Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 452: Hiểu lầm lớn




Sau khi giới thiệu lẫn nhau, cuối cùng mấy người quay lại chính đề, bàn về vụ làm ăn lần này.

Thực ra cũng chẳng có gì để bàn bạc, lần trước ba người Hướng Nhật đã thương lượng xong hết rồi, hàng sẽ được đưa ra nước ngoài bằng con đường xuất ngoại "tìm kích thích" trước giờ của Sở Từ, Tinh Tinh thì vẫn dùng đến mồm mép của mình, tuy nhiên lần này phải dùng một cách đứng đắn nghiêm chính, bởi vì hắn có nhiệm vụ đi liên hệ với đám phú hào Bổng Tử và Quỷ Tử từng thuê người của hắn, xem bọn chúng có hứng thú với mặt hàng này không.

Về phần Cuồng Lang, Hướng Nhật cũng nghĩ kĩ rồi, bởi vì lượng hàng lần này rất nhiều, tất nhiên trong một thời gian ngắn không thể đưa hết ra nước ngoài, phần còn lại phải tìm một địa phương an toàn để cất giấu.

Mà quán bar Trầm Luân, bởi vì được cục cảnh sát khu Đông Thành chiếu cố đặc biệt, hiển nhiên chính là địa phương an toàn nhất. Chức trách của Cuồng Lang chính là bảo vệ số hàng tồn cho tốt, không được để xẩy ra bất cứ sơ xuất gì.

Đối với Cuồng Lang, đây thật sự là chuyện dễ dàng vô cùng, hắn vỗ ngực cam đoan là nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ "Quản lý kho hàng".

Giải quyết việc này xong, Hướng Nhật để Cuồng Lang rời đi, sau đó nghiêm túc nhìn Tinh Tinh và Sở Từ, nói:

- Có chuyện muốn nhờ hai người một chút.

Hướng Nhật hôm nay gọi Tinh Tinh và anh vợ dâm đãng đến không chỉ vì chuyện kiếm "Tiền tiêu vặt", còn có một việc càng quan trọng hơn cần nhờ đến bọn họ, lúc hắn bước ra khỏi khu nhà cao cấp của Dịch gia thì đã lên kế hoạch trong đầu rồi.

Nếu hậu họan về Phương gia đã giải quyết xong, như vậy chỉ còn lại cái tổ chức phía sau màn đang ẩn mình trong bóng tối kia thôi, Hướng Nhật coi đấy như một cái gai trong bụng, dù sao hắn cũng không biết được đối phương sẽ đâm cho mình một phát vào lúc nào. Cho nên, hắn phải mau chóng tranh thủ thời gian tìm đến tổng bộ của đối phương một chuyến, không cho đối phương có cơ hội rành rang mà đối phó mình.

Bây giờ tương quan giữa hai bên đã thay đổi, Hướng Nhật ở trong tối, đối phương ở ngoài sáng, tổ chức phía sau màn kia cũng không biết Hướng Nhật đã có tin tức về đại bản doanh của bọn chúng, cho nên nếu đột nhiên tập kích, tuyệt đối sẽ có những thu hoạch ngoài sức tưởng tượng, thậm chí có thể hốt trọn ổ.

Tinh Tinh và Sở Từ cũng không biết Hướng Nhật muốn làm gì, nhưng từ lúc nhìn thấy hắn để Cuồng Lang rời đi, hai người cũng biết là tên Vương Bát này có chuyện gì đó quan trọng muốn nói, tuy nhiên Tinh Tinh lại không chịu được bầu không khí im lặng như vậy, trừng mắt nhìn thẳng Hướng Nhật:

- Vương bát, mày muốn đánh rắm thì đánh đi, đừng ra vẻ sắp chết đên nơi như vây, lão tử nhìn không thuận mắt chút nào.

- Mẹ kiếp!

Hướng Nhật chửi ngay:

- Tao chuẩn bị xuất ngoại một chuyến, nhưng tao lại không yên tâm về mấy cô nàng trong nhà, cho nên muốn nhờ hai người chiếu cố nhiều một chút.

Lo lắng duy nhất của Hướng Nhật chính là mấy vị đại tiểu thư trong nhà, mặc dù cũng biết mấy tên dị năng giả mà tổ chức phía sau màn kia phái đến kẻ bị mình giết, kẻ bị mình bắt, kẻ thì trốn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại trả thù, nhưng hắn không dám mạo hiểm như vậy, cho nên tìm thêm mấy người đến bảo vệ các nàng thì hắn xuất ngoại cũng an tâm hơn một chút.

- Xuất ngoại? Để làm gì?

Tinh Tinh lại hỏi, đột nhiên liên tưởng đến cái gì đó, nhìn Hướng Nhật với vẻ mặt quái dị:

- Tiểu tử, mày định tự mình đưa đống hàng này đi đấy à?

Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, Vương bát vừa mới gọi bọn hắn đến, giờ lại nói muốn xuất ngoại, đương nhiên sẽ liên tưởng đến điều này.

Hướng Nhật trợn mắt:

- Tinh Tinh, tao công nhận óc tưởng tượng của mày rất phong phú, nhưng tao không thể không nói, mày đã đoán sai hoàn toàn. Lân này tao phải đi Mỹ một chuyến, giải quyết một chút phiền toái.

Tinh Tinh đang muốn đốp chát lại vài câu, Sở Từ bên cạnh vốn đang nhìn Hướng Nhật đột nhiên xen miệng vào:

- Cần hỗ trợ không?

Sau mấy lần tiếp xúc, Hướng Nhật cũng biết ông anh vợ dâm đãng này là người mặt lạnh lòng nóng, tuy nhiên chuyện lần này hắn không giúp được, vội lắc đầu, nói:

- Không cần, chỉ là chút phiền toái, sao phải nhờ đến hai người cơ chứ, một mình ta là được.

- Ừm!

Sở Từ gật gật đầu, hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực của gã em rể này, cho nên cũng không lo lắng. gì.

- Chú cứ yên tâm mà đi, về bọn Sở Sở anh sẽ để ý giúp chú.

Sao lại bảo mình yên tâm mà đi, Hướng Nhật nghe thế không khỏi dở khóc dở cười, mình chỉ đi Mỹ một chuyến, chứ có phải đi du lịch địa phủ đâu, có cần phải nói giống như sinh ly tử biệt vậy không? Nhưng màNhưng mà hắn cũng cảm thấy được thành ý của ông anh vợ dâm đãng, có Sở đại công tử ở đây, tin chắc rằng không có bao nhiêu người dám vuốt râu hùm.

Được lời cam đoan của ông anh vợ, Hướng Nhật lại liếc xéo về phía gã phi nhân loại bên cạnh:

- Tinh Tinh, mày cũng nên tỏ thái độ đi chứ?

Tinh Tinh trợn trừng hai mắt, khí thế kinh người:

- Mẹ kiếp, những người lão tử cho mày mượn còn chưa có trở về, giờ lại muốn lão tử điều thêm người, mày nghĩ lão tử mở công ty cung cấp lao động miễn phí à?

Hướng Nhật nghe mà bực cả mình:

- Dkm, mới nhờ mày chiếu cố nhiều một chút, mày đã tiền tiền tiền, bao nhiêu? Lão tử cũng không phải không trả nổi.

- Mày coi lão tử là loại người gì thế? Lão tử mà là cái loại người không có nhân tính thấy huynh đệ gặp nạn lại đục nước béo cò hay sao?

Tinh Tinh ra vẻ phẫn nộ, giống như là đối phương vừa sỉ nhục nhân cách vĩ đại của mình, nhưng đột nhiên lại đổi giọng, cười đểu:

- Vậy, mày đã muốn tặng tiền cho ca ca xài, ca ca cũng không nỡ phụ lòng của mày, hay là cứ dựa theo giá cả trước kia, đương nhiên, nếu như mày muốn tặng nhiều một chút.

- Cút!

Hướng Nhật không đợi gã thú vật đã chiếm lợi còn ra vẻ tốt bụng này nói hết lời, đá ngay một cước.

Nhưng dường như Tinh Tinh đã sớm đoán được hắn sẽ làm như vậy, Hướng Nhật mới vừa giơ chân lên thì hắnđã trốn ra xa, khoác vai Sở Từ đang ở bên cạnh xem kịch hay, giọng rất là dâm đãng, nói:

- Đi thôi, hiếm khi có dịp đênquán bar, hôm nay không say không về, he he, nhận tiện gọi mấy cô bé cùng uống.

Hướng Nhật không nói được gì, lại một nữa chứng kiến sự vô sỉ của gã thú vật kia.

olo

Bởi vì bị hai gã thú vật lôi kéo uống rượu suốt một lúc lâu, khi Hướng Nhật về đến nhà thì đã khuya, trong phòng khách không có một bóng người nào, xem ra đã đi ngủ hết. Mặc dù uống không ít rượu, nhưng Hướng Nhật cũng không có say mấy, hơn nữa câu "ăn no rửng mỡ" không chỉ dùng với chuyện ăn cơm, mà còn dùng với chuyện uống rượu.

Thử tượng tượng, mấy vị đại tiểu thư đang say ngủ trong phòng, đột nhiên thấy chính mình xông vào đòi "ấy" thì đương nhiên sẽ lộ ra vẻ thẹn thùng, vừa muốn cự tuyệt lại vừa muốn chào đón mình, mới nghĩ thế thôi mà cả người Hướng Nhật đã rạo rực.

Nhưng toàn thân đầy mùi rượu lại không thích hợp để hắn xài loại kỹ thuật tao nhã "thâu hương thiết ngọc" này, trước tiên phải tắm cho sạch mùi rượu đã, có mùi hương sữa tắm, chắc hẳn không vị đại tiểu thư nào có thể lấy cớ đuổi mình ra khỏi phòng.

Có chút chuếch choáng bước tới cửa phòng tắm, nhưng rồi Hướng Nhật ngẩn cả người, bởi vì hắn nghe có tiếng nước xối bên trong. Sao muộn thế này còn có người đang tắm? Đang định rời đi chờ lát nữa mới quay lại, trong lòng Hướng Nhật bất chợt nẩy ra một ý, mặc dù không thể chắc chắn người bên trong là ai, nhưng trong nhà này đều là nữ, bất kể là nhìn thấy ai cũng không bị lỗ.

Hơn nữa muộn thế này rồi, có lẽ ba người Phạm Thải Hồng dưới lầu đã ngủ từ lâu, như vậy bên trong rất có khả năng chính là một người trong đám Sở Sở.

Vừa nghĩ như vậy, "tiểu đệ đệ" của Hướng Nhật không nhịn được dựng đứng lên, hình như đã lâu không được tắm uyên ương rồi, cơ hội trời ban như vậy làm sao có thể bỏ qua cơ chứ? Con ngươi vừa đảo một vòng, Hướng Nhật lập tức nảy ra ý hay, cố ý la lớn vào trong phong tắm:

- Có ai ở trongkhông? Không có ai thì ta vào nhé.

Nói xong, cũng không đợi người ở bên trong đáp lại, xộc thẳng vào, hắn muốn đánh đột kích, để người ở bên trong phản ứng không kịp, cho dù là một trong ba người Phạm Thải Hồng, coi như cũng có lý do giải thích.

- A ―

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, giống như một con thỏ con bị kinh sợ, người trong phòng tắm lập tức co rúm người lại, hai tay vội che lại những vị trí riêng tư bí mật nhất của mình.

Nhưng tay dù sao cũng không thể được như quần áo, hai trái tuyết lê vươn cao ngạo nghễ, da thịt mịn màng trắng muốt, chân ngọc thon dài tròn trịa, cùng với dải tam giác màu đen mê người kia, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn lọt hết vào trong mắt Hướng Nhật.

- Y Y.

Hướng Nhật nhìn mỹ nữ ngồi xổm trong bồn tắm mà có phần không tin vào mắt mình, không ngờ lại là Liễu đại tỷ Liễu Y Y, bởi vì ở cùng nhau đã lâu, bây giờ hắn đã không còn dùng cách gọi có phần xa lạ là Liễu tiểu thư giống như trước nữa. Nhưng nhìn tấm thân không một mảnh vải của đối phương, Hướng Nhật cũng có hơi xấu hổ.

Liễu Y Y đỏ mặt, không dám nhìn về phía nam nhân, nói lí nhí:

- Anh có thể ra ngoài trước được không?

- A, xin lỗi, xin lỗi.

Hướng Nhật hình hồ lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nói xin lỗi, nhưng con mắt vẫn dán chặt vào cảnh xuân sắc tuyệt vời vốn không thể hoàn toàn che lại kia.

Cho dù hết sức không muốn, nhưng Hướng Nhật cũng biết cần phải ra khỏi đây, nếu không vạn nhất Liễu Y Y hô to một tiếng, vậy thìmình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

Nhưng đúng vào lúc hắn muốn mở cửa đi ra ngoài, từ ngoài cửa bất chợt truyền vào một giọng nói "chết người":

- Y Y, em tắm xong chưa, chị cũng muốn tắm.

Là Phạm Thải Hồng, Hướng Nhật giật nẩy mình, tại sao lại đụng phải bà điên lúc này cớ chứ, hắn còn chưa kịp có phản ứng gì, phía sau liền có động tĩnh, lập tức cảm thấy cánh tay căng ra, có người kéo hắn vào trong bồn tắm, đồng thời tấm rèm bồn tắm nửa trong suốt cũng được kéo lại.

Không cần nhìn Hướng Nhật cũng biết mình bị ai kéo vào bồn tắm, trong phòng tắm trừ hắn ra cũng chỉ có một mình Liễu Y Y. Từ cánh tay truyền đến cảm giác trơn mịn mà mềm mại, mặc dù không nhìn thấy, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng trái tuyết lê của nàng lớn và co giãn đến nhường nào, cô nàng này lại dám kéo cánh tay mình vào bộ ngực của nàng, thật sự quá to gan. Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy rất kích thích, nhưng lại không biết đấy chỉ là vì Liễu Y Y quá căng thẳng nên quên cả e lệ rụt rè mà ôm sát lấy hắn.

- Hồng tỷ, em còn chưa xong, chị chờ một chút đi.

Giọng phía sau rất là khẽ, làm cho trống ngực Hướng Nhật bất giác đập nhanh hơn.

- Thật là, tắm mà cũng rầy ra như vậy, chẳng lẽ em giấu nam nhân bên trong?

Ngoài cửa, Phạm Thải Hồng phàn nàn.

Người nói vô tình, người nghe lại hữu ý, Liễu Y Y toàn thân nóng bừng, trống ngực đập thình thịch, bởi vì trong phòng tắm của nàng quả thật giấu một nam nhân. Tuy nhiên chuyện này không thể để cho người bên ngoài biết được, Liễu Y Y cố nén thẹn thùng, nói:

- Hồng tỷ, chị chờ một chút nữa thôi mà, em ra ngay đây.

Phạm Thải Hồng ngoài cửa đáp:

- Được rồi, chị ở bên ngoài chờ em 5 phút, nếu như em còn không xong, chị sẽ xông thẳng vào đấy, vừa hay đã lâu rồi chúng ta không cùng tắm uyên ương.

Hướng Nhật nghe mà dở khóc dở cười, tắm uyên ương? Phạm Thải Hồng và Liễu Y Y, hai cô nàng này á? Vậy người nào là uyên, người nào là ương? Nhưng ý niệm này vừa nẩy ra trong đầu, ngay sau đó Hướng Nhật lại khẩn trương hản lên, bà điên này thế là định ở bên ngoài chờ 5 phút sau đó xông thẳng vào, đến lúc đó tất cả coi như xong.

Hướng Nhật tin chắc rằng, nếu bà điên kia nhìn thấy mình và Liễu Y Y không một mảnh vải ở trong phòng tắm, nhất định sẽ lầm ầm lên, tới mức cả thế giới đều biết cũng nên.

Liễu Y Y cũng khẩn trương không thôi, thậm chí nàng còn khẩn trương hơn cả nam nhân, nhưng mà bây giờ chỉ có nàng mới có thể bảo Phạm Thải Hồng ngoài cửa rời đi, cho nên, nàng đành run giọng nói:

- 5 phút có khi không đủ, Hồng tỷ, hay là chị trở về phòng đọc sách một lát đi, em thật sự sắp ra rồi mà.

Bởi vì quá mức khẩn trương, Liễu Y Y không nhận ra rằng mình vừa nói rất mâu thuẫn, nếu đã sắp ra, tại sao muốn người ta trở về phòng chờ?

Phạm Thải Hồng ngoài cửa trầm mặc một lúc, đột nhiên nói:

- Được rồi, vậy chị quay về trong phòng chờ, chừng nào em xong thì gọi chị.

Nói xong, hình như thật sự rời đi, bởi vì tiếng bước chân đi xa dần, cuối cùng không nghe thấy nữa.

Liễu Y Y lúc này mới thở dài một hơi, vừa rồi thật sự là quá mạo hiểm, thiếu chút nữa đã bị vạch trần. Khi đã nhẹ nhõm, nàng mới ý thức được tấm thân xích lõa của mình đang ôm lấy nam nhân, hơn nữa càng khiến cho nàng xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất chính là, đúng lúc này nam nhân quay mặt lại, hai mắt ngây dại nhìn chăm chú vào cặp gò bồng đảo rung rinh trước ngực mình, hình như trong ánh mắt còn lóe sáng.

- A!

Liễu Y Y cúi đầu hét lên một tiếng, rồi lại ngồi xổm xuống.

Mà đúng lúc này, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cửa phòng tắm bị đẩy ra, sau đó có người xông thẳng vào kéo roẹt tấm rèn bồn tắm ra.

Vẻ mặt Liễu Y Y rất là hoảng sợ, xấu hổ cộng thêm bất lực, nàng gấp đến độ nước mắt trào ra.

Hướng Nhật cũng đã tỉnh táo lại, không còn ngây dại trước thân thể mê mại mê người của Liễu Y Y, nhưng hắn lại đối mặt với một khuôn mặt tuyệt mỹ đang nổi xung thiên.

- Hướng Quỳ!

Phạm Thải Hồng nghiến răng ken két, liếc nhìn Liễu Y Y đang nhu nhược ngồi xổm trong bồn tắm, sau đó nhìn chằm chằm vào nam nhân, hai mắt bắn ra những tia hàn ý khiến cho người khác phải rùng mình.

- Người dám khi dễ YY.

Khó trách nàng lại nói như vậy, Liễu Y Y hoảng sợ ngồi co ro trong bồn tắm, lại còn rơi lệ đầy mặt, nhìn thế nào cũng giống một cô gái sắp bị người ta "cưỡng h***", tất nhiên là Phạm Thải Hồng cũng tưởng thế.