Chưa đến một giờ sau, Hướng Nhật đã quay trở lại, điều này khiến cho Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng giật mình không thôi, bọn họ đều biết tính tình của Điền Khôn, không thể nào có chuyện dễ dàng thả người như vậy được.
- Qua hôm nay, "Trường Lạc Thanh Niên bang" sẽ không còn tồn tại nữa.
Hướng Nhật thản nhiên cười nói, trông rất là bí hiểm.
- Cậu giết bọn chúng rồi sao?
Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch biến sắc, lời của Hướng Nhật không khỏi làm bọn họ liên tưởng đến điều này, đồng thời trong lòng cũng chấn động, chỉ mới đi một lát mà đã giết hết từng ấy người hay sao.
- Không, tôi dùng một phương pháp khác, nó càng dễ được mọi người chấp nhận.
Hướng Nhật cắt ngng dòng tưởng tượng của bọn họ.
- Hả?
Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch nghe Hướng Nhật nói mà chả hiểu gì, nhìn hắn bằng vẻ mặt dò hỏi.
Hướng Nhật nói rành rọt từng tiếng một:
- Nếu những kẻ vừa rồi đều biến thành ngu ngốc, vậy "Trường Lạc Thanh Niên bang" coi như là đã bị xoá tên, đúng không?
- Ngu ngốc?
Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch lại càng nghi hoặc, nhưng bọn họ vẫn hiểu được ý tứ của Hướng Nhật, nếu những kẻ đó thật sự biến thành ngu ngốc hết, "Trường Lạc Thanh Niên bang" không phải coi như đã bị xoá tên, mà khẳng định là đã bị xoá tên.
Hướng Nhật biết bọn họ còn có chút nghi hoặc, chuyện nhiều người đang yên đang lành như vậy lại biến thành ngu ngốc đương nhiên khiến bọn họ thấy khó tin, hắn vừa cười vừa nói:
- Hai người yên tâm đi, những kẻ đó thật sự đã biến thành ngu ngốc, đây chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ của tôi mà thôi.
May mà Du, Trương hai người mặc dù là huynh đệ của "mình" trước kia, nhưng cái "Thủ đoạn nho nhỏ" biến người ta thành ngu ngốc này cũng chưa từng để lộ ra trước mặt bọn họ, cho nên cũng không cần sợ bị nhận ra.
Nhìn điệu bộ Hướng Nhật cũng không giống như đùa, Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch mặc dù trong lòng còn hết sức nghi hoặc, nhưng lại tin vào lời của hắn, dù sao Hướng Nhật đang đứng sờ sờ trước mặt bọn họ, mà với tính tình của Điền Khôn thì không thể nào bỏ qua một cơ hội có thể uy hiếp bọn họ tốt như thế này.
Hướng Nhật tiếp tục dặn dò:
- Chuyện này hai người biết là được, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài bất cứ điều gì. Tôi nghĩ mấy ngày này cảnh sát nhất định sẽ rất chú ý tới hai người.
Tuy không giết người nào, nhưng Hướng Nhật cũng biết chính phủ Mỹ không thể nào không có hành động gì, nhưng mà hắn rất yên tâm, những kẻ đó đều bị hắn dùng thủ đoạn đặc biệt biến thành ngu ngốc, nhìn từ bề ngoài không hề có dấu hiệu bị dính đòn nghiêm trọng, cho dù kiểm tra ra đại não không bình thường, cũng sẽ không hoài nghi đấy là do "Người làm".
Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch gật gật đầu, bọn họ cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, bỗng chốc có nhiều người biến thành ngu ngốc như vậy, ai cũng biết trong này có điểm cổ quái. Chính phủ Mỹ cũng không phải heo, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ người của "Võ lâm hội", ai bảo hai bang phái này gần đây luôn xảy ra xung đột. Nhưng trong lòng hai người cũng không quá lo lắng, chính phủ Mỹ nhiều lắm cũng chỉ hoài nghi bọn họ mà thôi, không có chứng cớ thì căn bản sẽ không thật sự có hành động gì. Đồng thời lại cảm thấy như là đang nằm mơ, một vấn đề vốn luôn làm bọn họ nhức đầu lại được giải quyết dễ như trở bàn tay.
oIo
Lấy cớ quay về khách sạn, từ biệt hai người Du, Trương, Hướng Nhật lại tới cao ốc Empire State. Lần này hắn cũng không phải tới dò đường, cũng không có tâm tư lên sân thượng thưởng thức cảnh sắc New York, mà là tới tìm nữ hoàng Teru Tonnay.
Nữ hoàng ngụ trong khách sạn sang trọng của cao ốc Đế Quốc, nói thật, trong lòng Hướng Nhật có phần thấy có lỗi với nàng, đối phương đã nhiệt tình ra sân bay đón mình như vậy, sau khi bị "cho đi tàu bay giấy" lại không có nửa câu oán hận mà còn vội vàng đến gặp mình, nhưng mình thì từ sau lần gặp mặt tối qua vẫn không hỏi thăm người ta lấy một câu. Cho nên lần này đến, đầu tiên là để bù lại thiếu sót của mình, sau nữa là buổi tối còn có việc nhờ đến các nàng.
Mặc dù buổi sáng đã lên kế hoạch là tối nay nhảy từ tầng cao nhất xuống để đột nhập vào công ty "Phleps", nhưng dù sao tầng cao nhất cũng là sân thượng ngắm cảnh, đến tối nhất định cũng sẽ có du khách ở trên đó, vạn nhất bị người ta nhìn thấy thì sẽ có chút phiền phức. Nhưng nếu nhảy từ cửa sổ khách sạn ở tầng nào đó, vậy sẽ không lo ngại điều này nữa, mà vừa hay nữ hoàng lại ngụ trong khách sạn sang trọng ở tầng 6s, đây tuyệt đối là địa điểm thích hợp nhất để "Nhảy lầu".
Qua điện thoại đã sớm biết được nữ hoàng ở phòng số mấy trong khách sạn, đi tới trước cữa phòng, Hướng Nhật nhẹ nhàng gõ cửa.
Từ bên trong cánh cửa lập tức truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh sau đó cửa được mở ra, là cô nàng da đen Susan cầm đầu nhóm bảo tiêu, nàng sa sầm mặt nói:
- Hướng tiên sinh, anh đã đến.
Hướng Nhật cười ha hả:
- Susan tiểu thư, cô khỏe chứ? Teru tiểu thư có nhà hay không?
Cô nàng bảo tiêu da đen không trả lời, chỉ lùi lại nhường lối, ý tứ rất rõ ràng.
Hướng Nhật cũng không so đo nhiều với nàng, cất bước đi thẳng vào.
- Hướng tiên sinh.
Trong phòng khách, nữ hoàng từ ghế sô pha đứng lên, lịch sự mỉm cười và lên tiếng chào hỏi Hướng Nhật.
- Chào buổi tối, Teru tiểu thư.
Hướng Nhật chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, có thể là vì ở trong khách sạn không ra ngoài, toàn thân nữ hoàng chỉ mặc một bộ trang phục ở nhà rộng rãi, mặc dù trông ít đi vài phần quyến rũ, nhưng lại thêm mấy phần dịu dàng. Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ nụ cười tao nhã, làm cho người ta thấy như được tắm trong gió xuân.
- Hướng tiên sinh, anh đang nhìn gì vậy?
Bị Hướng Nhật nhìn mãi không thôi, nữ hoàng có chút mất tự nhiên, nhưng nàng cũng không có vẻ xấu hổ, ngược lại còn hỏi một cách tự nhiên.
- A, thật ngại quá, tôi bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Teru tiểu thư.
Hướng Nhật nửa đùa nửa thật.
Nữ hoàng là mỹ nữ ngoại quốc phong tình nhất mà hắn từng gặp, hơn nữa khác với Fiona Lois và Anna, toàn thân nữ hoàng tràn ngập khí chất quý phái, làm cho người ta thấy có chút tự ti.
Trên mặt nữ hoàng càng cười tươi hơn:
- Hướng tiên sinh, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao có nhiều cô gái xinh đẹp thích anh đến vậy.
Hướng Nhật cảm thấy hơi xấu hổ, đương nhiên hắn nghe ra được sự ám chỉ của nữ hoàng, nhưng mình mà giống loại người dùng lời ngon tiếng ngọt làm vui lòng nữ nhân hay sao?
- Teru tiểu thư đừng hiểu lầm, thật ra vị tiểu thư mà tối hôm qua các cô gặp chính là người được tôi nhường dù trên máy bay.
Hướng Nhật thuật lại vắn tắt sự "Hiểu lầm" giữa mình và Alice, nhưng đương nhiên là không nhắc đến những lời buồn nôn của mình lúc máy bay gặp sự cố.
- Thì ra là như vậy.
Nữ hoàng khẽ gật gật đầu, sau đó lại đổi giọng:
- Nhưng Hướng tiên sinh làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến vị tiểu thư kia yêu anh mất, ta nhớ người Trung Quốc các anh có một câu nói, "ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp", ta nghĩ vị tiểu thư kia đúng là có ý nghĩ ấy.
Hướng Nhật cũng cười khổ không thôi, có lẽ không chỉ là ơn cứu mạng đơn giản như vậy, trên máy bay, hắn còn bày ra mấy lời nói dối "siêu hạng", lại thêm màn kịch xả thân vì người khác kia, cô nàng Alice mới quấn rít lấy mình, có điều đây đều là do mình tự tìm lấy phiền não, cũng chẳng trách người khác được.
Đang muốn chuyển đề tài, di động trên người lại reo lên. Hướng Nhật nhìn lướt qua màn hình di động, lập tức nhấn nút nghe. Là nữ cảnh quan từ quốc nội xa xôi gọi tới.
Nữ hoàng cũng biết Hướng Nhật có điện thoại, không lên tiếng quấy rầy.
- Hướng Quỳ.
Giọng nhỏ nhẹ của nữ cảnh quan truyền tới.
Hướng Nhật lập tức ba hoa:
- Bà xã, anh rất nhớ các em.
- Có quỷ mới tin anh, nói nhớ chúng em sao không sớm gọi điện thoại cho em, anh có biết chúng em lo lắng cho anh đến nhường nào không?
Nữ cảnh quan bất mãn nói.
- Sao vậy?
Nghe ra được sự hờn giận trong lời của nữ cảnh quan, Hướng Nhật ngạc nhiên hỏi.
Hắn vẫn không biết mình đã trở thành "Danh nhân", tuy không bị người ta chụp ảnh từ chính diện, nhưng điều này cũng không ngăn được chuyện quốc nội đưa tin hoài niệm hắn, đồng thời tuyên bố phải học tập theo hắn nhiều hơn.
- Sau khi máy bay gặp sự cố, sao không gọi điện thoại cho chúng em?
Nữ cảnh quan chất vấn.
- Còn nữa, anh thấy mình vĩ đại lắm sao? Lúc nhường dù dù cho người khác, anh có nghĩ cho chúng em không, trong bụng em còn có đứa con chưa chào đời của chúng mình, vạn nhất anh không còn thì em và đám Sở Sở biết làm thế nào bây giờ?
Nghe một hồi, Hướng Nhật cuối cùng cũng minh bạch, nhưng hắn vốn chưa từng nghĩ tới phương diện này, cho nên cũng không biết mấy vị đại tiểu thư trong nhà lo lắng cho hắn.
- Xin lỗi, Tiểu Uyển, anh không biết.
- Không biết? Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện giấu chúng em! Tại sao chuyện anh biết bay không nói cho chúng em biết, mà Thải Hồng lại biết?
Nói tới câu cuối cùng, giọng đã có mùi ghen tuông.
Hướng Nhật nghe mà sởn tóc gáy, hắn không ngờ bà điên kia lại không giữ lời hứa, đi nói ra "Dị năng" biết bay của mình, nhưng lúc này không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm, chỉ có thể khóc lóc nói:
- Là anh không muốn bị các em xem như là quái vật.
Nghe được hai chữ "Quái vật", giọng của nữ cảnh quan trong điện thoại có phần dịu đi, hừ một tiếng, nàng nói:
- Anh vốn chính là quái vật! Em cảnh cáo anh, sau khi trở về, anh phải nói cho chúng em biết đầu đuôi ngọn nguồn, bằng không anh cứ vĩnh viễn ngủ sofa đi.
Hướng Nhật liên tục gật đầu ưng thuận, đang muốn dỗ dành thêm mấy câu rồi cúp điện thoại, không ngờ nữ hoàng vốn đã ngồi trở lại sofa xem TV đột nhiên nhìn thấy màn biểu diễn ăn rắn trên màn hình TV nên khẽ "A" một tiếng, nữ cảnh quan ở đầu dây bên kia lập tức nghe được âm thanh bất thường này.
- Có nữ nhân phải không?
Nhìn khuôn mặt nữ hoàng đang tỏ vẻ xin lỗi, Hướng Nhật trong lòng thầm kêu khổ, nếu chối sẽ chỉ làm nữ cảnh quan càng thêm hoài nghi, đành thừa nhận:
- À, là nữ hoàng bệ hạ, em cũng quen mà.
- Teru tiểu thư? Sao anh lại ở cùng cô ấy?
Nữ cảnh quan buột miệng đáp, ngay sau đó hỏi dồn.
- Cô ấy tới New York nghỉ ngơi, chúng ta tình cờ gặp mặt nhau.
- Trùng hợp vậy sao? Không phải anh và cô ấy đã sớm hẹn hò đấy chứ?
Giọng cảnh giác của nữ cảnh quan truyền tới, hiển nhiên là hoài nghi vào sự trùng hợp này.
Hướng Nhật lập tức giải thích:
- Tiểu Uyển, em đừng nói lung tung, người ta đứng đầu một quốc gia, sao lại để ý tới loại người như anh. Đấy là vì anh ở Bắc Hải đã giúp cô ấy, cho nên lần này cô ấy định báo đáp anh, tuyệt đối không có ý kia!
Nữ cảnh quan cũng không biết chuyện nữ hoàng đã nhường hoàng vị cho em trai của nàng, Hướng Nhật lại có thể dựa vào điểm ấy để thanh minh.
- Được rồi, lần này em tạm tin anh, nhưng giờ em muốn nói chuyện cùng Teru tiểu thư, anh đưa điện thoại cho cô ấy đi.
Giọng điệu của nữ cảnh quan có vẻ không còn hoài nghi nữa.
Nhưng Hướng Nhật biết ngoài miệng nàng nói tin, thật ra trong lòng vẫn chưa hết nghi ngờ, bằng không cũng sẽ không kêu mình đưa điện thoại cho nữ hoàng, nàng là muốn kiểm chứng xem có phải mình thật sự ở cùng nữ hoàng hay không. Tuy nhiên trong lòng Hướng Nhật không có quỷ, đương nhiên không sợ, đưa điện thoại cho nữ hoàng đang ở một bên.
Nữ hoàng có chút giật mình, nhưng vẫn nhận điện thoại, chỉ lát sau liền cùng nữ cảnh quan ở đầu dây bên kia tán gẫu tưng bừng.