Bất luận người nào, khi làm việc gì sai trái đểu phải trả một cái giá tương ứng! Hướng Nhật luôn luôn tin như vậy.
Buổi sáng vừa bước vào cổng trường, hắn đột nhiên phát hiện đám sinh viên xung quanh bất luận là quen hay không quen đều nhìn hắn với ánh mắt quái đản, phức tạp, chẳng những bọn bọ đứng một bên chỉ trỏ, thậm chí có người còn nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa phần lớn trong số đó là nam sinh viên. Ngay cả mấy giáo sư ngẫu nhiên đi qua cũng trợn mắt với hắn, tất nhiên mấy giáo sư này tất nhiên là giống đực.
Hướng Nhật biết mình đã làm gì sai, nhưng khẳng định có tin tức không tốt dính dáng tới mình.
Phớt lờ những ánh mắt như muốn giết người, Hướng Nhật đi vào phòng học.
Không đợi hắn kịp ngồi vào chỗ, Đầu củ tỏi đã phóng lại, vẻ mặt hưng phấn kèm theo một ít ghen tỵ:
- Lão đại, anh thật sự quá lợi hại, em thực phục anh sát đất.
- Bội phục cái rắm!
Hướng Nhật thẳng tay cốc một phát, cắt đứt câu nói còn dang dở của Đầu củ tỏi:
- Nói đi, có phải lại có tin tức bất lợi đối với tao phải không?
- Đại ca không biết ư?
Đầu củ tỏi xoa cái đầu bị gõ, ánh mắt trở nên khó hiểu giống như gặp người từ Hỏa tinh rơi xuống.
Hướng Nhật khó chịu liếc mắt qua:
- Tao vừa vào trường sao biết được? Nói, rốt cuộc là chuyện gì?
- Anh thật không biết?
Đầu củ tỏi hỏi lại cho chắn, nhìn thấy Hướng Nhật lại giơ tay lên như muốn sử dụng bạo lực, hắn mới đưa tờ báo cầm trong tay ra:
- Anh xem cái này này.
Hướng Nhật tiện tay cầm lấy, biết tin tức bất lợi với mình có thể nằm ngay trang bìa, cẩn thận lật xem.
Đây là tờ báo trường, nhìn trang đầu có thể nhận ra.
Hướng Nhật ngay lập tức chú ý, bởi vì vừa mở tờ báo ra, đập vào mắt hắn là một bức ảnh rất hấp dẫn, tay đang cầm báo không khỏi nắm chặt lại.
Trong bức ảnh là một nam một nữ, có thể dễ dàng nhìn ra hai người, đích thị là hắn cùng giáo sư xinh đẹp Tống Thu Hằng. Ảnh chụp hắn hai tay ôm bờ vai mỹ nữ giáo sư, vẻ mặt biểu hiện cũng không rõ ràng, có lẽ người chụp cố tình làm vậy, hơn nữa góc chụp cũng có vấn đề.
Cũng chính bởi vì việc cố ý sửa lại này làm cho ảnh chụp hai người thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân, chỉ riêng bàn tay đặt trên bờ vai đã khiến người ta phát huy trí tưởng tượng thành ôm nhau.
Hướng Nhật lại nhìn xuống tiêu đề, lửa giận trong lòng lập tức bốc lên. Tiêu đề ghi "Bí mật độc nhất vô nhị, tình yêu trái cấm trong truyền thuyết! Sinh viên XX cùng giáo viên YY chuyện tình không thể nói".
Mặc dù không có tên họ, nhưng từ khi Hướng Nhật bước vào khuôn viên trường, thấy ánh mắt đầy hàm ý của đám sinh viên cùng giáo viên, nói chung không cần phỏng đoán, phỏng chừng gì sất, bây giờ giáo viên lẫn sinh viên đều biết đó là hắn.
Hướng Nhật vẻ mặt kích động như muốn giết người, vốn tối hôm qua nữ nhân điên đã làm hắn điên tiết, hôm nay vừa đến trường lại xảy ra chuyện như vầy khiến hắn càng thêm giận không kiềm chế được.
Ngay lập tức không để ý đến Đầu củ tỏi ở bên cạnh đang sốt ruột nhìn hắn, ánh mắt như muốn moi móc tin tức, Hướng Nhật chạy ra khỏi phòng. Hắn chạy ra khỏi phòng không phải vì trốn tránh sự thật mà là đi giải quyết vấn đề.
Ở trường học ai lớn nhất? Không thể nghi ngờ chính là hiệu trưởng. Hướng Nhật chạy thắng một mạch tới phòng làm việc của hiệu trưởng, đạp cửa bước vào. Đúng vậy, chính là đạp cửa bước vào! Lần trước thiếu chút nữa hắn bị đuổi học, cuối cùng chuyện lại được giải quyết êm đẹp, Hướng Nhật từ miệng đồ đệ Thạch Thanh biết được, các nàng đã tốn biết bao công sức, khẳng định đã có rất nhiều đại nhân vật gọi điện tới cho tên hiệu trưởng, mới khiến cho sự kiện "đánh giáo viên" náo động một thời xẹp xuống.
Đã có điểm lợi thế ấy, Hướng Nhật đương nhiên tận dụng:
- Ngưu hiệu trưởng phải không?
Đi vào phòng làm việc, Hướng Nhật không thèm liếc qua lão già đầu trọc đang có những động tác quá mức bình thường với nữ thư ký xinh đẹp, thản nhiên ngồi xuống đối diện ở ghế salon.
- Cậu là ai?
Lão già đầu trọc có chút bối tối, kịp thời rút lại bàn tay mập ú đang thò vào áo ngực nữ thư ký đang ngồi trên đùi hắn. Hắn không ngờ thời khắc mấu chốt này tự nhiên lại có người đến phá đám, hơn nữa lại bước vào không thông qua sinh viên thông báo.
- Ngưu hiệu trưởng không phải quên tôi nhanh như thế chứ?
Hướng Nhật đứng lên, đồng thời tiến lên phía trước vài bước. Trải qua sự việc lần trước, Hướng Nhật không tin với trình độ bò lên được chức hiệu trưởng của hắn lại không đi điều tra rõ ràng.
- Cậu là.
Nhìn sinh viên trước mặt vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, Ngưu Đức Tính cũng không dám tức giận, nhìn khuôn mặt đối phương kỹ một chút rồi ráng lục trí nhớ. Người sinh viên này, không phải chính là lần trước.chẳng những cục trưởng cục giáo dục gọi điện thoại tới, còn có thư ký của thị trưởng cùng mấy đại nhân vật khác, nói cách khác, sinh viên trước mắt tuyệt đối là người hắn không thể đắc tội.
Nghĩ tới đây, Ngưu Đức Tính nở nụ cười có chút gượng ép:
- Anh bạn trẻ, cậu tới có chuyện gì không?
Vừa nói, hắn vừa quay sang nữ thư ký xinh đẹp nháy mắt, cô nàng thư ký nhận được ám hiệu lập tức rời khỏi phòng làm việc.
- Chuyện này ông giải thích thế nào?
Hướng Nhật cũng không nói nhiều ném tờ báo lên bàn.
- Chuyện gì?
Ngưu Đức Tính có chút tò mò cầm tờ báo lên xem.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra tấm ảnh chụp ở trang đầu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hướng Nhật, sau đó lại tiếp tục xem thoáng qua nội dung, tuy trong lòng đã rõ nội dung nhưng đồng thời hắn lại nghĩ sự việc có chút không đúng. Trải qua sự việc lần trước, hắn nghĩ sinh viên trước mặt này đích thực có để ý tới Tống Thu Hằng, do đó mới ra tay dạy dỗ tên sàm sỡ với mỹ nữ giáo sư, nếu không tại sao lại vì nàng mà đánh người? Bây giờ người ta chẳng qua đem sự thật đưa lên báo, ngươi cần khẩn trương đến thế sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, Ngưu Đức Tính cũng không dám nói ra, mặt làm vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh nói:
- Anh bạn trẻ, chuyện này tôi tuyệt đối không nắm rõ tình hình, là do sinh viên ban tin tức chịu trách nhiệm. Cậu chờ đó, tôi bây giờ lập tức gọi điện cho họ, để bọn họ rút bài báo lại.
- Không cần, ông cho ta biết địa chỉ, tôi trực tiếp tới hỏi.
Hướng Nhật cười lạnh cắt đứt lời hắn.
Ngưu Đức Tính lập tức cung cấp địa chỉ của ban tin tức cho Hướng Nhật, tiếp theo lại ra vẻ tốt bụng nhắc nhở bây giờ còn sớm, nơi đó có thể chưa có người tới, có cần hắn gọi điện kêu tất cả mọi người trong bản tin tức đến hay không.
Hướng Nhật thẳng thừng cự tuyệt, người không tới không sao, hắn chỉ cần biết chỗ là được.
Việc này đích thực là có người cố ý xen vào chuyện của hắn, phỏng chừng đã tính toán lên kế hoạch lâu rồi, nếu không giữa lúc vội vàng như vậy không có khả năng viết bài báo lưu loát đến mấy ngàn chữ, trong đó phần nhiều là những dự đoán. Nếu như nội dung trong bài báo không phải trưng ra rất nhiều chuyện trước kia, Hướng Nhật còn tưởng người làm việc này khẳng định là nữ nhân điên Phạm Thải Hồng.
Ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Hướng Nhật lại bị một người phụ nữ ở ngoài cửa cản đường:
- Bạn muốn đi tới chỗ nào? Cần tôi dẫn đường không?
Ngoài cửa đúng là nữ thư ký diễm lệ vừa mới đi ra, hiển nhiên nàng vừa rồi cũng không rời đi mà đứng ở ngoài cửa nghe lén. Đối với khả năng coi phòng làm việc của hiệu trưởng như là nhà mình của sinh viên này, hơn nữa từ vẻ mặt lấy lòng của hiệu trưởng mà đoán, đối phương khẳng định tuyệt đối là công tử của một gia đình quyền thế. Xem bề khó ngăn cản được lão già hiệu trưởng kia giở trò để đạt được mục đích, tốt hơn hết trước mắt lấy lòng nịnh nọt sinh viên có bối cảnh đặc biệt này, hơn nữa đối phương có ưu thế là tuổi còn trẻ, chắc chắn tương lai sau này không có trở ngại.
- Không cần, tôi biết đường rồi.
Hướng Nhật lạnh lùng cự tuyệt tiếp tục bước về phía trước. Đối với cái loại người đem thân thể làm hàng hóa trao đổi để lấy lòng thủ trưởng có tính dê gái, hắn không có chút hảo cảm.
Không ngờ nữ thư ký diễm lệ chưa chịu bỏ ý định, tiếp tục đuổi theo:
- Anh bạn, tôi biết anh xem thường tôi, nhưng thực sự tôi cần công việc này, nếu không làm theo những gì hắn ta nói, cả nhà chúng tôi sẽ chết đói.
Hướng Nhật vẫn không ngừng bước, tuy nhiên sau một hồi, giọng nói cũng có phần hòa hoãn hơn:
- Cô nghĩ tôi làm sao có thể giúp cô?
- Tôi chỉ hy vọng lần sau lúc tôi tiến vào phòng làm việc, lão già kia sẽ không làm như vừa rồi đối với tôi. Nếu như vừa rồi không phải anh đến kịp, chỉ sợ tôi.
Không đợi nữ thư ký nói xong, Hướng Nhật đã tiếp lời:
- Sau này, nếu hắn làm phiền cô, cô có thể lấy tên của tôi ra mà cự tuyệt. Tuy nhiên, tôi không muốn bản thân gặp phải phiền toái gì khác.
Nói xong, không để ý đến vẻ mặt cảm kích của nữ nhân phía sau, hắn nhanh chóng rời khỏi.
Ban tin tức không phải là cơ cấu của trường, thành viên chủ yếu là tự phát mà lập nên. Trên thực tế, thành viên đều là sinh viên của khoa tin tức thông tin.
Sinh viên loại này trời sanh đối với chuyện giật gân thực rất nhanh nhạy, nói cách khác, bọn họ có tư tưởng thích đào bới bí mật của người khác.cái này đã thành bản chất.
Mặc dù đúng là buổi sáng, nhưng bên trong phòng ban tin tức có không ít người. Chủ yếu tất cả đều muốn đến xem qua, bản in đêm qua hôm nay bán được bao nhiêu tờ, tạo ra náo động xôn xao như thế nào.
- Anh nghĩ sao, chúng ta làm vậy có quá đáng không?
Một gã sinh viên gầy còm thấp bé hỏi tay sinh viên cao kều bên cạnh.
- Cái gì mà quá đáng!
Tên sinh viên cao kều vẻ mặt đầy căm phẫn xen lẫn chút ghen ghét:
- Thằng nhóc kia mới thật sự đáng chết, ngang nhiên dám có ý tứ với giáo sư của mình.
- Không sai! Nhất định không buông tha cho những người giống như tên sinh viên cặn bã đó, chúng ta cần tiếp tục cố gắng, đem bộ mặt đáng ghê tởm của hắn hoàn toàn vạch trần!
Một tên mặt dài rỗ đen nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chuyện có lẽ không phải như thế.
Sinh viên gầy còm mở tờ báo trong tay:
- Tôi có cảm giác bức ảnh chụp này có vấn đề, nếu đúng là ôm thì khoảng cách giữa họ sao lại xa như vậy? Hơn nữa, dáng vẻ sinh viên này xem ra đang rất kích động, thoạt nhìn không giống như là.
- Không giống cái khỉ khô!
Tên cao kều một tay chụp lấy tờ báo trên tay tên sinh viên gầy còm nói tiếp:
- Tóm lại có gan không giữ lễ độ với Tống giáo sư, chúng ta tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn.
- Nói rất đúng, giống cặn bã như vậy nên bị đuổi học từ lâu rồi
Gã mặt rỗ đen dường như rất đồng tình liền phụ họa theo:
- Ta cảm thấy chúng ta nên cùng nhau viết thư, lấy danh nghĩa là khoa tin tức thông tin, kêu gọi toàn bộ sinh viên yêu cầu đuổi tên cặn bã này ra khỏi trường.
"Rầm" một tiếng vang lên, cánh cửa ở phía sau bị đẩy ra, cắt đứt cái kế hoạch tên sinh viên mặt rỗ đen đang muốn triển khai.
- Tang Âm, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?
Sinh viên thấp bé nhìn người đang tiến vào, là một nữ sinh mang kính gọng đen, tay cầm quyển sách dày cộp.
- Bài báo vu khống Tống giáo sư ngày hôm qua do ai viết?
Nữ sinh đeo kính nhẹ nhàng mở miệng hỏi, nhưng trong giọng nói hàm chứa thập phần tức giận.
Gã sinh viên cao kều trả lời:
- Tang Âm, tôi biết Tống giáo sư từng giúp cậu, cậu không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra. Nhưng nó đúng là sự thật, chúng ta cũng không có biện pháp!
- Người nào viết!
Nữ sinh đeo kính cũng không để lời giải thích vào tai, cao giọng hỏi lại lần nữa.
Gã sinh viên cao kều có chút bất mãn:
- Tang Âm, cậu đây là có ý gì? Tất cả mọi người đều là sinh viên trong trường, nhất thiết phải trở mặt vậy sao? Hơn nữa, mặc dù cậu và tụi này cùng nằm trong ban tin tức, nhưng bài viết này do trưởng ban tự mình quyết định, cậu chỉ là một thành viên căn bản không có tư cách nói gì cả!
- Nói như vậy bài báo này do ngươi viết?
Nữ sinh đeo kính lạnh lùng nhìn về phía tên kia, nàng giơ quyển sách dầy trong tay lên, có xu thế muốn đập qua.
Tên sinh viên cao kều thường ngày chứng kiến tính cách quái gở của nữ sinh này, biết nàng khi đang tức giận, bất cứ ai cũng có thể coi là địch nhân. Mặc dù trong bụng hắn khó chịu nhưng vẫn cố nói:
- Không phải tôi làm, bản phóng sự này và ảnh chụp ngày hôm qua cùng được gửi đến phòng tin tức của chúng ta.
- Vậy là ai gửi tới?
Nữ sinh đeo kính hạ tay cầm quyển sách dầy xuống hỏi tới.
- Cái này cũng không rõ, không có địa chỉ người gửi, phỏng chừng người gửi không muốn chúng ta biết hắn là ai.
- Hừ, tốt nhất là như vậy.
Nữ sinh đeo kính lạnh lùng nói, rồi lại tiếp tục:
- Bây giờ ta tuyên bố rút khỏi ban tin tức, sau này không bao giờ là người của ban tin tức nữa.
Nói xong, nàng cũng không để ý sắc mặt của mọi người, xoay người khẽ mở cửa đi ra ngoài.
Tuy nhiên lúc tay nàng còn chưa đụng tới cánh cửa, cánh cửa lại bị đẩy ra, một nam sinh viên tóc dài vẻ mặt hưng phấn chạy ào vào:
- Này, các anh biết gì không? Cái tên sinh viên to gan lớn mật kia dám đến trường.
- Thật sao?
Tên sinh viên cao kều cùng gã sinh viên mặt rỗ đen hai mắt sáng lên. Gã sinh viên thấp bé ngao ngán lắc đầu, nữ sinh đeo kính cũng ngừng chân đang chuẩn bị bước ra ngoài.
Nam sinh tóc dài vẻ mặt đắc ý:
- Đúng vậy, ta vừa nghe được tin, tên kia bây giờ đang ở trong lớp, không chừng đang bị đám sinh viên tra hỏi, chúng ta bây giờ có thể đi xem trò hay, nói không chừng vớ được tin tức nóng.
- Xem kịch vui? Có thể cho ta một vé không?
Không đợi tên kia nói xong, ngoài cửa một giọng nói thản nhiên có chút đùa cợt vang lên, nghe qua, dường như còn có một chút kìm hãm sự tức giận.