Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 334: Trong nhà có chuyện




Nhưng hưởng diễm phúc không phải lúc nào cũng tốt, Hướng Nhật trở lại khán trường, cơ hồ hắn trở thành mục tiêu để tất cả săm ***. Hiển nhiên khán giả đã coi hắn là kẻ thù số một của họ, hết lời chửi rủa. May mà hàng ghế đầu không quá khích như thế, nếu không Hướng Nhật chỉ còn lại một đống xương.

Cái này vẫn còn chưa hết, Hướng Nhật vừa ngồi yên vị, An đại tiểu thư bên cạnh đã đặc biệt "chiếu cố" ngay, mà ngay cả Sở Sở với Thạch Thanh cũng nhìn hắn với ánh mắt thiếu thiện cảm. Tuy chỉ bị hôn một cái, hơn nữa lại do cô nàng kia chủ động, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng các nàng không khỏi có chút ghen tuông. Thấy các nàng đều nhìn mình "thân thiết", Hướng Nhật biết tất cả đang đợi lời giải thích của mình, hai tay xoắn vào nhau nói:

- Này, anh vốn đâu có định đi, tại các em bắt anh đấy chứ?

Các nàng cũng biết đúng là thế, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, An Tâm liền chất vấn:

- Sao lúc cô ta hôn anh không đẩy ra?

Giờ phút này An Tâm đúng là có hơi hối hận, nếu sớm biết có chuyện như vây, nàng đã không đẩy hắn đi lên.

Hơn nữa mục đích ban đầu không đạt được, ngược lại còn khiến hắn càng thêm nổi tiếng. Có lẽ sau lần này, địa vị của hắn trong lòng cô nàng họ Lạc kia lại tăng lên nhiều.

"Xôi hỏng bỏng không", trường hợp của An đại tiểu thư hiện thật đúng với câu nói này. Hướng Nhật biết cô nàng này đang ghen ghê lắm, vội vàng nói:

- Anh cũng muốn thế, nhưng lúc đó bất ngờ quá nên không kịp phản ứng.

Hướng Nhật nói rất thực lòng, lúc đó quả thật hắn không ngờ đột nhiên đối phương lại đưa miệng tiến tới như vậy, sau khi hoàn hồn thì đối phương cũng đã quay đi.

- Em thấy hình như là anh không nỡ đẩy ra, phải không?

An Tâm liếc mắt về phía hắn, cái nhìn không có lấy nửa điểm nhẹ nhàng.

Hướng Nhật hiểu rằng nếu cứ tiếp tục thì chỉ làm cho mọi chuyện phức tạp hơn, liền chỉ tay lên trời thề:

- Anh cam đoan không có bất cứ ý đồ gì với cô ấy. Hơn nữa cô ấy với Sở Sở trước kia còn là bạn tốt, sao anh có thể làm nhưng chuyện như vậy được?

- Có thật vậy không?

An Tâm làm như vô tình hỏi, nhưng trong lòng lại vẫn giữ suy nghĩ cũ về hắn. Chính vì nàng ấy là bằng hữu của Sở Sở mới cần lo lắng, ngẫm lại thì chính mình với Thạch Thanh, có người nào lúc đầu không phải là bằng hữu của Sở Sở đâu? Tên lưu manh này căn bản chẳng ngại gì điều này, hắn vẫn tán tỉnh bằng hết!

Nói đến hai chữ "bằng hữu" lại nhắc An Tâm nhớ tới Hác đại tiểu thư, xem bộ dáng giữa hai người thì chắc chắn quan hệ của họ đã tiến tới giai đoạn xác định rồi. Điều này lại một lần nữa chứng mình nam nhân này xuống tay cả với bằng hữu của nữ nhân bên cạnh hắn. Xem ra sau này không thể tùy tiện giới thiệu bạn bè của mình với tên này được, nếu không rất có thể lại bị hắn "quyến rũ".

- Đương nhiên!

Hướng Nhật bị cô nàng này làm cho đầu óc quay cuồng, có cảm giác như mình đã nói sai điều gì bị đối phương nắm được điểm yếu, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại một chút, không thấy có bất cứ cạm bẫy gì, lúc này an tâm một chút.

- Nhớ kỹ những gì anh nói hôm nay đấy!

An Tâm nói xong những lời này mới tạm bỏ qua cho những hành động quá mức vừa rồi của hắn, ánh mắt lại hướng lên sân khấu. Dù sau cũng hôn rồi, không thể quay lại được nữa. Bây giờ chỉ còn cách giám sát chặt chẽ nam nhân này, để hắn khỏi ra ngoài trêu chọc nữ nhân khác. Hướng Nhật nhẹ thở phào, thầm nghĩ cuối cùng vấn đề này cũng qua đi.

Trên sân khấu, Lạc Phi Tử không vì bài song ca của mình với nam nhân chấm dứt mà dừng lại, tiếp tục phát huy mị lực của mình. Những ca khúc kinh điển qua giọng hát tuyệt vời của nàng lần lượt được đưa ra, không quan tâm liệu cổ họng có bị đau khiến hôm sau không thể nói được hay không.

Khán giá cũng hoàn toàn bị lôi cuốn, cùng đứng cả lên hát cùng nàng, chuyện tên tiểu tử may mắn được Lạc Phi Tử hôn nghiễm nhiên bị vứt lại phía sau.

Nhìn dáng người bốc lửa của Lạc Phi Tử trên sân diễn, trong lòng Hướng Nhật không hiểu sao có cảm giác khác lạ, vô ý vuốt vuốt nơi má mới bị hôn.

- Sư phụ!

Một tiếng nói ở bên cạnh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Hướng Nhật quay đầu lại, thấy đồ đệ Thạch Thanh đứng bên phải đang nhìn mình với ánh mắt quái dị, nghĩ đến hành động sờ mặt vừa rồi chắc đã bị đồ đệ trông thấy, ra vẻ trấn tĩnh hỏi:

- Có chuyện gì không?

- Không có.

Thạch Thanh lắc đầu, song thần sắc trong mắt rõ ràng đang chống lại lời nói của mình.

- Thật chứ?

Hướng Nhật nhẹ nhàng hỏi, hắn cũng đoán được đồ đệ không muốn vạch trần ý nghĩ của mình cho nên mới phủ nhận.

Nhưng đối với đồ đệ, hắn không cố kỵ như đám người Sở Sở cùng An Tâm, nếu nói ai là người ôn nhu nghe lời nhất thì đồ đệ là người xứng đáng hơn cả. Nàng không muốn hai nàng kia phát hiện chuyện mình làm điều khuất tất trước mặt các nàng, thậm chí còn chủ động nhắc nhở. Bởi vì hắn hiểu rất rõ tính cách đồ đệ, luôn châm chước cho hắn. Cái gì nên nói, cái gì không nên, nàng đều biết rõ.

Nhớ tới cái này, Hướng Nhật không khỏi nắm lấy tay đồ đệ, vừa nhìn sang hai bên Sở Sở cùng An Tâm thấy các nàng đang nhìn chăm chú lên sân khấu, không chú ý đến động tác nhỏ của mình, liền tiến đến nói nhỏ vào tai đồ đệ:

- Tiểu Thanh, làm người thì nên thành thật nha!

Vừa nói vừa liếm liếm vành tai mềm mại trong suốt của nàng.

Thân thể Thạch Thanh run lên, bên tai truyền đến cảm giác ngứa ngứa khiến cho toàn thân nàng bủn rủn vô lực. Nàng cũng lấm lét nhìn sang hai bên, chắc chắn là không ai trong các nàng nghe được, mới nhìn về phía nam nhân nói:

- Sư phụ, anh thật sự muốn em nói sao?

Hướng Nhật nhẹ vuốt ve bàn tay của nàng trong tay mình, cảm nhận sự mát lạnh mịn màng. Thạch Thanh lại nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nhỏ hơn vừa rồi rất nhiều:

- Sư phụ, có phải anh không muốn thấy Lạc tiểu thư nhảy vũ đạo kiểu này không?

- Hả?

Động tác trên tay Hướng Nhật đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn đồ đệ Thạch Thanh. Hắn thừa nhận, đúng là mình khi thấy Lạc Phi Tử thân hình mê người mặc váy ngắn cùng yếm nhảy trên sân khấu thì thấy không thoải mái lắm. Chỉ là không dám xác định có đúng là vì thấy Lạc Phi Tử nhảy cái điệu như "diễm vũ" trước mặt bao người mà cảm thấy ghen tức hay không? Vậy mà giờ ngay cả đồ đệ cũng nhận ra tại sao mình thất thố, không lẽ đối với Lạc Phi Tử mình đã có ý gì không nên có sao?

- Tại sao em lại nghĩ vậy, Tiểu Thanh?

Hướng Nhật lắc đầu cười khổ, đương nhiên không phải vì phủ nhận ý của đồ đệ, mà là cảm thấy thất vọng với chính mình. Hắn với Lạc Phi Tử chỉ gặp nhau có vài lần, thậm chí còn không thể nói là thân quen, sao trong đầu đã có ý định giữ đối phương làm của riêng?

Thạch Thanh không thấy hoang mang nhiều như hắn, nàng bình thản nói:

- Sư phụ, cái này rất bình thường thôi! Em đoán mỗi nam nhân tại đây, không phải đều có suy nghĩ như vậy sao?

Nghe câu này, Hướng Nhật đầu tiên là sững người, sau đó bừng tỉnh ngộ. Cuối cùng hắn hiểu được, không phải chỉ mình mình có ý nghĩ muốn độc chiếm tình yêu của cô nàng kia mà thằng nào cũng thế. Bất cứ cái gì đẹp, nhất là mỹ nữ, bọn họ đều muốn hưởng thụ một mình. Nhưng trong chuyện này có một chỗ rất mâu thuẫn, các nam nhân kia cùng lúc muốn mọi người đều biết đến vẻ xinh đẹp của nàng ta, nhưng mặt khác bọn họ lại hi vọng vẻ đẹp mê người kia chỉ thể hiện trước mặt riêng bọn họ, không muốn chia sẻ với ai khác.

Nghĩ thông suốt điểm này, Hướng Nhật sáng tỏ mọi việc, đoán rằng có lẽ gần đây mình liên tục tiếp nhận thêm bạn gái, hết cô nàng Nhâm Quân rồi đến Hác đại tiểu thư, cho nên mới trở nên đa nghi như vậy.

Lẽ nào mình chính là "đại tình thánh".Ách, đúng là hơi quá khoa trương, là nam nhân thì hẳn phải biết tâm lý bình thường của đàn ông, không ngờ còn cần một phụ nữ nhắc nhở, đúng là quá mất mặt.

Nhưng Hướng Nhật cũng hơi cảm động, sự ôn nhu của đồ đệ quả không ai có thể so bì được. Nếu chuyện này bị cô nàng An Tâm kia thấy, khẳng định sẽ không thể bình tĩnh được như đồ đệ. Không chừng còn cho ngay rằng mình với Lạc Phi Tử có gì đó, nếu không sao vừa thấy đối phương lộ bắp đùi với cánh tay đã ăn dấm chua?

Nghĩ tới đây, Hướng Nhật bất chấp cách nhìn của người bên cạnh, hưng phấn đưa tay ôm đồ đệ vào ngực mình. Hắn có cảm giác, nàng chính là tặng vật quá giá nhất mà ông trời đã ban cho mình. Động tác này lập tức chú ý ánh mắt của bao người xung quanh, không khỏi vừa cảm thán vừa ghen tức, tiểu tử này chiếm được nụ hôn của Lạc Phi Tử, bây giờ lại cùng một cô nàng xinh đẹp không kém thân thiết, đúng là tên tiện nhân có số đào hoa!

Mà Sở Sở cùng An Tâm đứng ngay gần đấy, tất nhiên là nhận ra hành động của hắn. Sở Sở mặt hơi đỏ quay sang chỗ khác, còn An Tâm thì bĩu môi nói:

- Này, hai người nên chú ý chút đi! Muốn ôm hôn cũng không nhất thiết phải làm ở nơi đông người này chứ?

Hướng Nhật biết nàng không phải do ghen tỵ, mà chẳng qua cách nói chuyện đã vốn thế rồi, chứ không hề cố tình gây chuyện.

- An An.

Thạch thanh vốn bất ngờ được lưu manh ôm, mặt đỏ, trống ngực đập thình thịch, giờ thấy An đại tiểu thư không ngăn mà còn trêu chọc, có chút ngượng ngùng liền gọi.

An Tâm vẻ mặt làm bộ như không thể chịu được:

- Được lắm! Được lắm! Các người cứ thân thiết đi, ta không quấy rầy nữa.

Vừa nói vừa xoay đầu về phía sân khấu.

Thạch Thanh lại càng ngại ngùng, nhẹ bấm nam nhân một cái:

- Sư phụ, anh còn không buông em ra!

- Buông em ra cũng được, nhưng phải đáp ứng với anh một điều kiện.

Nói xong, Hướng Nhật hắc hắc cười dâm đãng. Nhìn vẻ mặt của hắn, Thạch Thanh cũng đoán được ít đầu mối, trống ngực càng đập mạnh hơn.

Quả nhiên, thấy nam nhân nói tiếp:

- Tiểu Thanh, tối nay anh đến phòng em ngủ được không?

- Vâng.

Thạch Thanh lấy hai tay bưng má, lần này sư phụ cầm thú xấu quá rồi, sao trong lúc này lại có thể nói ra những chuyện riêng tư như vậy?

- Hắc hắc.

Hướng Nhật đắc ý cười rộ lên, sau lần đầu tiên thân mật, hai người cũng chưa từng lên giường cùng nhau. Một là vì đồ đệ đối với chuyện này vốn thẹn thùng, Hướng Nhật cũng không ép buộc; hai là nàng còn đang bị thương, Hướng Nhật không nỡ "vùi hoa dập liễu". Hiện tại, cơ hội vất vả trông mong đã đến, hắn có chút không kiên nhẫn. Thần thương theo dục vọng mãnh liệt cũng thẳng đứng.

Thạch Thanh ở trong lòng hắn tất nhiên cảm nhận được, nàng đã không còn là cô gái ngây thơ nữa. Biết điều đó có nghĩa là gì, theo phản xạ tự nhiên, nàng vùng khỏi ngực nam nhân, đang muốn hờn dỗi nói gì đó thì điện thoại trên người đột nhiên vang lên. Thạch Thanh quên luôn chuyện làm nũng, móc điện thoại ra nghe, chưa nói được hai câu nàng đã cúp máy.

Hướng Nhật thấy mặt nàng biến sắc liền vội vàng hỏi:

- Tiểu Thanh, có chuyện gì sao?

Thạch Thanh gật đầu, thần sắc lo lắng:

- Sư phụ, em nghĩ cần phải về nhà một chuyến.

- Về nhà?

Hướng Nhật thoáng sửng sốt, nhưng rồi lập tức hiểu đồ đệ nói về nhà ba mẹ, chứ không phải nhà đang ở.

- Anh đưa em đi.

Tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng thấy sắc mặt của đồ đệ, Hướng Nhật cũng đoán được không phải là chuyện tốt. Lúc này, hắn không muốn để đồ đệ trở về một mình, hắn đi cùng sẽ an tâm hơn.

Cuộc nói chuyện của hai người đã gây chú ý cho Sở Sở cùng An Tâm đang theo dõi trên đài, cả hai liền vội quay đầu hỏi:

- Hai người chuẩn bị đi đâu?

Hướng Nhật giải thích:

- Là thế này, trong nhà Tiểu Thanh có chuyện, giờ anh đưa cô ấy về.

Sở Sở với An Tâm dĩ nhiên cũng thấy sắc mặt Thạch Thanh không bình thường. Cùng có ý nghĩ giống như hắn, An Tâm còn vung tay hào phóng:

- Ok! Vậy hai người đi đi, em với Sở Sở ở đây được rồi, lát bọn em sẽ tự về.

- Ừ, vậy các em cẩn thẩn nhé.

Hướng Nhật nói xong, có chút lo lắng kéo đồ đệ ra khỏi khán trường.