Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 420: Thỉnh cầu của tiểu nha đầu




Cuối cùng đến giữa trưa, cuộc nói chuyện phiếm với Đầu củ tỏi cũng qua. Bởi vì đã đáp ứng cùng với mỹ nữ sư phụ ăn cơm, Hướng Nhật liền nói cho các vị đại tiểu thư nguyên do, trong này đương nhiên là có lượt bớt thân phận bí mật của mình.

Chúng nữ cũng đồng tình cho hắn gặp mỹ nữ sư phụ, hoàn toàn không có dị nghị, toàn bộ các phiếu đều thông qua.

Lúc Hướng Nhật tới trước cổng trường, Tống Thu Hằng đã chờ ở đó. Vì tránh hiềm nghi này nọ, hai người cũng không dám đi quá gần. Đợi đến khi rời xa trường học, hai người lúc này mới rút ngắn khoảng cách, lộ tuyến vẫn như cũ mà tiến tới. Chỉ là bầu không khí rõ ràng không giống nhau, lần trước từ đầu đến chân là quan hệ thầy trò, lần này ngoại trừ quan hệ thầy trò còn thêm một quan hệ là người yêu, bầu không khí dĩ nhiên là có phần mập mờ.

Bởi vì khoảng cách không xa, rất nhanh đã đến quán ăn mà nhà của tiểu nha đầu mở. Nhìn người đến người đi ở cửa quán, Hướng NHật có chút cảm thán, nhà của tiểu nha đầu đúng là rất biết cách làm ăn a, hơn nữa trong tay lại có trù nghệ tốt như vậy, còn có nhiều người tới đây ăn cơm xem ra cũng không kì quái, hoàn toàn có thể dùng "Sinh ý may mắn" bốn chữ này để hình dung.

Bước vào trong quán ăn, vẫn là cô nhân viên phục vụ xinh đẹp lần trước chào đón, có thể là do ấn tượng với hai người này rất là quen thuộc, vừa thấy hai người bước tới, cô nàng đầu tiên là kêu lên một tiếng "A", lúc sau mới chầm chậm tiến tới. Xem ra, đối với chuyện thầy trò yêu nhau, trong trí nhớ của nàng đã khắc sâu.

Nhanh chóng dẫn hai người tới chỗ một cái bàn vừa mới dọn dẹp xong, cô phục vụ viên xinh đẹp mang theo một chút mập mờ hỏi:

- Hai vị muốn ăn món gì?

Tống Thu Hằng sớm nhìn ra thái độ mập mờ của cô phục vụ viên này, nhớ tới lần trước nàng ta nghi ngờ quan hệ của hai người, giờ phút này lại thấy vẻ mặt cười nhẹ của nàng, lập tức đỏ mặt lên, toàn thân cảm giác không được tự nhiên. Trong lòng cũng thầm hối hận, sớm biết vậy thì đã không ăn ở đây.

Hướng Nhật cũng hiểu tâm tư của nàng, bất quá lúc này cũng đã làm rõ quan hệ với mỹ nữ sư phụ, hắn cũng không cần giấu giấu diếm diếm nữa, hào phóng nói:

- Tôi nhớ rõ lần trước cô có đề cập với chúng tôi món tình lữ phải không?

Nữ nhân viên phục vụ sửng sốt, không nghĩ tới tên đệ tử này lại lớn mật như vậy, mới qua không lâu, hắn lại dám nói ra những lời này, rõ ràng mình còn nhớ lần trước hắn còn ngại ngùng mà. Bất quá trong lòng có kì quái, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ ra, đối với yêu cầu của khách tất nhiên là phải thỏa mãn, gật đầu nói:

- Có, tiên sinh.

- Tốt lắm, trực tiếp mang lên đi, cũng tránh cho việc cứ phải từ từ gọi thực ăn.

Hướng Nhật buông thực đơn trong tay ra, cười cười nhìn nữ bán hàng nói.

- Tốt, món ăn của tiên sinh lập tức tới ngay.

Nữ phục vụ viên xem ra có chút đỏ mặt, vội vàng lui xuống.

Lúc này, vừa đúng chỗ này chỉ còn lại hai người, bầu không khí trở nên cực độ vi diệu.

Tống Thu Hằng bởi vì chính miệng nam nhân thừa nhận quan hệ tình lữ của hai người, trong lòng cảm giác được vị ngọt ngào đồng thời cũng cảm thấy nóng bừng mặt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết mở miệng như thế nào.

Hướng Nhật mặc dù da mặt dày, nhưng thấy vẻ mặt của mỹ nữ sư phụ, cũng biết nàng đang thẹn thùng, cho nên không có bắt chuyện với nàng.

Trầm mặc như thế một hồi, Tống Thu Hằng đột nhiên cắt đứt bầu không khí yên tĩnh, mang theo ánh mắt có chút lo lắng cùng chờ mong mà nhìn nam nhân nói:

- Nhật ca, anh có chê là em già hay không?

- Em nói những lời ngốc ngếch gì vậy? Anh thấy em thế nào cũng giống như là mới 20 tuổi.

Hướng Nhật vẻ mặt đứng đắn mà nói, trong lòng lại nghĩ khác, cũng như ả đàn bà Phạm Thái Hồng kia đã hơn 40 tuổi, mà so với tiểu cô nương 18 tuổi còn giống 18 tuổi hơn. Xem ra khi trở về nhà nhất định phải học hỏi kinh nghiệm của nàng ta, hỏi cô nàng tại sao lại bảo trì được da dẻ khỏe mạnh như thế.

Mặc dù sớm khẳng định không có được đáp án, nhưng so với nàng dự đoán thì câu trả lời của nam nhân còn lý tưởng hơn, Tống Thu Hằng vừa vui vừa xấu hổ, giống như một tiểu cô nương vừa mới rơi vào lưới tình vậy, không dám liếc mắt sang nam nhân một cái.

Thấy tình hình như vậy, Hướng Nhật cảm thấy hoảng hốt, khi đó mỹ nữ sư phụ còn là một tân sinh viên mới nhập học, lúc hai người lần đầu tiên hẹn hò, vẻ mặt của nàng cũng giống như bây giờ.

Bầu không khí của hai người lâm vào tình trạng không có một tiếng động, rất nhanh đã bị người khác quấy rầy, bởi vì ngay lúc này, phần ăn của tình lữ đã được đưa tới, hơn nữa phục vụ viên không phải là cô gái xinh đẹp lúc nãy, mà là tiểu nha đầu lâu rồi không gặp Tằng Niếp.

- Đại ca!

Còn chưa kịp buông khay đồ ăn trong tay lên bàn, tiểu nha đầu đã ngạc nhiên lẫn vui mừng mà hô lên.

Hướng Nhật nhẹ nhàng tiếp khay đồ ăn, khẽ đặt lên bàn cơm, rồi mới lên tiếng:

- Tiểu nha đầu, mới có vài ngày không gặp, em cao lớn không ít a.

Vừa nói, lại vừa theo thói quen mà sờ vuốt cái đầu của nàng, kết quả là làm cho cô bé hờn dỗi:

- Đại ca, em không còn nhỏ đâu, trước khi anh gọi em, anh đừng có thêm chữ "tiểu" được không, còn nữa, sau này đừng có cái động tác sờ đầu của em, làm như vậy em sẽ trở nên ngốc đó!

Hướng Nhật cười ha ha, tiểu nha đầu nhanh chóng chuyển hướng sang mỹ nữ sư phụ, ngọt ngào kêu lên:

- Tỷ tỷ khỏe!

Bởi vì lần trước đã kêu là tỷ tỷ, lần này tất nhiên là không còn chút lộn xộn nữa.

- Em cũng tốt!

Tống Thu Hằng đương nhiên cũng cực kỳ mến tiểu nha đầu kia, mặt lộ ra chút thần sắc quan tâm nói:

- Còn nhỏ như vầy, ba mẹ của em không thương tiếc mà lại kêu em hỗ trợ kinh doanh a!

Nói những lời này, Tống Thu Hằng ánh mắt càng ôn nhu, đối với hài tử hiểu chuyện, nàng luôn phi thường yêu thích. Bởi vì chính nàng ta từ nhỏ cũng đã vậy, tại trên người tiểu nha đầu này, nàng tựa hồ thấy được bóng dáng của mình.

- Được rồi, em tên gì? Lần trước chị quên hỏi em.

- Tỷ tỷ, em gọi là Tằng Niếp, chị nhất định phải nhớ kỹ a.

Tiểu nha đầu tiếp tục phát huy vẻ mặt tươi cười chết người không đền mạng của mình.

- A, Tằng Niếp, chị sẽ nhớ kỹ!

Tống Thu Hằng ngữ khí kiên định nói.

Tiểu nha đầu này tất nhiên đối với biểu hiện của đại tỷ tỷ này rất hài lòng, mặc dù khi gặp nàng ở chung với đại ca ca trong lòng có chút khó chịu, nhưng đối phương tốt với mình như vậy, nàng cũng nhanh chóng quên mất sự không hài lòng của mình. Ánh mắt sáng lên, nhìn sang Hướng Nhật bên cạnh nói:

- Đại ca, anh lần này là cố ý đến nhà của em ăn sao?

Hướng Nhật trong lòng hơi buồn bực, cái gì mà đến nhà em ăn cơm, lời này nghe đúng là mập mờ a, rõ ràng là đến quán ăn của nhà em ăn cơm. Bất quá hắn cũng chẳng buồn giải thích, tránh cho tiểu nha đầu này lại có cớ tìm phiền toái, gật gật đầu nói:

- Cứ xem là như thế đi!

Tiểu nha đầu rõ ràng không nghe được ngữ khí của hắn, hoặc là vốn cố ý hiểu lầm, tưởng rằng đại ca lưu manh cố ý đến ăn cơm, vậy chủ yếu là do đến tìm nàng, vừa nghĩ như vậy, trong lòng lại càng vui sướng.

- Đại ca, anh thật tốt!

Hướng Nhật cẩn thận nhìn lướt qua bên cạnh mỹ nữ sư phụ, thấy nàng ngoài mỉm cười thì không có thần sắc nào khác thường nên trong lòng cũng thở phào, đối với tiểu nha đầu nói:

- Trước tiên đừng có nói lời dễ nghe nữa, còn không nhanh giúp đại ca dọn cơm đi?

- Được! Em sẽ đi ngay bây giờ!

Tiểu nha đầu cười ngọt ngào, họat bát chạy ra, vóc người trổ mã đã tới thời kỳ có quy mô, cái mông nhỏ vung vung.

Đưa mắt nhìn tiểu nha đầu đã rời đi, Tống Thu Hằng nhìn nam nhân cười nói.

- Tiểu nha đầu này đối với anh rất có hảo cảm đó.

Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, ngồi cười ha ha.

- Trước kia anh có giúp cô bé dạy dỗ một đám lưu manh đang khi dễ nàng, nha đầu kia mới nhận anh làm đại ca đó.

Tống Thu Hằng biết đây là nam nhân đang hướng về mình làm sáng tỏ quan hệ với tiểu nha đầu kia, liền nói:

- Anh không cần giải thích, em không có nghĩ nhiều như vậy, chính là.

Vừa mới nói đến đây, nàng ý thức được mình càng bôi càng đen, vội vàng ngừng lại.

Vừa lúc này, tiểu nha đầu lại bưng hai chén cơm đi tới, tránh cho Hướng Nhật cảm thấy xấu hổ.

Đem bát cơm làm bằng sứ lên trên bàn, tiểu nha đầu mở miệng nói:

- Đại ca, em có một việc muốn nhờ anh giúp.

Hướng Nhật múc một muỗng cơm, cho vào miệng ăn, sau đó mới lên tiếng:

- Em nói trước đã, nếu là chuyện phiền phức thì anh không giúp.

- Đại ca.

Hắn còn chưa đợi mình nói ra thì đã từ chối, tiểu nha đầu nhất thời làm nũng.

- Rất đơn giản thôi, nhất định là anh có thể giúp.

- Vậy trước tiên em nói ra đã.

Hướng Nhật biết tiểu nha đầu này nếu không đạt được mục đích thì không bỏ qua, nên trả lời qua quít cho có lệ.

Tiểu nha đầu nghiêm mặt nói:

- Là như vậy, đại ca, tụi em chiều thứ sáu có buổi họp phụ huynh, anh có thể đi thế cha mẹ em một chuyến không?

- Hả?

Hướng Nhật ánh mắt kỳ quái nhìn về phía tiểu nha đầu.

- Tại sao? Chẳng lẽ thành tích của em kém lắm, sợ bị ba mẹ biết thì đánh cho à?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu nhất thời đỏ lên.

- Đại ca anh nói cái gì vậy! Căn bản không phải như anh nghĩ đâu, phải biết rằng thành tích của em là một trong ba người đứng đầu đó!

Nói đến chuyện này, tiểu nha đầu rất là kiêu ngạo, bất quá sau đó lại ủ rũ xuống.

- Nhưng mà có một tên hay làm phiền em, hắn nói hắn cũng có ca ca, còn có thể giúp hắn tổ chức hội phụ huynh. Hừ em mang đại ca đến cho hắn nhìn xem, xem hắn sau này có dám làm phiền em nữa không?

Hướng Nhật vừa nghe xong, lập tức hiểu được vấn đề. Hóa ra là hai tiểu hài tử phân cao thấp, dở khóc dở cười nói:

- Em không phải đem anh ra làm tay chân đó chứ?

Tiểu nha đầu cũng không phủ nhận, trực tiếp hỏi:

- Đại ca, anh đến cùng là có giúp hay không?

Hướng Nhật thực sự là không gánh nổi cái hứng thú của đám tiểu hài tử chọi nhau, bất quá đối với tiểu nha đầu cũng không dễ dàng mà từ chối, động tâm nói:

- Vậy em nói với cha mẹ em thế nào?

Hắn biết chuyện này cha của tiểu nha đầu nhất định rất khó bỏ qua, lập tức đem vị "đại thần" này bày ra.

- Hắc hắc.

Tiểu nha đầu này một chút cũng không để ý, lại mở nụ cười thần bí, chỉ có trong vòng chung quanh nửa thước mới có thể nghe được.

- Chuyện về hội phụ huynh, căn bản là cha em không biết, nhưng anh chị cũng phải giúp em giữ bí mật a!

- Em đấy là lừa gạt, tiểu hài tử nói dối là không tốt nhá.

Hướng Nhật lập tức bắt lấy điểm này không tha.

Sắc mặt của tiểu nha đầu này chuyển sang âm u, tựa hồi có xu thế bất kỳ lúc nào trời cũng sẽ mưa, vẻ mặt u oán cùng thương cảm nhìn sang Tống Thu Hằng nói:

- Tỷ tỷ, chị xem, đại ca khi dễ em!

Tống Thu Hằng nhìn bộ dạng thương cảm của nàng, thật sự tâm tình không thể nào cứng nổi, nhìn về phía nam nhân nói:

- Nhật.Anh thay Tằng Niếp đi dự hội phụ huynh một chuyến.

Mỹ nữ sư phụ đã lên tiếng, Hướng Nhật chỉ còn cách gật đầu đáp ứng:

- Được rồi, nhưng mà xảy ra chuyện gì anh không chịu trách nhiệm đâu nhá.

Câu cuối cùng này dĩ nhiên là nói với tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu này làm gì thèm quan tâm nhiều vậy, thấy lưu manh đại ca đã đáp ứng, vui vẻ vô cùng,

- Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó em tìm anh!

Nói xong, lại hoạt bát chạy đi.