Hướng Nhật sốt ruột đi qua đi lại, đã đến giờ cơm mà vẫn không thấy nữ cảnh quan trở về. Gọi điện thoại mấy lần nhưng đều nhận được tin báo là đối phương tắt máy. Dù bên cạnh có mấy vị đại tiểu thư trấn an, nói nữ sĩ quan cảnh sát chắc một lúc nữa mới về, nhưng trong lòng Hướng Nhật vẫn có chút bất an, hắn mơ hồ cảm giác được nữ cảnh quan đã xảy ra chuyện.
Đang định nói với các nàng kia một tiếng rồi đi ra ngoài tìm nữ sĩ quan cảnh sát thì chuông điện thoại vang lên. Hướng Nhật nhìn màn hình di động, là nữ sĩ quan cảnh sát gọi, hắn lập tức bấm nút nghe, sau đó mở miệng hỏi luôn:
- Này, Tiểu Uyển, em đi đâu.
Không đợi hắn nói xong, nữ sĩ quan cảnh sát ở đầu dây bên kia đã cắt lời:
- Hướng Quỳ, mau tới công viên Đồng Tâm đi, em ở cạnh bồn hoa góc Tây Bắc.
Hướng Nhật nhíu mày, hắn có thể nghe ra nữ sĩ quan cảnh sát nói bằng giọng lo lắng:
- Công viên Đồng Tâm? Có chuyện gì.
Mới nói đến đây, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng "tu tu" báo hiệu cuộc gọi bị ngắt.
Trong lòng Hướng Nhật không khỏi khẩn trương, hắn biết nếu không có việc gì nữ sĩ quan cảnh sát sẽ không cúp điện thoại, trừ phi gặp tình huống gì đó bắt buộc nàng phải làm như thế. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật lập tức nói với mấy vị đại tiểu thư bên cạnh mình:
- Các em ở nhà chờ, anh đi rồi về ngay.
Nói xong, không đợi các nàng kịp có phản ứng, người đã mất dạng sau cánh cửa.
olo
Công viên Đồng Tâm, góc tây bắc, cũng là nơi âm u hẻo lánh nhất.
Thiết Uyển vội vã cúp điện thoại, bởi vì mỹ nhân tóc dài nói người đã tới rồi. Do thiếu ánh sáng, chỉ có thấy 2 bóng người, vóc dáng cũng không cao, miễn cưỡng xem như là trung bình, cho nên có thể khẳng định trong hai người này không có ai là bóng đen cao lớn lúc nãy. Trong đó một người cầm trên tay vật gì đó, người kia thì cho 2 tay vào túi quần, thoạt nhìn có vẻ ung dung nhàn nhã. Thiết Uyển lập tức hiểu được vì sao bóng đen cao lớn lại bỏ đi, chắc là hắn phát hiện có người sắp đến, cho nên vội vã bỏ chạy.
Mặc dù nguy hiểm đã qua, nhưng Thiết Uyển cũng không dám thả lỏng mình, hai người này lai lịch không rõ ràng này có thể khiến cho bóng đen phi nhân loại kia vừa nghe tiếng bọn họ đến là phải chạy mất dạng, nhất định thực lực cũng vượt xa người bình thường, thậm chí còn khủng bố hơn so với bóng đen cao lớn kia, nếu không sao lại khiến đối phương vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật mà chuồn mất? Thiết Uyển không chắc 2 người này có thể gây nguy hiểm cho các nàng hay không, cho nên cả người đều căng thẳng, ánh mắt nhìn thật kỹ nhất cử nhất động của đối phương.
Tuy nhiên hai người vừa xuất hiện hình như cũng không chú ý tới việc bên cạnh còn hai người khác, chỉ nghe người trên tay cầm vật gì đó tức tối nói:
- Tiếc thật, lại để hắn chạy mất!
Trong giọng nói tràn ngập sự thất vọng.
- Vừa rồi nơi này hình như xuất hiện sóng năng lượng rất mãnh liệt?
Người có dáng ung dung nhàn nhã nói.
- Nói cách khác, cái máy xập xệ của ngươi thật sự có thể cảm thấy sao?
- Đương nhiên.
Người cầm vật gì đó trên tay cũng không vì lời châm chọc của đối phương mà kích động, ngược lại còn thoải mái thừa nhận, hơn nữa bắt đầu phân tích thêm:
- Theo lý thuyết, hẳn là vừa rồi "vật thí nghiệm" đang chiến đấu cùng ai đó, nếu không "máy dò năng lượng" của ta không thể có phản ứng mạnh như vậy được, nhưng rốt cuộc là ai.
Nói đên đây bỗng dừng lời, ánh mắt hướng về phía hai người nữ sĩ quan cảnh sát, hắn phát hiện có người nằm trong lòng nàng.
- Không ngờ lại có người bị thương, chẳng lẽ cô ta chính là người vừa giao thủ với "vật thí nghiệm"?
Người có dáng ung dung nhàn nhã cũng nói xen vào:
- Thân thể của nữ nhân này cũng không tồi, cùng "vật thí nghiệm" giao đấu một hồi mà vẫn có thể sống sót.
Hắn vừa dứt lời, người trên tay cầm vật gì đó đã cười khằng khặc:
- Đã để "vật thí nghiệm" chạy mất, chúng ta đem về một người mới có vẻ cũng tốt, chung quy cấp trên cũng khó mà truy cứu trách nhiệm của chúng ta? Hơn nữa, "vật thí nghiệm" càng ngày càng mạnh, hành tung thần bí, tốc độ lại rất nhanh, chúng ta cũng không chắc có thể bắt hắn mang về, bây giờ có đối tượng thay thế, lại bắt dễ như trở bàn tay, hehe.
Người có dáng ung dung nhàn nhã lâm vào suy nghĩ, sau khi cân nhắc một chút, cuối cùng gật đầu.
Trong lòng Thiết Uyển khẩn trương, đối phương nói chuyện trước mặt nàng không chút kiêng kỵ, cho nên nàng nghe được rất rõ, thấy bọn chúng có ý định gây bất lợi đối với mỹ nữ tóc dài, nàng lập tức chĩa súng nhằm vào hai bóng người nọ:
- Các người muốn gì, ta là cảnh sát!
- Cảnh sát?
Người trên tay cầm vật gì đó cười khinh khỉnh:
- Hê hê, ta đây ghét nhất bọn cảnh sát, bình thường cảnh sát gặp phải ta, ta đều vặt đầu bọn chúng xuống làm bóng đá! Tuy nhiên thấy ngươi là nữ nhân, lần này ta để cho ngươi được toàn thây.
Giọng điệu thật nhẹ nhàng, giống như đang nói về một chuyện nhỏ không quan trọng mấy.
Trong lòng Thiết Uyển run run, nàng có thể nghe ra đối phương không giống như đang nói giỡn, mà là nói ngiêm túc, giọng liền trở nên cứng rắn:
- Các ngươi dám lại đây, ta sẽ nổ súng!
- Ta sợ quá, ngàn vạn lần đừng nổ súng, ngàn vạn lần đừng.
Người cầm vật gì đó trên tay kêu oang oang, nhưng thân thể không hề có chút sợ hãi như trong lời nói, hắn vẫn không nhanh không chậm bước tới.
Trong mắt hắn, người bình thường không khác gì một con kiến, cho dù con kiến này cầm trên tay vũ khí có sức sát thương rất mạnh, nhưng đối với người đã trở thành voi, con kiến chỉ là một loại động vật bé nhỏ yếu ớt, một cái hắt xì là đủ thổi bay chúng ra xa mười vạn tám nghìn dặm.
Mắt thấy đối phương càng lúc càng gần, tay Thiết Uyển không nhịn được bắt đầu run rẩy, cũng không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận, nàng căm hận nhất loại tội phạm xem mạng người như cỏ rác.
Hơn nữa, vừa rồi nghe bọn chúng nói chuyện với nhau, bóng đen kia chính là "vật thí nghiệm" của bọn chúng, không ngờ bọn chúng dám bắt người để làm vật thí nghiệm, thế này lại càng không thể tha thứ được! Nhưng nàng lại không thể làm gì được bọn chúng. Thiết Uyển đột nhiện phát hiện một sự thật đáng buồn, thì ra thân phận cảnh sát cũng không phải không có trở ngại, với những người phi nhân loại như đối phương, pháp luật hiển nhiên đã không thể quản chế được bọn họ.
Đang trong lúc tuyệt vọng, mỹ nhân tóc dài nằm trong lòng nàng lên tiếng, nàng ta cố mạnh miệng nói:
- Các ngươi dám! Người của Hiên Viên tổ các ngươi cũng dám động vào?
Đã tới bước đường cùng, mỹ nhân tóc dài buộc phải nói ra thân phận của mình, hy vọng có thể khiến đối phương kiêng dè.
- Hiên Viên tổ?
Hai tên kia đồng thời sững người, sau đó chợt cười lên thành tiếng, chỉ nghe người cầm vật gì đó trên tay nói:
- Ha ha, lần này đúng là đi mòn gót giầy không tìm được, khi được lại chẳng tốn công sức gì, ta xem lần này chúng ta không phải chịu trách nhiệm về "vật thí nghiệm" nữa rồi, chỉ cần đem về một người thuộc "Hiên Viên tổ", tin chắc cấp trên sẽ không để ý chuyện chúng ta thất trách.
- Các người là người của "Số 98"?
Trong mắt mỹ nhân tóc dài hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng được bóng đêm che dấu.
- Thì ra ngưoei cũng không ngốc, hê hê.
Người cầm vật gì đó trên tay tăng tốc lao tới, người có dáng ung dung nhàn nhã cũng không chậm, hiển nhiên đã quyết định bắt lấy mỹ nhân tóc dài. Nhưng khi chỉ còn 2, 3 mét nữa là chạm vào mục tiêu, hai người bất chợt dừng lại, vội vàng lùi về sau vài bước, tiếp theo hướng về phía bụi cây âm u bên trái quát:
- Ai! Đi ra!
- Không ngờ nơi này lại náo nhiệt như vậy.
Một giọng nói dễ nghe vang lên, sau đó chỉ thấy trong bụi cây có 7, 8 người bước ra. Có hai người dẫn đầu, trong đó một người khoác áo choàng rộng thùng thình, nhìn không ra giới tính, còn người kia đích thị là nữ nhân, có thể nhìn ra được điều này nhờ vóc người đầy đặn có chỗ lồi có chỗ lõm của nàng ta.
Thiết Uyển vừa nghe thấy giọng nói đó thì hết sức mừng rỡ, bất chấp tất cả hét lớn:
- Anna tiểu thư, là tôi!
- Thiết tiểu thư?
Giọng nói của nữ nhân vóc người đầy đặn đi đầu mang theo cả sự ngạc nhiên lẫn vui mừng tột độ, nàng ta vội chạy về phía nữ sĩ quan cảnh sát.
- Sao cô lại ở đây?
- Tôi đến phá án.
Thiết Uyển nhẹ nhõm hẳn, nàng đã nghe nam nhân nói qua, nữ nhân tên gọi Anna này, cũng chính là đối tượng ban đầu cấp trên yêu cầu nàng phải đặc biệt bảo vệ, không cần nàng bảo vệ, vốn nàng không tin lắm, tưởng nam nhân sợ nàng nhận công tác này thì vất vả nên mới nói thế để nàng từ chối. Bây giờ thấy nhóm của nàng ta xuất hiện tại hiện trường xảy ra sự cố, nàng đã hiểu được một điều, đoàn lữ hành này mang tiếng là đến Trung Quốc du lịch, nhưng thực chất lại không đơn giản như vậy.
- À.
Nữ nhân vóc người đầy đặn lên tiếng, nàng nhìn về phía mỹ nhân tóc dài nằm trong lòng nữ sĩ quan cảnh sát.
- Vị tiểu thư này hình như bị thương?
- Đúng vậy, Anna tiểu thư, cô trông chừng cô ấy giùm tôi được không, tôi gọi xe cứu thương.
Thiết Uyển cầu khẩn.
- Không cần, Tiểu Uyển, thầy thuốc bình thường đối với tôi vô dụng, tự tôi có thể trị thương được.
Mỹ nhân tóc dài cố chấp nói, đương nhiên, nàng nói cũng không phải không có đạo lý, quả thật thầy thuốc bình thường không giúp gì được nàng. Hơn nữa, đối với nữ nhân vóc người đầy đặn trước mắt, theo trực giác, nàng cũng không thích phải chịu ơn đối phương.
Thiết Uyển hơi sửng sốt, nhưng rồi lập tức ý thức được mỹ nhân tóc dài nói không sai, thầy thuốc bình thường có thể thật sự vô dụng đối với nàng ta, thân hình đang muốn đứng lên cũng ngừng lại.
Nữ nhân vóc người đầy đặn cũng không nói gì nữa, đương nhiên nàng có thể nhận ra nữ nhân bị thương này không có hảo cảm với mình, càng tốt, sở dĩ nàng quan tâm đến thương thế đối phương hoàn toàn là vì nữ sĩ quan cảnh sát, đối phương đã không cần mình giúp, nàng tất nhiên cũng không tiếp tục nhiệt tình làm gì, thay vào đó nhìn về phía hai người ở bên kia:
- Các người là ai?
Hai người bên kia sớm đã hết kiên nhẫn, sau khi nghe được câu hỏi của nàng, người cầm vật gì đó trên tay cười lạnh một tiếng:
- Chúng ta là ai không đến lượt ngươi quản? Hơn nữa.
Nói tới đây liền chuyển sang chuyện khác, hắn chỉ về phía nữ sĩ quan cảnh sát.
- Ta có thể nói cho ngươi một chuyện, nữ nhân bị thương bên kia chính là mục tiêu của chúng ta, hi vọng các ngươi không nên xen vào việc của người khác!
- Vậy sao?
Nữ nhân vóc người đầy đặn thản nhiên đáp lại, nếu như mọi khi, đương nhiên nàng sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng bởi vì có nữ sĩ quan cảnh sát ở đây, mà nữ nhân bị thương kia lại nằm trong lòng nàng, hiển nhiên 2 người này có mối quan hệ nhất định, nếu mình làm ngơ, nhất định sẽ để lại cho nữ sĩ quan cảnh sát ấn tượng không tốt. Hơn nữa, đối phương nói bằng giọng điệu không để các nàng vào mắt, điều này làm cho nàng rất khó chịu, cho nên chuyện này nàng quyết phải nhúng tay vào, mặc dù hai người đối phương gây cho nàng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nhưng nàng đã quyết định thì không hối hận.
Nghe giọng điệu đối phương rõ ràng mang ý xem thường, người cầm vật gì đó trên tay đã phần nào không nhẫn nại được nữa:
- Việc của "Số 98", các ngươi cho rằng mình có thực lực quản hay sao?
- "Số 98"?
Nữ nhân vóc người đầy đặn giật mình, mấy người đi cùng nàng cũng có phản ứng như vậy, hiển nhiên cái tên này gây cho bọn họ áp lực rất lớn.
Người cầm vật gì đó trên tay rất hài lòng trước phản ứng của đối phương khi nghe mình nói ra thận phận, hắn đắc ý cười nói:
- Bây giờ mấy vị có thể rời đi được chưa? "Số 98" sẽ nhớ kỹ ân tình lần này của các vị.
Thực tế, hắn không muốn cùng đối phương xảy ra xung đột, dù sao hắn cũng cảm nhận được sóng năng lượng mãnh liệt từ trên người mấy kẻ đối diện, nhất là phản ứng của "máy dò năng lượng" trong tay, nó cho biết có hai người sở hữu năng lượng mạnh hơn nhiều so với "vật thí nghiệm" mà bọn chúng truy bắt lần này. Phải biết rằng, để đối phó với một "vật thí nghiệm" càng ngày càng phát triển, hai người bọn họ đã phải cố hết sức, giờ mà đối đầu với hai nhân vật còn mạnh hơn cả "vật thí nghiệm", có lẽ chỉ có nước bị người ta giẫm đạp. Huống chi đối phương còn có 7, 8 người, mặc dù không phải người nào cũng lợi hại như vậy, nhưng đều có thể đánh ngang tay với bất kì ai trong hai người bọn chúng. Cho nên lần này chỉ có thể nhờ vào uy danh của tổ chức, hi vọng có thể dọa lui đối phương.
Hơn nữa hiện tại có vẻ đã đạt được mục đích.
Song hắn không ngờ thái độ kiêu ngạo của mình đã khiến mấy người đối diện rất bất mãn, nhất là nữ nhân vóc người đầy đặn, số 98 mặc dù kinh khủng, nhưng tòa thánh Vatican của các nàng cũng không phải loại bỏ đi.
- "Số 98"? Rất đáng sợ sao?
Nữ nhân vóc người đầy đặn hừ nhẹ một tiếng, chung quanh thân thể đột nhiên bừng lên một vòng ánh sáng trắng, làm cho toàn thân nàng thoạt nhìn trông vừa thánh thiện vừa xinh đẹp.
Hai người nọ thấy vậy không khỏi biến sắc, cuối cùng chúng hiểu được tại sao đối phương nghe danh tổ chức của mình lại không hề sợ hãi.
- Các ngươi đến từ Vatican?
Nữ nhân vóc người đầy đặn đang định trả lời, đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng hét lớn:
- Bà xã, em ở đâu?
Nữ sĩ quan cảnh sát đang ngồi xổm trên đất vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nàng vội kêu lên,
- Hướng Quỳ, em ở đây!
Lập tức, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, mọi người ở đây không khỏi hướng ánh mắt nhìn về phía con đường nhỏ âm u bên phải, bởi vì tiếng hét từ bên ấy truyền tới.