Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 346: Cực kì chán ghét




- Ra được rồi.

Nghe tiếng bước chân rời xa hẳn, Hác Tiện Văn mới vén rèm lên, cũng không có chú ý rằng giờ phút này mình vẫn trần như nhộng.

Hướng Nhật ra khỏi bồn tắm, may mà vòi hoa sen sớm đã đóng lại, toàn thân không bị ướt, hơn nữa đã cởi giầy trước khi vào, cho nên bước vào bồn tắm cũng không vấn đề gì. Nhưng vừa rồi hắn mặc kệ Hác Đại tiểu thư còn chưa lau khô người đã ôm lấy nàng, quần áo vẫn bị ướt một mảng lớn.

- Tiểu nha đầu thật không biết điều, ngay thời khắc mấu chốt lại đi phá đám.

Hướng Nhật hậm hực nói, đột nhiên ánh mắt sững lại, kinh ngạc nhìn thân thể tuyệt vời gần ngay trước mắt.

Hác Tiện Văn nghe thế thì đỏ bừng mặt, khi thấy nam nhân đang say đắm nhìn chằm chằm vào mình, lúc này mới nhớ ra mình vẫn không một mảnh vải che thân ở trước mặt hắn, nàng vội vàng lấy tay che ngực cùng hạ thân, ngăn không cho hắn nhìn hai bộ vị trọng yếu này, đồng thời thẹn thùng nói:

- Không được nhìn.

Hướng Nhật cười ám muội:

- He he, đã sớm thấy hết rồi.

Nói xong, lại định xông tới làm bậy.

Hác Tiện Văn vội bối rối né tránh, nàng cầu khẩn:

- Anh nhanh ra ngoài đi, nếu Tiểu Manh tìm không thấy anh, nó sẽ quay lại.

Hướng Nhật lập tức tỉnh táo lại, cân nhắc một chút thì thấy bây giờ quả thật không nên làm chuyện này, mặc dù hắn cũng biết Hác Đại tiểu thư sẽ không cự tuyệt, nhưng sắp đến giờ cơm, hơn nữa không biết lúc nào tiểu nha đầu kia sẽ quay lại. E ngại những điều này, Hướng Nhật đành mặc lại chiếc áo T - shirt mà lúc nãy hắn tiện tay vứt sang một bên, chuẩn bị đi ra ngoài rồi nói tiếp. Nhưng vừa mặc vào, hắn liền phát hiện ra vấn đề, toàn thân hắn tuy không ướt đẫm, nhưng cũng khác vậy là mấy. Hơn nữa quần áo ướt nghiêm trọng nhất, có thể là do vải vóc thấm nước, lại ngay từ đầu đã tiếp xúc với thân thể hác của Đại tiểu thư, cho nên gần như toàn bộ mặt trước đều ướt. Nếu cứ như vậy đi ra ngoài, nhất định sẽ bị hoài nghi. Hướng Nhật có phần dở khóc dở cười, chỉ chỉ vào chỗ bị ướt nhẹp một mảng lớn trên người:

- Em nói bây giờ làm sao anh đi ra ngoài được đây?

- Ai bảo vừa rồi anh bốc đồng như vậy?

Hác Tiện Văn nhẹ nhàng lườm nam nhân một cái, nàng không mang mắt kính, làm động tác như vậy càng lộ vẻ quyến rũ.

Hướng Nhật lần đầu tiên nhìn thấy nàng có cử chỉ mê người đến vậy, hơn nữa hiện tại nàng còn không mặc gì, điều này làm cho dục hỏa mà hắn vừa mới đè xuống lại một lần nữa có xu thế bùng lên, ánh mắt cũng càng thêm mập mờ:

- Văn Văn, chẳng lẽ em không biết thân thể của mình mê người đến cỡ nào sao? Anh thật sự không khống chế được bản thân, em cũng phải thông cảm cho anh chứ!

Theo lời của nam nhân, hiển nhiên đem hết thảy "Sai lầm" đổ lên trên đầu Hác đại tiểu thư.

Nhưng Hác Tiện Văn cũng không tức giận, thậm chí còn có cảm giác ngọt ngào, thân thể của mình có thể khiến hắn say mê đến mức này, đủ để chứng minh sức hấp dẫn của nó. Đối với một nữ nhân mà nói, đây là điều đáng để kiêu ngạo, không gì tuyệt vời bằng việc được chính người mình yêu khen ngợi. Nhưng mắt thấy nam nhân lại rục rịch chuyển động, nàng sao không đoán được hắn muốn gì cơ chứ, vội vàng chuyển đề tài:

- Hướng Quỳ, anh ra ngoài trước được không, đợi em dùng máy sấy tóc giúp anh hong khô.

Nói xong, chiếc khăn tắm mà lúc nãy nam nhân đưa cho càng được nàng quấn chặt vào người. Mặc dù khăn rộng thùng thình, nhưng chỉ đủ che khuất ngực cùng hạ thân, một phần đùi đẹp thon dài tuyết trắng vẫn lộ ra ngoài.

- Được rồi.

Hướng Nhật thấy vậy chảy nước miếng ròng ròng, nhưng cũng không xông tới chiếm tiện nghi, chỉ hơi dứ dứ môi.

- Hôn một cái đã, được không?

Xem dáng vẻ vô lại của nam nhân, Hác Tiện Văn biết nếu mình không chịu làm theo lời hắn nói, có lẽ hắn sẽ không đi ra ngoài, chỉ đành tiến lại gần và khẽ hôn lên môi đối phương một cái.

Được hôn xong, lúc này Hướng Nhật mới hài lòng ra khỏi phòng tắm, nhưng đông tác vẫn rón rén như kẻ trộm.

Hác Tiện Văn thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng nàng hiểu được tại sao nam nhân có thể yên lặng đến gần mà không gây ra tiếng động nào, nếu không phải hắn bất cẩn va vào vật gì đó, sợ rằng mình vẫn không phát hiện có người tiến vào. Lại nhớ tới màn thân thiết kiều diễm ướt át vừa rồi, Hác Tiện Văn cảm giác toàn thân nóng ran.

Hướng Nhật cũng không biết Hác Đại tiểu thư đang nghĩ gì trong phòng tắm, hắn lấy giầy ra từ một chỗ ở góc phòng và đi vào. Trong lòng không khỏi thầm nhủ may mắn, cũng may vừa rồi mình cảm thấy đặt giầy trước cửa phòng tắm thì rất chướng mắt, cho nên giấu vào một góc, bằng không tiểu nha đầu kia lúc tới đây mà nhìn thấy đôi giầy này bên ngoài, chuyện mình trốn ở bên trong đã sớm bị phát hiện. Đi vào phòng khách nhỏ, Hướng Nhật đag định ngồi xuống ghế sô pha, đột nhiên nhớ ra cửa phòng còn chưa khóa, lập tức nhảy hai ba bước vọt tới cửa, sau đó khóa chặt cửa lại. Vừa rồi nếu không phải mình sơ ý, chỉ cần khóa cửa lại, tiểu nha đầu căn bản không có khả năng tiến vào mà không được chủ nhân đồng ý, cũng không phá hỏng được chuyện tốt của mình. Hướng Nhật hận không thể tự cho mình hai cái tát, sao lúc đầu không nghĩ tới việc sẽ có người tiến vào cơ chứ? Nhưng chuyện cũng đã lỡ, có hối hận cũng vô dụng. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Hướng Nhật ngồi lại ghế salon, tiện tay mở Tivi xem.

Không lâu sau, Hác Tiện Văn cầm máy sấy đi ra từ trong phòng tắm. Lúc này nàng đã thay khăn tắm quấn trên người, thân trên mặc một chiếc áo không tay hơi bó sát người, thân dưới là một chiếc váy ngắn mặc ở nhà. Kính mắt cũng không đeo, mái tóc mới chỉ sấy khô một nữa cũng chỉ buộc tạm đuôi ngựa và vắt ở sau lưng, thoạt nhìn không còn vẻ đẹp trí thức như bình thường, nhưng lại thêm phần thanh xuân mơn mởn.

- Em là Văn Văn à?

Hướng Nhật làm bộ lớn giọng hỏi.

Điều này làm cho Hác Tiện Văn có chút lo lắng, nàng sợ hình tượng mới của mình khiến nam nhân nhìn không thuận mắt:

- Có phải rất kỳ quái hay không?

- Làm gì có chuyện đó? Văn Văn của anh bất kể mặc trang phục gì cũng đều xinh đẹp độc nhất vô nhị, mau tới đây cho anh ôm một cái nào.

Hướng Nhật hoàn toàn phát huy đến cảnh giới cao nhất ý nghĩa của bốn chữ "Không biết xấu hổ", hai tay dang ra chờ Hác Đại tiểu thư tự động nhào vào lòng mình.

Nghe được nam nhân khích lệ, trong mắt Hác Tiện Văn tràn đầy vẻ hân hoan, nhưng khuôn mặt lại đỏ rực. Mặc dù vừa rồi ở trong phòng tắm đã thân mật đến mức ấy, bây giờ có ôm nhau qua một lớp quần áo thì chỉ có thể xem như là chuyện nhỏ, nhưng nàng vẫn có chút thẹn thùng, cũng không nhào vào lòng nam nhân như hắn muốn, chỉ quơ quơ máy sấy tóc trên tay:

- Em cầm máy sấy tóc rồi đây, bây giờ giúp anh hong khô quần áo nhé?

- Nếu trước khi hong khô em có thể hôn anh một cái, vậy mới là hoàn mỹ nhất.

Hướng Nhật bắt đầu ba hoa, cũng không thất vọng vì đối phương không nhào vào lòng mình, vốn hắn chỉ nói đùa, hơn nữa hắn cũng biết, Hác đại tiểu thư tuy đã cùng mình xác định quan hệ, nhưng với tính cách nàng, có lẽ vẫn không dám làm ra cử chỉ lớn mật đến vậy. Chỉ nghĩ thầm trong lòng, cô nàng này, chẳng lẽ không thể thưởng cho mình một chút vì đã đợi nàng trong phòng khách lâu như vậy sao?

Đáp lại mấy lời đùa giỡn của nam nhân, Hác Tiện Văn chỉ còn cách giữ im lặng, nàng khẽ lườm đối phương một cái, cắm điện máy sấy, lại dùng tay thử nhiệt độ, lúc này mới hướng miệng máy sấy vào phần áo trước ngực nam nhân, bởi vì nơi đây bị ướt nhất, đồng thời là chỗ dễ bị người khác nhìn ra sơ hở nhất.

Nhìn mấy động tác cẩn thận này, trong lòng Hướng Nhật phút chốc có cảm giác như mình vừa đạt được một thành tưu rất to lớn. Phải biết rằng, Hác đại tiểu thư lúc trước, nhất là lần đầu gặp mặt, nàng không có chút hảo cảm nào với hắn, thậm chí còn căm hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bây giờ lại ôn nhu chăm chút mình như vậy, nếu là lúc trước, Hướng Nhật thật không dám tưởng tượng, cũng không thể tưởng tượng ra. Chỉ sợ lúc trước dù thế nào hắn cũng không thể ngờ lại có ngày cô nàng băng sơn mỹ nữ như ở xa ngoài ngàn dặm này trở thành bạn gái của mình. Nhớ tới những chuyện hoang đường trước kia, trong lòng Hướng Nhật cảm khái vạn phần.

- Văn Văn, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?

- uhm.

Hác Tiện Văn khẽ lên tiếng, trên mặt cũng không lộ ra vẻ khác thường, vẫn như trước tiếp tục công việc dang dở.

Hướng Nhật cực kì kinh ngạc, hắn quá hiểu Hác Đại tiểu thư, không lý nào nàng lại quên chuyện này, nhưng nếu không quên, sao ngoài mặt nàng vẫn trấn tĩnh như vậy? Hướng Nhật thật sự nghĩ không thông, cho nên hắn quyết định kích thích nàng một chút:

- Anh còn nhớ khi đó em định đuổi anh ra khỏi nhà em.

Mới nói tới đây, Hướng Nhật cảm giác bên hông mình bị hai ngón tay mềm mại véo thật chặt, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn Hác Đại tiểu thư đang có vẻ mặt vô tội mà không dám tin:

- Em, em véo anh?

Đương nhiên không phải Hướng Nhật tức giận, mà căn bản hắn không ngờ Hác đại tiểu thư cũng biết chiêu thức ấy.

Đồng thời hắn cũng biết thêm một điều, không phải cô nàng này không so đo mấy lời mình vừa nói, mà căn bản nàng đang giả bộ, trên thực tế, nàng vô cùng để ý đến chuyện ấy. Bây giờ sử dụng thủ đoạn "bạo lực" kiểu này, mục đích chính là kháng nghị mình, cảnh cáo mình không nên nhắc lại chuyện khô khan trước kia.

- Không mà, em phát hiện nơi này vẫn còn ướt, cho nên muốn lấy tay vắt nó thôi.

Hác Tiện Văn mở to hai mắt, ra vẻ mình rất là vô tội.

Hướng Nhật cười khổ không thôi:

- Được rồi, anh không nói nữa. Nhưng em có thể nói cho anh biết công phu véo người này em học của ai hay không?

Hắn dám đánh cuộc, với tính tình vốn có của Hác Đại tiểu thư, nàng sẽ không sử dụng thủ đoạn vặt vãnh này, trừ phi có người đã dạy nàng.

- An An.

Hác Tiện Văn nói khẽ hai chữ này.

Hướng Nhật cuối cùng đã hiểu, lại nói thêm, việc này quả thật có khả năng. An Hác hai vị đại tiểu thư vốn có quan hệ không tầm thường, các nàng có truyền thụ kỹ xảo đắc ý của mình cho nhau thì cũng là chuyện cực kỳ bình thường chứ sao?

Nhưng Hướng Nhật tuyệt đối không muốn đề cập tới vấn đề này, đang muốn giảng đạo lý cho Hác đại tiểu thư, để tránh nàng giữ thói quen xấu này. Tay nắm cửa của căn phòng đột nhiên động đậy, nhưng chỉ động đậy một chút, cũng không cách nào xoay được. Hướng Nhật thầm nhủ may mắn, cũng may mình đã sớm dự phòng, sợ có người tiến vào nên khóa cửa lại, bằng không người bên ngoài đã dễ dàng xông vào.

Hác Tiện Văn lại càng hoảng sợ, nàng còn tưởng có người xông vào đến nơi, đến khi thấy cửa vẫn đóng chặt, lúc này mới nhận ra đối phương căn bản là vào không được, tiếp theo vội vàng hỏi:

- Ai ở bên ngoài?

- Tỷ tỷ, là em.

Giọng nói của tiểu nha đầu từ bên ngoài truyền vào.

- Tiểu Manh à, có chuyện gì thế?

Hác Tiện Văn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà cửa khóa, nếu không để muội muội tiến vào và nhìn thấy tình cảnh mập mờ hiện này giữa mình và nam nhân, với trí thông minh của nó, chỉ cần hơi liên tưởng một chút là biết tại sao trên người nam nhân có dấu vết đã từng bị ướt một mảng lớn, đến lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

- Tỷ tỷ, thầy không đến phòng em, anh ấy có trong phòng chị không?

Giọng nói của tiểu nha đầu có vẻ rất lo lắng.

- Bây giờ anh ấy đang ở chỗ chị.

Hác Tiện Văn cũng không phủ nhận, nhưng khi nói lại bỏ thêm hai chữ "bây giờ", cũng đáng khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, bây giờ ở chỗ này, còn vừa rồi có phải ở đây hay không thì không biết được.

- A.

Tiểu nha đầu có vẻ rất giật mình.

- Tỷ tỷ, không phải chị mới vừa nói anh ấy không có ở đây sao?

- Vừa rồi không có ở đây, bây giờ mới đến.

Hác Tiện Văn đã chẳng ngại phải nói dối trước mặt nam nhân, bởi vì đấy là tất yếu, nếu không nói như vậy, mấy lời của mình lúc ở trong phòng tắm sẽ bị vạch trần.

- Dạ.

Tiểu nha đầu đáp lại có vẻ yếu ớt, cũng không biết nghĩ tới cái gì.

- Đúng rồi, em muốn vào hay sao?

Cân nhắc một chút, nếu muội muội không đi thì rất bất lợi đối với mình, Hác Tiện Văn không khỏi nặng giọng, mục đích đương nhiên không phải thật sự muốn cho muội muội tiến vào, mà là vì hù dọa nó, để nó mau chóng bỏ đi.

Quả nhiên, vừa nghe thấy lời nói của tỷ tỷ có chút tức giận, do ảnh hưởng từ sự e ngại tỷ tỷ nhiều năm nay, tiểu nha đầu ngoài cửa không dám lỗ mãng:

- Không ạ, em muốn báo cho thầy một tiếng, gã đáng ghét kia đã đến rồi.

- Uh, chị biết rồi, em xuống nhà trước đi, bọn chị lập tức xuống ngay.

Nghe thế, tiếng bước chân ngoài cửa lập tức xa dần, cho đến biến mất không nghe thấy được nữa.

- Nhìn không ra đấy, không ngờ muội muội em lại sợ em như vậy.

Hướng Nhật trêu Hác Đại tiểu thư giờ phút này đang ngượng ngùng vì nói dối.

Hác Tiện Văn đỏ mặt, nàng vội vàng ngăn đề tài này lại:

- Được rồi, quần áo của anh đã tạm khô rồi, chúng mình có thể đi xuống.

Hướng Nhật nhìn thoáng qua quần áo trên người, phát hiện chúng quả thật trông không còn ướt nữa, mặc dù bản thân vẫn có thể cảm giác được một chút ẩm ướt, nhưng người ngoài chắc chắn nhìn không ra. Dù sao ở trong phòng lâu như vậy, cũng khó tránh sẽ bị hoài nghi chút đỉnh.

Hai người ra khỏi phòng, đi thẳng xuống dưới nhà. Bởi vì cân nhắc việc trong nhà còn một tiểu nha đầu, hai người cũng không thân mật quá trớn, mặc dù sánh vai cùng đi, nhưng ở giữa vẫn cách nhau một khoảng nhỏ.

Nhưng rồi tình huống phát sinh khiến Hướng Nhật không khỏi kinh ngạc, trong phòng khách, ngoại trừ tiểu nha đầu Hác Manh, còn có hai người khách nữa. Một người là gã lừa đảo quốc tế Lôi Thiên Luân mà hắn đã gặp qua, người còn lại là một thanh niên hơn 20 tuổi, da dẻ hơi ngăm đen, chắc là thường xuyên phơi nắng, nhưng tướng mạo lại cực kỳ anh tuấn, vóc người cao ráo, phải gần một mét chín. Trên người là một bộ âu phục hàng hiệu rất vừa vặn, càng khiến hắn trông oai phong bất phàm.

Nhưng Hướng Nhật lại không có hảo cảm với gã trẻ tuổi anh tuấn này, bởi vì khi hắn cùng Hác đại tiểu thư xuống dưới nhà, đôi mắt của tiểu tử này cứ nhìn chằm chằm vào người nàng, mắt còn sáng lên một cách trắng trợn, điều này làm cho hắn cực kì chán ghét.