Nhâm Quân đang viết nhật kí, cô nàng có thói quen mỗi ngày đều viết nhật kí, những việc lớn nhỏ, chuyện vặt vãnh, chọn trong đó những chuyện đáng ghi chép để ghi vào nhật kí.
Hướng Nhật đang đứng đằng sau cô nàng, tuy nhiên cô nàng không hề hay biết, chuyên tâm ghi chép lại những điều mà trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Nhìn Nhâm Quân đang chăm chú viết cái gì đó, Hướng Nhật cũng cảm thấy tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cô nàng chăm chú đến mức quên cả sự hiện diện của người bên ngoài thế?
Hắn lén lút ngó trộm, vừa lúc nhìn thoáng qua một hai đoạn mở đầu của trang nhật kí đó.
"Hôm nay ta đáp ứng tên kia, chuẩn bị trao cái lần đầu tiên cho hắn. Nhưng nhìn vẻ mặt hắn hình như vẫn còn điều gì đó chưa hài long. Trời ạ! Ta tự mình bạo gan nói ra chả lẽ còn cái gì đó mà chưa đủ? Chẳng lẽ một lần còn chưa đủ sao? Hừ! Nếu như muốn nhiều hơn một lần, như vậy cũng cần phải xem biểu hiện của hắn ra sao đã, nếu như có thể khiến ta cảm thấy hài lòng, ta đương nhiên cũng sẽ thông thoáng mà nhường nhịn hắn một chút, tuy nhiên nếu như ta cảm thấy không hài lòng thì chỉ cho hắn nhìn được mà không ăn được!"
"Nghe người ta nói, nữ nhân lần đầu tiên làm chuyện ấy sẽ rất đau, không biết tên kia đối với ta có nhẹ nhàng một chút không? Nếu như quả thật là rất đau, ta có nên lập tức đẩy hắn ra không?
Nhưng nếu làm như vậy thì có lẽ hắn sẽ rất chán ghét ta.thôi, quên đi, coi như là giống hồi nhỏ đi tiêm phòng, chịu đựng một chút, nhưng nếu tên kìa thô lỗ quá ta nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt ra."
Chứng kiến những lời này Hướng Nhật dường như muốn bật cười ra tiếng, đầu óc cô bé này rốt cuộc đang nghĩ gì nhỉ? Nhìn mình chả lẻ giống một kẻ háo sắc như vậy sao?
Nhịn không được Hướng Nhật khẽ vươn một tay đặt nhẹ lên vai nàng.
Nhâm Quân đột nhiên giật mình tưởng rằng phía sau là mẹ mình, vội vàng giấu quyển nhật kí vào lòng hai bàn tay, cũng không quay đầu lại mà hỏi:
- Mẹ, sao người vào phòng con mà lại không gõ cửa?
Hướng Nhật không trả lời, rút tay lại, sau đó hai cánh tay nhẹ nhàng ôm cái eo nhỏ nhắn của Nhâm Quân. Bởi vì chỉ mặc một cái dây thắt lưng và cái quần nhỏ nên phần eo không có cái gì che chắn, Hướng Nhật dễ dàng chạm vào làn da trắng mịn của nàng.
Nhâm Quân rốt cuộc cũng nhận ra, tay của mẫu thân không có lớn như vậy, đây đích thị là của.nam nhân. Nàng đột ngột quay người sang chỗ khác đồng thời một tay đẩy nam nhân ra.
"Ngươi." vừa mới thốt lên nửa, Nhâm Quân bỗng ngây người ra lắp bắp không nói nên lời. Bởi vì trước mắt không ai khác, chính là nam nhân mà mình ngày nhớ đêm mong.
- Hắc hắc, có phải là rất vui mừng phải không?
Hướng Nhật cười rất tà dị, đồng thời chu môi muốn hôn nàng.
- Anh vào từ lúc nào?
Nhâm Quân lấy tay ngăn cản nam nhân hôn tới miệng mình, rốt cuộc cũng nói đầy đủ hết một câu.
Hướng Nhật vươn đầu lưỡi của mình liếm liếm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, sau đó nắm lấy bàn tay của nàng và nói:
- Cũng không lâu, vừa mới đây thôi nhìn thấy em đang cười khúc khích, có phải đang nhớ tới "ông xã" anh chăng?
- Nhớ cái đầu anh.
Nhâm Quân hung hăng bóp chặt cánh tay nam nhân, giận dữ trừng mắt nói:
- Anh vào bằng cách nào, mẹ em tại sao không cho em hay, có phải anh cố ý không cho em biết phải không?
- Hắc hắc.
Đối mặt những câu hỏi liên tiếp của Nhâm đại tiểu thư, Hướng Nhật bỗng cười một cách thần bí.
- Anh vào lúc nào ắt hẳn là nhạc mẫu cũng không biết.
- Sao có thể như thế được, chẳng lẽ mẹ em đã ra ngoài?
Nhâm Quân có chút không tin.
- Ra hay hay không anh cũng không rõ, dù sao anh cũng từ nơi đó nhảy vào.
Vừa nói Hướng Nhật khẽ liếc qua cánh cửa sổ mở rộng ra hiệu.
Nhâm Quân quay đầu theo, phát hiện một mặt thủy tinh của cái cửa sổ đã bị đẩy ra, tức thì hiểu được, nam nhân vào phòng mình như thế nào, cũng không lo lắng suy nghĩ tại sao nam nhân có thể nhảy vào cửa sổ tầng hai.
- Lưu manh, anhvào nhà không lên tiếng có phải là muốn dọa chết em phải không?
- Hắc hắc, ai kêu em ăn mặc hút hồn người như vậy, anh thật là kìm lòng không được a!
Hướng Nhật cười cười, vẻ mặt dâm đãng.
"A!" nghe nam nhân nhắc nhở lúc này nàng mới chợt nhận ra, đồ đang mặc trên người quả thật là có chút mát mẻ, kêu lên sợ hãi một tiếng rồi vội vàng lấy tay che bớt chỗ trống trên người.
Hướng Nhật một tay bế nàng nằm ngang, hướng đến giường mà đi đến.
Nhâm Quân như con nai con vùng vẫy:
- Anh muốn làm gì, chờ anh chiến thắng trong cuộc tranh tài đọc tiếng Anh diễn cảm, lúc đó em sẽ đáp ứng anh.
- Đừng khẩn trương, anh chỉ là muốn nhận một chút lợi tức trước thôi.
Đi tới bên giường, Hướng Nhật nhẹ nhàng đặt Nhâm đại tiểu thư xuống.
- Lưu manh, mẹ của em sẽ nghe thấy được.
Nhâm Quân ngượng ngịu nói, lấy tay đẩy nam nhân đang dần áp sát đến ngực của mình ra.
- Yên tâm đi, em không phát ra tiếng thì nhạc mẫu cũng sẽ không nghe được.
Hướng Nhật đẩy ẩn ý nói, một tay đã đặt ở phần đùi trắng loáng của Nhâm đại tiểu thư.
Nhâm Quân ngượng ngùng không chịu nổi chui vào đống chăn, trùm kín mít từ đầu đến chân.
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của đối phương, Hương Nhật trong lòng càng thêm hưng phấn chậm rãi đè ép tới, cũng không vội vàng giật chăn ra mà vuốt ve nơi nhô ra từ chiếc chăn.
"A!" dường như đã sờ trúng bộ phận mẫn cảm, trong đống chăn Nhâm Quân đột nhiên rên rỉ.
Hướng Nhật mừng rỡ, chỉ dựa vào cảm giác trên tay hắn đã cảm thấy hưng phấn, một tay đặt vào phần bộ phận hơi nhô ra phía trên, một tay xốc tấm chăn lên.
Chăn mềm bị tung lên, lộ ra vẻ mặt đỏ bừng kèm theo đó nụ cười, mặt cười yêu mị nhưng trong con mắt chủ nhân lại đang xấu hổ lẫn tức giận nhìn nam nhân.
Hướng Nhật thấy vậy trong lòng cảm động, chu môi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của đối phương.
- Đừng mà.
Nhâm Quân toàn thân không còn sức lực nằm soài trên giường, mặc cho nam nhân tùy ý hành động.
Hôn nồng nhiệt cảm thấy chưa đủ, Hướng Nhật nhấc bàn tay ra, đồng thời duỗi tay lén lút luồn vào trong chăn, linh hoạt du hí trên áo ngủ ba lỗ của nàng.
Bởi vì trước đó đã nhắm được vị trí cần tìm, cho nên muốn chạm đến mục tiêu cũng không có gì khó.
Mặc dù không lớn, nhưng sờ lại có rất có cảm giác, trắng mịn, mềm mại, co dãn, thực không muốn buông tay ra, hắn tình nguyện cả đời đều có thể đặt tay lên chỗ đó.
Nhâm Quân thân thể không ngừng run rẩy, cũng không phải lần đầu tiên nam nhân chạm đến bộ phận mẫn cảm của mình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đụng vào mà nàng không hề có sự kháng cự. Hơn nữa tay nam nhân không phải chỉ ở một chỗ mà mò mẫm loạn xạ bên trong.
Nhâm Quân thở ra một hơi, nàng cảm thấy cơ thể nóng lên, tay của nam nhân tựa như có một ma lực lạ thường, chạm đến nơi nào thì nơi ấy như có điện, làm cho nàng cảm thấy rất thỏa mãn nhưng có chút sợ hãi.
Một lát sau, Hướng Nhật lại cảm thấy chưa đủ, giống như một con rắn tham lam, hắn hất cả đống chăn xuống giường, sau đó lấy cả thân hình đè lên người Nhâm đại tiểu thư.
- Đừng mà.
Nhâm Quân run rẩy kêu lên.
Hướng Nhật hai tay ăn ý, một tay luồn về hướng từ phía thắt lưng nhỏ nhắn tiến lên, tay kia thì mò xuống dưới, dừng lại ở mép "tiểu khố khố", do dự rốt cuộc là có nên vào trong hay không.
Rốt cuộc Hướng Nhật hạ quyết tâm, đã vào đến đây thì sao không thử dò xét một phen, đêm nay thật sự rất thích hợp để sử dụng cái kĩ năng thâu hương trộm ngọc của hắn.
Giật ra "tiểu khố khố", Hướng Nhật chỉ đạo "đội quân năm ngón tay" tiến vào.
Thân thể của Nhâm Quân lại càng run lên, đột nhiên đang trong trạng thái mê man bỗng khôi phục lại chút lí trí, vươn tay ra chắn lên bộ phận mẫn cảm của mình đang bị nam nhân " tàn phá".
- Không nên.
Nhâm Quân thì thào, trong lời nói có chút cầu khẩn.
Hướng Nhật trong lòng mềm nhũn ra, rút tay lại, ôn nhu nói:
- Được rồi, lần này bỏ qua cho em, chờ anh lấy được cái quán quân kia, em phải bồi thường cho anh gấp bội đó.
- Ừ!
Nhâm Quân cúi đầu đáp, trên mặt đỏ lên như máu.
Hướng Nhật lại đòi bồi thường một cái hôn thật sâu, lúc này mới ôm Nhâm đại tiểu thư nằm trên giường, bầu không khí cũng bớt nóng bỏng một chút.
Thân thể đặt trong lòng nam nhân, Nhâm Quân cảm thấy ngọt ngào không thôi, đồng thời có chút cảm động. Nam nhân với tình huống như vậy mà chiu buông tay nhất định là để ý tới cảm giác của mình, điều này làm cho nàng nhớ tới đoạn trong nhật kí có viết, không tránh khỏi chút đỏ mặt, bởi vì nam nhân đối với mình không chút thô lỗ, ắt đến lúc "đó" sẽ rất ôn nhu đối với mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẻ mặt của Nhâm Quân đột nhiên nghẹn lại, khuôn mặt càng đỏ bừng, bởi vì lúc nàng viết nhật kí thì nam nhân đang ở phía sau, không biết hắn có thấy hay không, nếu như hắn thấy hết, vậy thì mình chắc không còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa.
Nghĩ tới đây Nhâm Quân ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, nghiêm túc hỏi:
- Hướng Quỳ, em hỏi anh một chuyện, anh phải thành thật trả lời!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhâm đại tiểu thư, trong lòng hắn đập " thình thịch" một tiếng, cô nàng này sẽ không có cái yêu cầu gì kì quái chứ? Tuy nhiên biểu hiện bên ngoài thì rất bình tĩnh, thậm chí còn thốt ra một câu lấy lòng:
- Bà xã phân phó, anh nào dám không nghe!
- Bớt lảm nhảm đi, em hỏi anh, vừa rồi anh có nhìn lén em viết gì không?
Nhâm Quân nói xong con mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân.
Hướng Nhật trong lòng đã có dự tính, hóa ra là vì chuyện này, trong lòng cảm thấy buồn cười, tuy nhiên chuyện này cũng không nên cho đối phương biết, nếu như nói mình biết, căn cứ vào tính tình của nàng, ắt hẳn sẽ rất hờn dỗi, nói không chừng còn lẩn trốn chính mình vài ngày, để tránh gặp phiền toái không đáng có, hắn ra vẻ mù mịt nói:
- Em vừa viết gì sao? Viết cái gì, có phải chuyện của chúng ta hay không? Chẳng lẽ là viết thư tình cho anh? Không được, anh phải xem một chút, hắc hắc.
Vừa nói hắn làm bộ đứng dậy.
- Không được xem!
Nhâm Quân vội kéo hắn lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nam nhân không thấy là tốt rồi.
- Tại sao?
Hướng Nhật có chút bất bình nói.
- Em nói không được tức là không được!
Nhâm Quân lại toát ra cái bản tính của một vị đại tiểu thư.
Hướng Nhật ngay lập tức làm ra vẻ phối hợp:
- Được rồi, anh nghe lời em là được chứ gì?
Sau khi nói xong, hắn ôm chặt thân thể của nàng.
Nhâm Quân cũng thuận thế để cho nam nhân chiếm tiện nghi, đem bộ phận mẫn cảm trước ngực kề sát vào lồng ngực nam nhân, dù sao cũng đã bị hắn sờ vuốt mấy lần, làm ra chuyện này cũng không cảm thấy quá xấu hổ nữa.
Hướng Nhật trong lòng đắc ý cười, may là nói dối, nếu không làm sao được hưởng thụ như thế này? Vuốt ve Nhâm đại tiểu thư một hồi, Hướng Nhật lại nghĩ tới một chuyện:
- Được rồi bà xã, em không muốn biết tại sao anh từ cửa sổ đi vào hay sao?
- Cái gì?
Nhâm Quân sửng sốt, sau đó kịp phản ứng kịp thời, trợn to con mắt:
- Đúng rồi, rốt cuộc là như thế nào mà anh từ cửa sổ đi vào được? Phải biết rằng đây là lầu 2 đó?
- Lầu 2 thì có là gì, đối với ông xã em mà nói thực ra chỉ là chuyện cỏn con.
Hướng Nhật ra vẻ xem thường, sau đó lại có chút thần bí cười cười:
- Hắc hắc, là anh bay vào.
- Anh bay vào?
Nhâm Quân vẻ mặt không tin, nàng phỏng đoán nhất định là nam nhân sử dụng cái gì đó để leo vào.
- Không tin anh sao?
Hướng Nhật khẽ đảo con mắt.
- Có quỷ mới tin anh.
Nhâm Quân tức giận nói.
- Vậy nếu anh bay được thì em chịu bồi thường anh cái gì?
Hướng Nhật rốt cuộc đã lộ ra cái đuôi hồ ly, ngữ khí có chút xảo trá.
- Anh mà bay vào được, em tùy ý để anh.anh.nhiều nhất em cho anh them một cơ hội nữa.
Nhâm Quân cũng lấp la lấp lửng đáp. Nam nhân nói như vậy ắt là có chủ tính trước, trong lòng nàng chợt có chút bất an.
- Tăng thêm một lần thôi à, cái này hình như cũng không có lời lắm.
Hướng Nhật làm ra bộ vẻ mặt đang suy nghĩ gắt gao.
- Vậy anh muốn thế nào?
- Ít nhất cũng phải.vô số lần!
- Nói hay quá nhỉ!
Nhâm Quân trừng mắt nhìn nam nhân một cái, đột nhiên lại cười ngọt, đáp lời:
- Vậy anh phải chứng minh mình bay không có cái gì phụ trợ mới được.
- Tốt, anh coi như em đã đáp ứng.Em nhìn cho kỹ nhé.
Vừa nói Hướng Nhật buông đối phương ra trực tiếp xuống giường nhảy ra khỏi cửa sổ.
"A!" Nhâm Quân trong lòng đột nhiên căng thẳng, đây chính là lầu hai, nam nhân như vậy mà nhảy ra ngoài, lỡ như.nàng lập tức không quan tâm cái gì đánh cược hay không đánh cược, vội vàng chạy lại cửa sổ. Song khi chứng kiến những gì đang xảy ra, nàng thực hết sức kinh ngạc.
Bời vì không như nàng nghĩ, nam nhân không rớt xuống mà đang lơ lững trong không trung.
- Anh có buộc dây thép không đó?
Nhâm Quân không khẳng định lắm hỏi, bởi vì bây giờ là buổi tối nên mấy sợi dây giấu rất dễ, nên nàng mới hỏi câu này.
- Em xem anh giống như vậy sao?
Hương Nhật đi qua đi lại trên không trung mấy lần, thấy vẻ mặt há hốc của Nhâm đại tiểu thư, mới lên tiếng.
- Tốt lắm, Quân Quân, anh giờ phải về, đêm mai anh sẽ trở lại tìm em.
Vừa ném xong một cái hôn gió, Hướng Nhật trực tiếp bay đi, không phải hắn không muốn lưu lại một chút, sợ không duy trì được mà ngã xuống đất thì khổ. Thật ra nếu ngã thì cũng không có vấn đề gì, nhưng trước mặt nữ nhân của mình không nên để lại ấn tượng không tốt lắm.
Hơn nữa, hắn ở chỗ này đã lâu, đối với hắn cực kì bất lợi, phải biết rằng ở nhà còn có mấy vị đại tiểu thư, nếu các nàng đi đến phòng mình lại tìm thấy không có trong phòng, thì vấn đề rất dễ trở nên nghiêm trọng.
Nhìn bóng dáng nam nhân khuất xa, Nhâm Quân sau một hồi lâu cũng chưa hồi phục lại được, hắn thật sự là bay được sao? Đây chính mắt nàng nhìn thấy, nàng khẳng định không phải là buộc dây thép, bởi vì những động tác mà nam nhân làm căn bản là không phải buộc dây thép, hơn nữa sợi dây dài như vậy tại sao mình lại không phát hiện chứ?
Cho nên chỉ có một kết luận nam nhân thật sự biết bay, nhưng điều này sao có thể? Bay ư? Rõ ràng là chỉ có chim mới có thể làm được, loài người khó có khả năng, nhưng nam nhân có thể làm được việc này, làm trái quy luật vật lí, quả thật không tưởng tượng nổi a!