướng Nhật không thèm vòng vo, nói thẳng ra mình chính là kẻ đầu sỏ nện con hắn.

Hiển nhiên, người bên kia không ngờ tới Hướng Nhật trực tiếp nói vậy, chẳng qua là một thị trưởng trải qua nhiều sóng gió nên hét sức giữ bình tĩnh:

"Ngươi là ai?"

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là.Con của ông đáng ăn đòn, hắn tưởng mình là ai, Bắc Hải chả lẽ không ai động được vào hắn sao?" Hướng Nhật cảnh cáo Bùi thị trưởng, đừng tưởng Bắc Hải không ai động được vào ngươi.

Chẳng qua những lời này làm cho Bùi thị trưởng luôn ở quyền cao chức trọng tức giận:

"Đây là xã hội có pháp luật, đánh người thì phải chịu trách nhiệm hình sự"

"Tôi biết là xã hội có pháp luật, đổi là người khác, ông có nói với hắn như thế hay không?"

Bên kia không nói gì, hiển nhiên đã ý thức được, kẻ dám tiếp điện thoại hắn không kiêng nể gì như vậy, đối phương nhất định phải có bối cảnh nhất định.

"Được rồi, tôi không rảnh nói nhảm với ông, người đánh con ông là tôi, nếu, muốn tìm tôi làm phiền thì rất hoan nghênh bất cứ lúc nào" Hướng Nhật cúp máy, ném qua cho Bùi Tuấn Sinh vẫn đang đờ ra sau màn "to gan lớn mật" vừa rồi của hắn, mà hiển nhiên không ai đón lấy cái điện thoại. "Rắc" một tiếng, nện xuống sàn nhà vỡ thành mấy mảnh.

"Ngươi." Bùi Tuấn Sinh bị âm thanh làm bừng tỉnh, nhất thời khó thở, chẳng qua chỉ có thể giương mắt nhìn không dám nói câu gì. Mà hắn cũng không ngu, xuất thân nhà quan, càng biết địa lí ngàn đời không đổi, quan cao đè chết người. Đối phương ngay cả cục trưởng thị cục cũng muốn bao che trước áp lực của ông già mình, còn cả đoạn đối thoại vừa rồi với ông già nữa, cho dù thằng đần cũng biết người kia không thể động vào.

Bùi Tuấn Sinh như vậy, người bên ngoài càng thêm run sợ.

Vợ chồng gã đàn ông đeo nơ cảm thấy trời đất tối sầm, lần này rốt cuộc đắc tội ai, lại có thể không thèm nể mặt Bùi thị trưởng, cũng may Bùi thị trưởng không tới, nếu không thì càng nhục nhã mà kết quả vẫn là một.

Đám người lão hói thì không cần phải nói, ai đây, người này dám làm thế với Bùi thị trưởng, lúc này hối hận cũng đã muộn rồi, cầu trời khấn phật, cũng không biết đối phương có tìm mình làm phiền hay không đây.

Người duy nhất bình tĩnh là Liêu Quốc Trung, từ đầu hắn đã biết Hướng tiên sinh bối cảnh thâm hậu, một tên thường vụ Phó thị trưởng đã là gì, có phải ai cũng biết đâu. Trong lòng còn cảm thấy vui sướng khi kẻ khác mang họa, thấy đại nhân vật ở trước mặt mình bày ra khí thế cao ngạo, lúc này có phải đá trúng tường sắt rồi không? Hắn còn tưởng tượng ra cái vẻ mặt tăm tối của Bùi thị trưởng khi bị người ta cúp điện thoại, chính mình đã nếm qua mùi vị này, mà không phải chỉ một lần.

"Tiểu Ái, ta về nhà thôi" giải quyết xong việc, Hướng Nhật cũng không rảnh ở lại nhìn đám người này, xoa nhẹ đầu con gái, hắn phát hiện dường như động tác này như là bản năng vậy, đó là một phương thức biểu hiện sự cưng chiều. Đi qua gần lão hói kia, Hướng Nhật đột nhiên dừng lại:

"Ông là.Hiệu trưởng phải không?"

"Vâng, đúng thế" lão hói nói năng lộn xộn hết cả lên, tim đập thình thích, chẳng lẽ thực sự muốn tình mình tính sổ?

"Tiểu Ái đi học buổi chiều, không việc gì chứ?" Hướng Nhật thản nhiên liếc hắn một cái.

"Đương nhiên, đương nhiên rồi, hoan nghênh bất cứ lúc nào" lão hói thở phào nhẹ nhõm mang theo khuôn mặt của kẻ vừa thoát khỏi tay tử thần.

"Đổi giáo viên chủ nhiệm luôn đi" nói xong câu đó, không thèm để ý Hoàng Lôi té bịch xuống đất, Hướng Nhật nắm tay con gái chậm rãi rời đi.

Về đến nhà, Hướng Nhật thấy tất cả các nàng còn chưa trở về, trong nhà chẳng có ai thật buồn chán. Hướng Nhật mới phát hiện ra thực ngu quá, đáng lẽ không nên về nhà trước mà phải đưa Tiểu Ái đến thăm Trứu Văn Tĩnh để cho nàng yên tâm.

Chẳng qua đã về một chuyến cũng không thể đi luôn.

Nắm tay con gái ngồi xuống ghế salon, Hướng Nhật hỏi:

"Tiểu Ái, đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?" mười năm rồi chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một người cha, Hướng Nhật muốn bù đắp thật nhiều cho con gái mình.

"Chưa đói bụng, buổi sáng bà cho con rất nhiều đồ ăn, bây giờ vẫn còn no này" Tiểu Ái xoa xoa bụng căng lên, từ trước đến giờ, cô bé chưa từng hạnh phúc như vậy.

"Ta đưa con đi ra ngoài chơi nhé?" nhìn vẻ mặt thỏa mãn của con gái, Hướng Nhật vẫn chưa hài lòng.

Cô bé lắc đầu, bỗng nhiên mắt chớp chớp.

"Vậy muốn làm gì nào?" Hướng Nhật liền hỏi.

"Con muốn đến thăm mẹ"

Kỳ thực Hướng Nhật sớm đã đoán được đáp án, biết cô bé khẳng định sẽ đến thăm mẹ, cũng là quan tâm đến sức khỏe mẹ:

"Được rồi, ta đưa con đi"

Ra khỏi nhà, bắt xe đến bệnh viện nhân dân số 6, bởi vì Trứu Văn Tĩnh đã đổi phòng, Hướng Nhật vừa đi đường vừa giải thích cho con gái chuyện mẹ đã đổi phòng bệnh.

Cô bé vừa nghe mẹ mình đổi sang phòng bệnh đẹp đẽ, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nắm chặt tay Hướng Nhật càng làm cho Hướng Nhật cảm thấy đã thiếu nợ mẹ con họ nhiều lắm.

Đi tới cửa, Hướng Nhật ra dấu tay, ý bảo cô bé đừng lên tiếng, để mình gõ của sau đó cho mẹ một điều kinh hỉ.

Cô bé cũng vô cùng thông minh, lập tức hiểu ra thúc thúc chuẩn bị làm gì, híp mặt im lặng đi theo, chờ Hướng Nhật gõ cửa.

Hướng Nhật đang định gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng "rầm", sau đó dường như là tiếng đồ vật rơi xuống, còn mơ hồ có tiếng nói chuyện.

Trong lòng Hướng Nhật căng thẳng, rốt cuộc không nhớ chuyện gõ cửa đã đẩy cửa đi vào.