Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát




Một đám côn đồ, có khoảng hai ba mươi thằng, mỗi thằng mặt mày bặm trợn đi vào. Cầm đầu là một thằng đầu trọc, miệng ngậm ống điếu hình thù kì dị nhấp nhấp phà khói ra, tay phải đút vào trong lưng quần, dáng vẻ thô tục cực kỳ.

"Ê nhỏ, tiền chuẩn bị đủ chưa?" đầu trọc ngồi xuống cái ghê do một thằng đàn em kéo ra ngồi xuống, ngồi đưa lưng về phía Hướng nhật và cô nhóc.

"Mơ hả! cút nhanh cho ta! Còn không cút ta gọi điện thoại báo cảnh sát đó!" cô nhóc nhướng mắt lên hung hăng quát.

"Báo đi, báo đi, ông còn sợ mày không báo cảnh sát nữa đó! nói cho mày biết, hôm nay nếu không xì ra 100 triệu, ông mày đập nát cái quán này!" đầu trọc vỗ cái bàn cái bốp, kiêu ngạo.

"Tụi bây.cả đám lưu manh này!" giọng cô nhóc căm hận nguyền rủa, nhưng lại khiến cả đám vui vẻ cười rộ luôn.

"Hắc hắc, còn không có "chơi đã" sao lại coi là lưu manh được? nhỏ này lớn lên cũng coi được, sao, làm bạn gái của ta không? nếu đồng ý thì 100 triệu đó coi như là ta hiếu kính ông già vợ." đầu trọc cười dâm.

"Mơ đi! Còn không cút ta sẽ ra tay!" cô nhóc nắm lấy một miếng gỗ ngắn giơ lên, uy hiếp.

"Ra tay?" đầu trọc khinh thường nhếch mép, cúi đầu chỉ vào cái đầu trọc của mình, "Tơi đây, canh kỹ chỗ này này mà đập nè, không cần nương tay."

Cô nhóc cắn môi, muốn tới mà lại nghĩ gì đó lại thôi, bộ dạng đáng thương làm Hướng nhật cũng thấy tội nghiệp, giật lấy miếng gỗ, làm theo lời của thằng đầu trọc, nương tay làm mẹ gì, gồng tay vút mạnh xuống, "Ba" một tiếng lớn, sau đó đầu trọc gào lên thảm thiết.

Đầu trọc phẫn nộ đứng lên: "*** mẹ mày ngon." nói tới đây đột nhiên nghẹn lại, như nhìn thấy quỷ nhìn trừng trừng vào tên cầm cây gỗ nhịp nhịp mỉm cười nhìn hắn, "Mày, mày.tao, tao."

"Sao hả? đánh mày đó, ý kiến hả?" Hướng nhật quẳn "Hung khí" trong tay xuống. Không ngờ đi tới đây ăn cơm lại gặp một thằng đàn em của Hắc cẩu.

"Không, không.không dám, vậy, vậy.vị đại ca này, anh, anh sao lại ở đây?" Sơn Kê sợ đến nói ngọng luôn, hắn đối với thủ đoạn tàn bạo trừng phạt Hắc Cẩu của tên nhìn có vẻ thư sinh trước mắt sợ muốn đi bậy trong quần luôn rồi, thầm cầu khẩn hắn hôm nay ăn chay bỏ qua cho mình. Về phần đám đàn em phía sau, cũng là đám hôm qua, giờ tên nào cũng như Sơn kê cũng muốn ra luôn rồi, đứa nào cũng ngó dáo dát muốn tìm đường chạy thoát một kiếp trước mắt.

"Tao sao không thể ở đây?" Hướng nhật cố ý trừng mắt nhìn hắn.

Sơn kê trán tươm đầy mồ hôi lạnh, đang muốn giải thích thì con nhỏ bên cạnh Hương nhật đột nhiên tay chỉ vào Hướng nhật há miệng mắng to: "Ngươi là tên lưu manh nhất! ra là từ đầu chung bọn với bọn nó, lần trước ta thấy ngươi không đàng hoàng rồi, không phải mắng ngươi là lưu manh sao? ngươi lại kêu một đám người tới trả thù, ta cắn chết ngươi!" nói xong nhào tới há mồm muốn cắn.

Hướng nhật lui ra sau một bước, lấy tay chụp đầu nàng lại: "Có lộn không đó? ta với bọn nó không cùng băng, không thấy ta đánh thằng đầu trọc đó hả?"

"Hừ, các người căn bản là đang diễn kịch!" cô nhóc không cắn được liền dừng lại chỉ vào mặt hắn mắng: "ngươi cho là ta không biết hả? chắc chắn là ngươi thấy ta xinh đẹp muốn lên giường với ta, nên kêu đám khốn này phối hợp với ngươi diễn trò, làm bộ giúp ta, như vậy trong lòng ta cảm kích ngươi sẽ lấy thân báo đáp - nói cho ngươi hay! đừng có mà mơ, ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu!"

"Nhóc, coi TV quá lậm rồi hả?" Hướng nhật dở khóc dở cười, bộ mình có thể chơi con nhóc chưa phát dục này hả.

"Âm mưu bại lộ rồi hả, không còn gì để nói nữa phải không? ngươi cút, cút nhanh!" cô nhóc vừa nói vừa đẩy hắn.

Hướng nhật cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng sờ sờ, cô nhóc lập tức "Ai.ui" không dám đẩy nữa, trong mắt đã rươm rướm nước mắt, nhưng vẫn quật cường không cho nó chảy ra, phẫn hận nhìn chằm chằm tên lưu manh trước mặt.

"Ta nói nè nhóc, trợn to hai mắt của nhóc lên mà nhìn, ông đây với tụi khốn này là một bọn hả? Dù nhóc cũng hơi đáng yêu đó, nhưng mà ngực không ra ngực mông không ra mông, ông đây còn chưa thèm nhìn tới! Nếu không thì vài năm nữa đi lớn lên chút thì may ra ta hứng thú thì sẽ để mắt tới, còn giờ - trừ bọn thích chơi gái nhỏ biến thái ra, quỷ mới muốn lái trên mình nhóc, đút chắc gì vào!" Hướng nhật miệng mồm ác độc công kích lại.

"Ta liều mạng với nhươi.ai da, đau quá, tên khốn này, mau buông tay ra!" tay cô nhóc bị nắm thì dùng chân, đáng tiếc Hướng nhật dùng một chút sức lập tức nhũn ra không dám lộn xộn nữa.

"Còn không chịu yên! Ông đây không khách khí nữa!" Hướng nhật bị con nhóc này làm vướng tay vướng chân ba bốn lần bắt đầu thấy bực rồi.

"Muốn ta tin cũng được!" cô nhóc thấy hắn tức giận rốt cục cũng thỏa hiệp, chỉ vào cửa đám chẹn ngang "ngươi kêu tên đầu trọc lại đây, đánh hắn tới ta đánh, tới khi hài lòng thì sẽ tin ngươi."

Tuy nói Hướng nhật hoàn toàn có thể dùng bạo lực để nàng không thể phản kháng, nhưng đối với con nhỏ đáng yêu này thì đúng là không nỡ xuống tay, thôi thì thỏa mãn nàng một chút, dù sao cũng chỉ là muốn đánh người cho hả giận thôi mà.

"Thằng đầu trọc, biết làm sao rồi chứ?" Hướng nhật bình thản nói.

"Dạ biết, dạ biết." Sơn kê đầu tươm mồ hôi hột một đống, nhưng cũng không dám làm đại ca này không vui, đi tới cạnh cô nhóc chuẩn bị bị đánh.

"Cúi đầu xuống!" cô nhóc cầm lấy khúc gỗ trong tay Hướng nhật, lạnh lùng nói.

"." Sơn kê kêu khổ không ngừng, cái đầu trọc tròn trĩnh hôm nay móp chắc rồi, đang do dự chợt thấy ánh mắt sắc bén bên cạnh quét tới, lập tức cúi gằm đầu xuống.

"Hừ hừ, ta bắt đầu đây!" cô nhóc hưng phấn cầm lấy dịch xuống đuôi tấm ván, dứ dứ vài phát gõ một phát.

"Ba!"

"Oa ha ha ha." cô nhóc giống như nghe được âm thanh vui nhất trên đời, nhìn lại đầu trọc lần nữa, hắn căn bản không dám phản kháng, ác tính nổi lên vụt liên tục.

"Ba!" "Ba!" "Ba!".. liên tiếp một chuỗi tiếng vang vang lên, tên đầu trọc đầu tròn giờ đã móp một bên rồi.

"Được rồi, hôm nay tơi đây thôi, thấy ngươi hợp tác vậy nên tha cho lần này đó, cút đi!" cô nhóc ra vẻ hào phóng, xoa cánh tay đã thấy hơi nhức, nghĩ thầm, nếu biết vậy thì trước đây nghe lời ông già chịu khó tập một chút chứ không như giờ gõ vài cái mà đã nhức vậy rồi.

"Cám ơn, cám ơn." Sơn kê tức muốn hộc máu, bị đánh mà còn phải nói cám ơn, mẹ nó điên hết rồi. sờ tay lên đầu tự nhiên thấy không có cảm giác gì. Mẹ ơi không lẽ chấn thương não rồi, mất cảm giác rồi.

"Chờ chút!" thấy đầu trọc muốn đi, Hướng nhật kịp thời gọi hắn lại.

"." Sơn kê run sợ, vị đại ca này chẳng lẻ còn chưa chịu buông tha cho mình?

"Sau này không được tới đây nữa." Hướng nhật ý tứ rất rõ ràng: mày mai mốt không được tới đây kiếm chuyện.

"dạ, dạ." Sơn kê tất nhiên hiểu được, cho dù đại ca này không lên tiếng, đánh chết hắn cũng không dám tới nữa.

"Vậy 100 triệu kia là sao?" Hướng nhật thấy đám đầu trọc chạy thục mạng thì quay lại hỏi cô nhóc.

"Còn hỏi là chuyện gì hả! ngươi không phải rõ." nói tới đây, cô nhóc dừng lại một chút." Xe ba tôi rõ ràng không đụng vào bọn họ, nhưng lại cố ý té xuống đất đòi chúng tôi bồi thường, không thì sẽ cho người tới quậy đuổi hết khách đi."

"Ra là kiếm chuyện, nhưng mà kỹ thuật lạc hậu quá rồi?" Hướng nhật không chú ý tới vừa rồi cô nhóc còn có câu chưa nói xong.

"Được rồi, ngươi không phải muốn ăn cơm sao? ta giúp ngươi làm, thế nào?" cô nhóc vui vẻ nói sang chuyện khác.

"Hả, làm được không đó hay là lại thuốc chết người? thôi hay để cho ông già làm đi, tay nghề ỗng cũng tốt, mà sao không thấy ai nữa vậy?" Hướng nhật chép chép miệng, lần trước ăn mùi vị quả thật ngon.

"Tới bệnh viện chăm sóc mẹ ta rồi! yên tâm đi, ta nấu cũng rất ngon đó!" nói xong cô nhóc hướng vào một căn phòng.

"Bên đó hình như đâu phải nhà bếp?" Hướng nhật hoài nghi, dù sao ở chỗ này ăn một lần rồi, chỗ nhà bếp cũng tương đối biết rõ.

"A a, vì có một ít đồ nấu không có, ta đi lấy đã." Cô nhóc chạy vào phòng đó một lúc sau đó một lúc mới xách một cái bọc đen đen chạy vào bếp.

Hướng nhật không có năng lực nhìn xuyên nên cũng không biết trong bọc là cái gì, nhưng hắn cũng không nhàm chán tới mức dò hỏi đồ ăn làm từ cái giống gì, đói rồi giờ chờ ăn cơm thôi.

Qua vài phút, đồ ăn đâu không lòi ra mà lại lòi ra cảnh sát.

"Vừa rồi ai báo cảnh sát đó, ai phá chỗ này?"

"Là tôi!" cô nhóc chạy ào từ bếp ra chỉ vào Hướng nhật: "chính là hắn! dẫn theo rất nhiều người đến đây rồi đuổi hết khách đi, còn kêu tôi nộp tiền cho hắn, không nộp sẽ phá nát quán của tôi."

"Thần kinh!" Hướng nhật cuối cùng cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, con quỷ nhỏ đó không phải đi lấy đồ nấu ăn mà là đi báo cảnh sát, sợ mình nghi ngờ nên cầm theo bọc đen chạy ra để đánh lạc hướng.

"Con nhóc vô ơn!" Hướng nhật bị còng lại tống lên xe, hung hăng nhìn chằm chằm con nhóc ngồi đối diện.

"Hừ! rác rưỡi!" cô nhóc bởi vì muốn đi tới đồn cảnh sát cho lời khai nên cũng đi theo lên xe.

"Lại là ngươi?" Thiết Uyển nhìn thấy người bị dẫn vào thì thất kinh, tiếp đó trên mặt hiện lên hai chữ trả thù mà gương trong mắt hưng phấn như đang nhìn thấy cảnh đó.

"Sao hả, không hoan nghênh à? nhìn mặt hưng phấn vậy, chắc chắn là gặp lại ta nên thấy mừng đứng không?" Hướng nhật đùa.

"Mừng, sao lại không mừng chứ!" Thiết uyển vui vẻ cười, hướng cảnh sát áp giải hắn nói: "Tiểu Ngũ, dẫn hắn vào, vụ này tôi đích thân thẩm vấn!"