Trương thế gia không khỏi tức giận. Nghe Alice nói xong, hắn đã hiểu ra, vừa rồi chỉ là hắn tự huyễn hoặc mà thôi, nữ nhân trước mắt căn bản là đang giỡn mình. Muốn mình chết vì cô ta, sau đó mới chịu gả cho mình, logic ở đâu cơ chứ? Nếu mình chết rồi, vậy lấy cô ta thế nào được? Nếu không phải thấy cô có chút xinh đẹp, bổn công tử hơi đâu mà để ý đến cô.
Lại nghĩ mình đường đường là đại công tử của Trương gia, vì một ả tiếp viên hàng không đã phải hạ mình nhiều lần, thế mà còn bị cô ta đùa giỡn. Càng làm cho Trương Thế Gia cảm thấy mất mặt chính là việc Alice nói mấy lời này ở ngay nơi đông người, hơn nữa giọng còn khá lớn, vì vậy đã thu hút ánh mắt hiếu kỳ của nhiều người. Điều này làm cho hắn nhất thời khó mà "hạ đài", dù sao nơi này là phố người Hoa, đại công tử Trương gia như hắn cũng coi như có tiếng tăm, bị một cô gái hỏi như vậy ngay trước mặt, nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Nhất là lão nhân trong nhà, nếu để ông biết chuyện mình không đếm xỉa đến thân phận đi theo đuổi một tiếp viên hàng không, nhất định sẽ bị sạc cho một trận.
Hôm nay sở dĩ dám mạo hiểm đến nơi đông người này, đầu tiên là vì việc cô tiếp viên hàng không trước giờ luôn hờ hừng với hắn lại yêu cầu hắn dẫn nàng đi ăn đồ Trung Quốc khiến hắn kích động quá mà quên bẵng tất cả, sau nữa là hắn cũng cố ý chọn một góc hẻo lánh, cho nên không sợ gặp phải người quen.
Nhưng ở đời là vậy, ngươi sợ cái gì thì cái ấy sẽ tới.
Trương Thế Gia đã phát hiện trong đám khách dùng cơm có vài người tuy không thân với hắn lắm nhưng cũng không xa lạ gì, trong lòng không khỏi hối hận. Để tránh bị lão nhân trong nhà mắng cho một trận, hắn định lớn tiếng quở trách ả tiếp viên hàng không đã gây thêm phiền phức cho mình.
Nhưng lại thấy cô nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp gợi cảm kia đang nhìn thất thần về một nơi, trong mắt chứa đầy nước mắt. Nhất thời, hắn cũng hiếu kì nhìn theo. Nơi đó cũng là một góc hẻo lánh, nhưng rộng rãi hơn, với lại khung cảnh bài trí cũng tốt hơn bên này. Nhìn lại chỗ của mình, trong lòng liền không thoải mái.
Nhưng khi nhìn thấy nữ hoàng mang đậm khí chất cao quý, ánh mắt nhất thời sáng rỡ, còn sáng hơn cả bóng đèn 100 oát. Lúc nãy khi nữ hoàng dẫn theo bảo tiêu tiến vào, bởi vì hắn đang bận lấy lòng Alice bên cạnh, cho nên cũng không chú ý. Hắn là kẻ lăn lộn trong giới xã hội thượng lưu đã lâu, nhãn quang đương nhiên không tệ, khí chất cao quý trên người nữ hoàng chắc chắn không phải thứ người thường có thể có được. Hơn nữa, những nữ nhân bên người nàng rất giống với bảo tiêu, nó càng chứng minh rằng thân phận của cô gái này không tầm thường. Huống chi, cô gái quý phái này còn rất xinh đẹp, so với cô nàng tiếp viên hàng không hiện bên cạnh mình thì không kém một chút nào, thậm chí còn hơn ở nét phong vận thành thục. Quý phái và xinh đẹp, có được một trong hai thứ này đã là rất khó, mà một người có được cả hai thì càng hiếm có, đây đúng là một nữ nhân cực phẩm.
Trương Thế Gia ngẩn người ra nhìn, một lúc lâu sau mới khôi phục lại tinh thần, đột nhiên nhớ tới nguyên nhân mình nhìn sang bên kia, lại hướng ánh mắt về phía đối diện nữ hoàng, khi phát hiện ra nam tử trẻ tuổi có gương mặt phương Đông giống như mình, ánh mắt lập tức nhíu lại. Bởi vì hắn phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía này, hơn nữa, không phải nhìn mình, mà là nhìn cô nàng tiếp viên hàng không gợi cảm quyến rũ bên cạnh mình.
Có phát hiện này, Trương Thế Gia liền hiểu ra vì sao Alice có biểu hiện như vậy, nhất định là vì nhìn thấy nam nhân này. Nhưng tại sao Alice lại rơi lệ? Trương thế gia trong lòng chùng xuống, hắn đã liên tưởng đến điều gì đó.
Alice bưng miệng, không hề để ý tới sự khác thường của gã nam nhân bên cạnh, giống như một pho tượng vậy, cứ thế nhìn chăm chú vào bóng người kia. Thật lâu sau, đột nhiên nàng đứng dậy rồi chạy vội tới đó. Trên đường còn đụng ngã một vị khách, nhưng nàng không hề có ý dừng lại xin lỗi.
Hướng Nhật trong lòng thầm kêu khổ, cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim kia thật sự nhìn thấy mình mất rồi, hơn nữa dáng vẻ dường như rất kích động.
Hắn còn chưa kịp nghĩ ra cách xử trí, đã thấy đối phương chạy tới chỗ mình, sau nhào vào lòng ngực, khóc lớn.
Trương Thế Gia ở bên kia thấy thế lập tức sầm mặt. Trước cảnh tương như vậy, hắn cũng không cần suy đoán làm gì nữa, sự thật đã chứng minh, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Không ngờ lấy thân phận của bản thân đi theo đuổi một cô tiếp viên hàng không mà lại chẳng có kết quả gì, ngược lại cô tiếp viên hàng không kia lại đi để ý một tiểu tử nghèo. Cũng khó trách, cách ăn mặc của Hướng Nhật quả thực khó có thể khiến người ta coi hắn là một công tử nhà giàu.
Hướng Nhật đúng là khóc không ra nước mắt, cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim này cũng quá kích động đi thôi, trước mắt bao nhiêu người lại đi chiếm tiện nghi của mình như vậy, quả thực quá gây chú ý. Tuy nhiên Hướng Nhật chỉ cho là cô nàng này vì cảm kích mình khi ở trên máy bay đã nhường dù cho nàng nên mới có biểu hiện như vậy, cũng chưa từng liên tưởng đến phương diện nào khác.
Đang định khe khẽ đẩy đối phương ra, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay ánh mắt cười mà như không cười của nữ hoàng, Hướng Nhật liền cười ha hả.
- Đúng là trùng hợp, ở chỗ này mà cũng có thể gặp người quen.
Người quen? Có người quen nào lại vừa thấy mặt đã "thân mật" đến như vậy cơ chứ? Hơn nữa còn là một đại mỹ nữ gợi cảm như thế này. Chỉ cần người thông minh một chút là có thể biết ngay quan hệ của hai người này không hề đơn giản như vậy.
Nữ hoàng lộ ra vẻ mặt ám muội như muốn nói "ta đã hiểu", Hướng Nhật thấy vậy chỉ đành cười khổ, thực sự là mình không có bất cứ quan hệ gì với nữ tiếp viên hàng không tóc bạch kim đang khóc ỉ ôi trong lòng mình, nhưng nhìn vẻ mặt của nữ hoàng, rõ ràng là không nghĩ như vậy. Chính Hướng Nhật cũng không thể ngờ được, vốn tưởng rằng sẽ không gặp mặt nữa, ai biết đâu lại xảo hợp như vậy, xác suất không đến một phần vạn mà cũng có thể gặp nhau được.
Thấy tất cả mọi người đều đặt sự chú ý đặt lên người mình, cả người Hướng Nhật có phần không được tự nhiên. Hơn nữa, hắn cũng đã nhìn thấy nam nhân vừa mới ngồi cùng một chỗ với cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim, lúc này vẻ mặt hắn rất khó coi, nói không chừng đấy chính là bạn trai của cô nàng này, mà giờ mình lại ôm bạn gái của hắn vào trong lòng, vẻ mặt người ta hiển nhiên là phải khó chịu rồi, tục ngữ có nói, không thể đụng vào vợ của bạn. Mặc dù gã kia không tính là bạn của mình, nhưng dù gì cũng là người Hoa như mình, Hướng Nhật thấy vẫn nên để cho người ta chút mặt mũi, hơn nữa thế này cũng rất có thể sẽ phá hỏng tình cảm của bọn họ.
Nghĩ như vậy, hắn liền khe khẽ đẩy cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim ra khỏi lòng mình, tỏ vẻ xấu hổ, nói:
- Em có thể đừng quá kích động được không, bạn trai em ở đằng kia nhìn vào đấy
Alice mặt vẫn đãm lệ, có thể là cũng ý thức được động tác của mình quá mức ám muội, mặt lại hơi đỏ lên, nhìn nam nhân, kích động hỏi:
- Anh, anh, sao anh lại không có việc gì? Em nhớ rõ là anh nhảy từ đó xuống.Còn.Cái gì, bạn trai gì cơ?
Đột nhiên sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói:
- Em không có bạn trai.
- À, có thể là anh hiểu lầm mất rồi.
Hướng Nhật nhìn vẻ mặt của nàng là biết không nên quá gây kích động cho nàng, hắn tiếp lời nàng.
- Lại nói tiếp, thật sự là nguy hiểm vạn phần, lúc rơi xuống anh tưởng rằng đã chết, ai ngờ lại bị vướng vào mặt trên của một cây đại thụ, thế là anh thoát được kiếp nạn.
Hướng Nhật nói dối mà chẳng có cơ sở gì cả, rơi từ độ cao mấy ngàn mét xuống, ai cũng biết là không thể nào vướng vào một cành cây được. Trong tình huống này chỉ có hai khả năng, một là thân thể bị cành cây xuyên qua, chết là cái chắc, hai là cánh cây không chịu nổi vật nặng rơi từ độ cao mấy ngàn mét xuống, cành gãy người rơi xuống, cuối cùng vẫn chết.
Nhưng giờ Alice hiển nhiên đã mất đi lý trí của người bình thường, tin ngay lời hắn, không có một chút nghi ngờ, sau đó không kìm lòng đặng, ôm chặt lấy cánh tay Hướng Nhật, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Hướng Nhật bắt đầu có cảm giác không ổn, theo lý thuyết, cho dù là nhìn thấy một người tưởng rằng đã chết xuất hiện sờ sờ trước mặt thì cũng không cần phải kích động đến vậy chứ? Nhìn vẻ mặt của cô nàng tóc bạch kim này, Hướng Nhật trong lòng bỗng đánh thót một cáu, chẳng lẽ là vì mấy lời mà mình nói trên máy bay? Trời ạ! Đúng là gặp quỷ mất rồi, cô nàng này sẽ không tưởng thật đấy chứ? Nghĩ đến khả năng này, Hướng Nhật có phần thấp thỏm không yên, lúc ở trên máy bay cũng chỉ đùa thôi, làm gì có chuyện "vừa gặp đã yêu", hoàn toàn là xuất phát từ ý tưởng muốn giỡn với đối phương một chút. Tuy nhiên, giờ xem ra cô nàng này tưởng thật mất rồi.
Đang nghĩ xem có phương pháp nào có thể khiến cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim này mình thay đổi cách nhìn về mình mà không làm nàng đau lòng, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng sang sảng.
- Alice, sao không giới thiệu bạn của em?
Trương Thế Gia đã lại đây, mặc dù cảnh Elise sà vào lòng một nam nhân khác làm hắn rất khó chịu, nhưng lại giải quyết được tình thế xấu hổ vừa rồi của hắn, như vậy cho dù vài người quen mặt kia đem những gì nhìn thấy hôm nay nói cho cha hắn, hắn cũng có cớ để phân bua cho qua chuyện.
Đương nhiên, sở dĩ đi sang bên này, cũng không phải vì có hứng thú gì đối với nam nhân Alice đang ôm, mà là vì nữ hoàng. Mặc dù tạm thời còn chưa biết gì về thân phận của đối phương, nhưng có thể khẳng định một điều, cô gái xinh đẹp quý phái này nhất định là thiên kim của một đại thế gia nào đó hoặc là công chúa của một tiểu quốc. Nếu làm quen được với nàng, coi như có cái để ăn nói với cha mình. Bất kể đối phương là thiên kim đại thế gia hay là công chúa tiểu quốc, chỉ cần kết bạn với nàng, thậm chí là đẩy quan hệ tiến thêm một bước, đều có thể khiến địa vị của mình trong lòng lão nhân được đề cao hơn nhiều.
- Đây là vị hôn phu của tôi.
Alice đúng là thiên hạ không loạn không thôi, vừa kéo lấy Hướng Nhật, vừa giới thiệu.
Về chuyện Trương Thế Gia cứ làm phiền mình bấy lâu này, nàng đương nhiên cũng biết đối phương có ý với mình, cho nên dứt khoát đẩy Hướng Nhật ra mặt giùm nàng. Hơn nữa, nàng cũng không nói dối, những lời nam nhân bên cạnh nói với mình lúc trên máy bay gần như có thể xem là lời cầu hôn, chỉ là thiếu nhẫn đính hôn mà thôi, nhưng cái ấy thì có quan trọng gì? Chỉ cần mình mở miệng, hắn nhất định sẽ vui lòng cưới mình.
Hướng Nhật nghe mà toát cả mồ hôi, lúng ta lúng túng nhìn Alice:
- Thế này liệu có nhanh quá không?
Tuy rất muốn đẩy đối phương ra, nhưng lý trí nói cho hắn biết, như vậy quá tuyệt tình, có khả năng sẽ làm cô nàng tóc bạch kim này thương tâm.
Alice cười ngọt ngào, tưởng rằng nam nhân cũng giống mình, đó là không thể ngờ hạnh phúc tới đột ngột như vậy.
Còn nữ hoàng thì kinh ngạc nhìn Hướng Nhật, ban đầu còn tưởng rằng, hai người thân mật như vậy, quan hệ ắt cũng ám muội, nhưng không ngờ lại tới mức nói chuyện hôn nhân rồi. Với lại, từ lần đi qua Bắc Hải cũng đã minh bạch hoàn cảnh của Hướng Nhật, ở đó, người này đã có bạn gái, hình như không chỉ một người. Không ngờ vị Hướng tiên sinh này lại hoa tâm đến như vậy, hồi ở Pháp quốc cũng đã dẫn theo một cô gái xinh đẹp, ngay cả nàng khi gặp cũng phải ghen tị với bộ ngực của đối phương, mà giờ Mỹ cũng có một vị hôn thê, tướng mạo không thua kém gì người trước, rốt cuộc nam nhân hoa tâm này có bao nhiêu bạn gái? Tâm trạng của nàng rất phức tạp, một mặt thấy Hướng Nhật thật trơ trẽn khi tham lam như vậy, mặt khác đối phương lại là ân nhân đã cứu mạng mình, nàng căn bản không có chút ác cảm nào, chỉ là không thích ứng được với sự đa tình của người này.
Trương Thế Gia có vẻ mặt trầm tĩnh nhất, chỉ là trong mắt lóe lên chút u ám, nhưng rồi lập tức lại khôi phục lại bình thường, có cô gái quý phái mà lại thần bí như nữ hoàng ở đây, địa vị của Alice trong lòng hắn đã sớm giảm đi không ít. Sở dĩ hắn tìm tới đối phương, chỉ là vì muốn thay đổi khẩu vị, thử một chút tư vị của cô nàng tóc bạch kim này, căn bản không có dự định kết hôn với đối phương.
- Còn vị này là?
Trương Thế Gia nhìn nữ hoàng, nhưng đối tượng hắn hỏi lại là Alice.
Alice cũng ngẩn ra, dường như bây giờ mới phát hiện ra bên cạnh còn có nữ hoàng, trong mắt không khỏi hiện lên một tia cảnh giác. Trước cô gái quý phái này, ngay cả nàng khi nhìn thấy cũng không tránh khỏi có chút tự ti, thế nên đương nhiên nàng biết đối phương có sức hấp dẫn thế nào với nam nhân.
Alice khẽ hỏi Hướng Nhật bên cạnh:
- Cô ấy là ai?
- Khụ, cô ấy là một người bạn tốt của anh.
Hướng Nhật ho nhẹ một tiếng, đây là lời mà lúc nãy nữ hoàng giới thiệu với cô gái đáng yêu kia, giờ được dịp hắn mượn dùng luôn.
- Vậy sao?
Alice vẫn hơi hơi nghi hoặc, quả thực là mị lực của nữ hoàng quá lớn, ngay cả đối với nam nhân bên cạnh là người có thể chết vì mình nàng cũng có chút không yên lòng.
- Đương nhiên, tiểu muội muội, chẳng lẽ em hoài nghi vị hôn phu của em sao?
Nữ hoàng không tranh hơn thua làm gì, nhìn Alice cười tủm tỉm, đồng thời vươn tay ra.
- Ta là Teru Tonnay, đích thực là một người bạn tốt của Hướng tiên sinh.
Nói xong lại liếc Hướng Nhật một cái, không biết là vô tình hay cố ý.
- Thì ra là Teru tiểu thư, hân hạnh được gặp mặt.
Alice đã hoàn toàn yên lòng, cũng lễ phép vươn tay ra bắt tay nữ hoàng, bởi vì cô gái xinh đẹp quý phái này gọi "Vị hôn phu" của mình là "Hướng tiên sinh", hiển nhiên không phải là cách xưng hô của những người có quan hệ thân mật với nhau.
Trương thế gia bị gạt qua một bên, quay sang nhìn Hướng Nhật, tiểu tử nghèo tầm thường này thế mà lại được cả hai nàng ưu ái, trong lòng thấy cực kì bất mãn. Vốn hắn cũng chỉ muốn làm quen với cô gái quý phái này, nhưng không ngờ đối phương chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, có lẽ là căn bản không hề chú ý tới hắn. Vừa nghĩ như vậy, Trương Thế Gia liền cảm thấy cần phải gây sự chú ý cho đối phương, mà có thể làm được điều này, cũng chỉ có Hướng Nhật - một tiểu tử nghèo trong mắt hắn.
Đầu óc lập tức xoay chuyển, hắn dùng tiếng Anh hỏi:
- Vị tiên sinh này là người Nhật Bản sao?
Nhật cái con khỉ, Hướng Nhật nghe mà trong lòng tức giận không thôi. Tiểu tử này có măt không vậy, ngay cả cô gái đáng yêu kia đơn thuần như vậy mà liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra mình là người Hoa, hơn nữa người ta vừa mở miệng nói "Giọng quê hương ", thế mà tiểu tử này lại coi mình có cùng quốc tịch với đám Nhật Bản chân vòng kiềng kia.
Mặc dù sau khi nghe cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim giới thiệu mình như vậy, Hướng Nhật đã khẳng định đối phương không phải là bạn trai của nàng, nhưng vẫn không rõ lắm về quan hệ của đối phương với nàng, cho nên, hắn cố nén cơn kích động muốn đấm một phát, chỉ hung hãn nhìn đối phương:
- Nhìn cho rõ một chút, lão tử đường đường là người Trung Quốc, có huyết thống thuần khiết không mang chút tạp chất nào.