Hướng Nhật không phải không muốn coi như không nghe thấy gì và bỏ chạy, nhưng quả thật hắn đã nghe được tiếng gọi của hai nàng, nghĩ kỹ lại thì cho dù mình bỏ chạy, các nàng cũng sẽ chú ý đến sự tồn tại của nhau, tiếp theo dựa vào trí thông mình của các nàng, hẳn là không khó để đoán ra lý do mình bỏ chạy. Cho nên vừa cất bước, Hướng Nhật đành bất đắc dĩ dừng lại, bởi vì nếu hắn không có mặt ở hiện trường, khó mà lường trước được giữa hai nàng sẽ phát sinh chuyện gì.
- Quân Quân.
Hướng Nhật có chút mất tự nhiên khi chào Nhâm đại tiểu thư đi từ bên trái đến, tiếp đó nhìn về phía Hác đại tiểu thư ở bên kia, trên mặt đầy vẻ xấu hổ:
- Văn Văn.
Nhưng hai vị đại tiểu thư cũng không chú ý đến hắn, cả hai nhìn nhau, ánh mắt đều rất cảnh giác. Trên thực tế, hai người đã chú ý tới nhau ngay từ lúc cùng cất tiếng gọi. Hơn nữa, các nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao nam nhân rõ ràng nhìn thấy mình mà vẫn bỏ chạy.
Đấy là vì hắn có tật giật mình, không ngờ ngoại trừ mấy người Sở Sở ra còn có nữ nhân khác ở ngoài.
Tống Thu Hằng ở một bên nhìn thấy hai nữ sinh xinh đẹp xuất hiện, hình như ý thức được cái gì đó, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó lặng lẽ rời đi. Đối với chuyện tình cảm một nam nhiều nữ phức tạp kiểu này, nàng cũng không giúp gì được, để tránh việc mình ở lại đây có thể khiến nam nhân bị hiểu lầm, tốt nhất là nên rời đi.
Hướng Nhất dĩ nhiên nhìn thấy nàng rời đi, nhưng hắn cũng không rảnh để quan tâm, bởi vì lúc đó hai vị đại tiểu thư ở hiện trường đã va chạm tóe lửa!
- Cô là ai?
Hác Tiện Văn chống giữ cặp kính gác trên mũi, cả người khôi phục lại vẻ lạnh như băng trước kia
Hướng Nhật ở bên ngoài thấy vậy thì lạnh cả người, không tự chủ được rùng mình một cái.
Cũng đứng trong phạm vi bị hàn ý bao phủ, nhưng hình như Nhâm Quân không hề chịu ảnh hưởng, nàng đốp chát lại không chút khách khí:
- Tôi cũng muốn hỏi cô là ai.
- Tôi là bạn gái của hắn.
Hác Tiện Văn chỉ một ngón tay vào nam nhân bên cạnh, vẻ mặt không chút xấu hổ, nàng nói hết sức trịnh trọng.
- Tôi cũng vậy!
Nhâm Quân đương nhiên không chịu kém, thậm chí giọng còn có chút phẫn nộ.
Hai vị đại tiểu thư vừa dứt lời, nhất thời lại nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng dời ánh mắt về phía nam nhân ở một bên.
- Hướng Quỳ, rốt cuộc là thế nào đây?
Nhâm Quân tiến lên ôm lấy một cánh tay nam nhân, cả người dựa sát vào hắn, bộ ngực sữa cũng kẹp cánh tay nam nhân vào chính giữa, đồng thời nàng âm thầm vươn tay nhéo vào eo của hắn.
- Đúng thế, em cũng muốn biết.
Hác Tiện Văn cũng tiến lại gần, nhưng nàng tương đối rụt rè, chỉ kéo lấy cánh tay khác của nam nhân, chứ không đến mức làm nũng hay chất vấn như nàng kia.
Hướng Nhật không dám có chút chậm trễ, trong hai vị đại tiểu thử trước mắt, ai hắn cũng đắc tội không nổi, nghiêng về bên nào thì sẽ làm tổn thương bên kia, hắn không hi vọng nhìn thấy cảnh đó. Nhưng nếu không giải thích minh bạch, hôm nay hắn đừng mong rời khỏi chỗ này. Lại thấy xung quanh ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn vào mình cùng hai vị đại tiểu thư, Hướng Nhật sởn gai ốc, hắn cười khổ nói:
- Chúng ta đổi chỗ khác rồi nói, ở đây đông người như vầy.
Lời Hướng Nhật là sự thật, các sinh viên qua lại đều hướng ánh mắt vào bọn họ, hoặc đứng lại quan sát, hoặc đi vài 3 bước thì ngoái lại nhìn. Hai cô gái cùng kéo tay một nam nhân, giống như đang diễn tuồng "hai nữ tranh chống" vậy, vốn như thế cũng đã đủ để thu hút ánh mắt ánh mắt mọi người.
Càng đáng nói hơn chính là hai cô gái này rất xinh đẹp, đám nam sinh qua lại không khỏi đố kị với tên nam nhân đang được hưởng diễm phúc, không ngờ hắn lại được ưa thích như thế, đúng là hai bông hoa lài cùng cắm phải một bãi phân trâu, chẳng còn gì là thiên lý nữa rồi!
- Được, đổi thì đổi, em xem anh giải thích thế nào.
Vốn Nhâm Quân không muốn, bởi vì nàng cảm giác được, nếu đáp ứng đổi chỗ cũng có nghĩa là nàng chấp nhận thỏa hiệp với hắn. Nhưng nàng lại càng không thích trở thành trò khỉ trong mắt mọi người.
- Văn Văn?
Được Nhâm đại tiểu thư đồng ý, Hướng Nhật liền dời ánh mắt về phía Hác đại tiểu thư bên người mình.
- Em không ý kiến.
Hác Tiện Văn lúc trả lời cũng không nhìn nam nhân, mà ánh mắt mang theo chút đắc ý nhìn sang Nhâm đại tiểu thư ở bên kia, hình như hết sức tự đắc vì được nam nhân cố ý hỏi đích danh.
Điều này làm cho Nhâm Quân cực kỳ khó chịu, nàng hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác, nhưng bàn tay véo vào eo nam nhân cũng đã thu lại đáng kể, lúc trước chỗ bị véo còn to bằng cả bàn tay thì bây giờ chỉ còn bằng năm đầu ngón tay thôi. Hướng Nhật ngoài mặt làm bộ bị nhéo đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng trong thâm tâm lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn rất sợ cảnh hắn cùng hai cô nàng này dây dưa cùng một chỗ bị thằng nào thích huyên thuyên bây bạ phát hiện rồi lại đến mách lẻo với cô Trần chủ nhiêm lớp vừa mới được mình nói cho xuôi, lại càng sợ chuyện truyền đến tai mấy người Sở Sở cùng An đại tiểu thư, cho nên chắc chắn phải tìm một chỗ vắng vẻ yên tĩnh.
May mà trong trường không thiếu những chỗ như thế. Hướng Nhật rất nhanh đưa hai nàng đến khu vườn trường bên đường, nhưng lúc này hai cánh tay vẫn bị hai vị đại tiểu thư ở hai bên trái phải giữ chặt.
- Giờ có thể nói dược chứ, em rửa tai nghe đây.
Nhâm Quân ra vẻ lạnh nhạt nói, đồng thời liếc mắt sang Hác đại tiểu thư bên cạnh, rõ ràng là có ý trả đũa việc đối phương đắc ý nhìn mình lúc trước. Đáng tiếc sự khiêu khích của nàng không mang lại hiệu quả, Hác Tiện Văn gần như chẳng liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, chỉ chú ý đến nam nhân, điều này làm cho trong lòng Nhâm Quân dâng lên một cảm giác hết sức bất lực.
Hướng Nhật đương nhiên biết hai nàng đang ngầm kèn cựa nhau, hơn nữa Hướng Nhật cũng hiểu rất rõ tính cách của hai nàng. Nhâm Quân rất thẳng tính, nghĩ gì nói đấy, căn bản không có tâm cơ, mà ghen tuông thì chẳng kém gì An đại tiểu thư. Còn Hác Tiện Văn, cô nàng từng là băng sơn mỹ nữ này thì lãnh đạm hơn nhiều, bề ngoài thoạt nhìn không tranh sự đời, nhưng Hướng Nhật quả thật có thể cảm nhận được nàng rất để ý đến mình, chẳng qua thói quen nhiều năm khiến nàng luôn ra sức duy trì vẻ lạnh nhạt khi đối mặt với người ngoài. Tuy nhiên hiện tại không phải lúc thảo luận tính cách hai người, mà cần phải tìm cách giải quyết nguy cơ trước mắt.
Cân nhắc một chút câu từ, Hướng Nhật trịnh trọng nói:
- Nói trước, anh muốn nhấn mạnh một điều, đó chính là anh sẽ không bỏ bất cứ ai trong hai em!
- Anh.
Nhâm Quân còn tưởng là hắn sẽ nói gì đó tử tế, không ngờ lại đòi bắt cá hai tay, trong lòng vừa cay đắng vừa phẫn nộ.
Chỉ có Hác Tiện Văn không lộ ra vẻ khó chịu gì, vẫn ôn nhu nhìn nam nhân như trước.
Nhưng Hướng Nhật thấy rõ ánh mắt nàng hơi nheo lại sau khi nghe những lời này, đồng thời giữ chặt cánh tay mình hơn chút.
Hướng Nhật không không biết thế là có ý gì, là đồng ý hay phản đối, nhưng phần nào có thể khẳng định, nàng đang căng thẳng. Sau đó Hướng Nhật kể qua về tính huống của hai vị đại tiểu thư nghe, nhưng chỗ nào không nên nói thì không nói, chỉ khắc họa sơ lược những gút mắt tình cảm lằng giữa hắn và hai nàng.
Nghe hắn nói xong, hai vị đại tiểu thư đã không còn vẻ căng thẳng như trước. Kỳ thật, ngay từ lúc đầu các nàng cũng đã ý thức được đối phương có thể có thân phận đáng xấu hổ giống mình, hiện tại nhận được đáp án xác thực, đương nhiên sẽ không còn đề phòng nhau như ban đầu. Nhất là Nhâm Quân, sau khi nghe nói mỹ nữ mặt lạnh như tiền ở đối diện có một quá khứ không muốn nhớ lại như vậy, oán giận trong lòng nhất thời tan đi hơn phân nửa, hơn nữa bây giờ đối phương cũng giống mình, không thể công khai quan hệ với nam nhân, cho nên có thể nói là đồng bệnh tương lân.
- Sao lại đến tìm anh?
Hác Tiện Văn nhìn thoáng qua nam nhân bằng ánh mắt đầy ẩn ý:
- An An bảo em tới.
- An An? Có chuyện gì sao?
Hướng Nhật nghĩ không ra tại sao An đại tiểu thư lại tìm mình vào lúc này, khi mình bị chủ nhiệm lớp gọi đến phòng làm việc thì nàng cũng có mặt mà, chẳng lẽ có việc gì gấp sao?
- Mục đích của An An cũng giống ý tứ lời cuối cùng của vị Nhâm tiểu thư vừa bỏ đi kia.
Giống? Chẳnglẽ cô nàng An Tâm cũng lo lắng mình ở bên ngoài lêu lổng cùng nự nhân khác? Nhân phẩm mình từ lúc nào kém đến vậy? Hướng Nhật lại không nói gì, hắn thầm nghĩ cô nàng An An quả nhiên cùng với cô nàng Nhâm Quân là hai người ghen tuông nặng nhất, cũng không biết sau này khi biết rõ chân tướng các nàng chạm mặt nhau sẽ phát sinh chuyện gì.
Mặc dù không hình dung được cụ thể, nhưng có lẽ ít nhất sẽ không kém hơn động đất cấp 8.
Đang phỏng đoán thì Hác đại tiểu thư bên cạnh đột nhiên nói:
- Hướng Quỳ!
- Hả?
Hướng Nhật lập tức hồi phục tinh thần, hắn nhìn Hác đại tiểu thư đang có vẻ muốn nói lại thôi.
- Gã đàng ông kia còn làm phiền mẹ em.
Hác Tiện Văn cúi đầu nói.
- Em nói chính là cái gã họ Lôi?
Hướng Nhật dĩ nhiên không quên cái tên lừa đảo bang Texas Lâm Kiến Nhạc hiện đã đổi tên thành Lôi Thiên Quân. Chỉ có điều hắn không ngờ, lần trước đã dọa như vậy rồi, thế mà hắn còn dám ở lại Bắc Hải, chẳng lẽ hắn thật sư tưởng mình chỉ nói suông mà không dám ra tay với hắn sao? Xem ra, không cho hắn biết tay, quả thật đã tưởng mình chỉ được cái mạnh miệng. Hướng Nhật tàn nhẫn nghĩ trong đầu.
Hác Tiện Văn gật gật đầu, rồi lại cau mày nói:
- Ngày hôm qua hắn còn cầu hôn mẹ em.
- Cái gì?
Hướng Nhật nhất thời nhảy dựng lên, thằng lừa đảo cặn bã kia.đụt con mịa nó dám làm như vậy cơ à, hắn vội hỏi tiếp:
- Thế mẹ em có đồng ý không?
Hác Tiện Văn lắc đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Hướng Nhật thở dài một hơi, tự nhủ mẹ vợ tương lai cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc. Nhưng ý niệm này vừa nảy sinh trong đầu đã bị câu nói kế tiếp của Hác đại tiểu thư gạt bỏ.
- Mẹ em nói muốn suy nghĩ một chút.
- Không, Không thể nào?
Hướng Nhật có chút líu lưỡi, bởi vì trả lời kiểu này đã quá rõ ràng. Nói là suy nghĩ một chút, kỳ thật chẳng khác nào đã đồng ý.
Mịa nó! Hướng Nhật chửi thầm một câu, hắn quyết định thu hồi cách nhìn vừa rồi về mẹ vợ tương lai, bà ta có đầu óc thật, đáng tiếc đã chập mạnh. Tuy nhiên Hướng Nhật quyết phá chuyện này đến cùng, cho dù có thể khiến mối quan hệ với mẹ vợ tương lại trở nên căng thẳng hắn cũng không tiếc.