Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 307: Kết quả của việc dám đắc tội




"Xuy" một tiếng, ly rượu cốc - tai đế cao trên bàn đột nhiên như bị nhiệt độ cao dữ dội bao phủ, chỉ chưa tới vài giây đồng hồ ngắn ngủi đã tan ra thành nước, trên bàn chỉ còn một vũng chất lỏng trong suốt.

Người đẹp tóc vàng cắn răng nhìn theo bóng lưng nam nhân, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vạch một đường, một đạo bạch quang bắn thẳng ra, trong nháy mắt trúng vào cánh tay trần của Hướng Nhật đang ôm nữ sĩ quan cảnh sát.

Hướng Nhật chỉ cảm thấy chỗ cánh tay bị đạo bạch quang đánh trúng hơi nóng lên, lúc đầu còn không để ý, nhưng sau đó nhiệt độ dường như càng lúc càng tăng cao, cơ bắp bên tronh cánh tay giống như bị lửa thiêu đốt, cuối cùng cũng không chịu nổi "a" lên một tiếng đau đớn, rút mạnh tay về.

- Bị sao vậy, Hướng Quỳ?

Vẻ mặt Thiết Uyển căng thẳng, xoay người lo lắng nhìn hắn.

- Không sao!

Hướng Nhật giơ cánh tay tới tầm mắt của nữ sĩ quan cảnh sát, nhìn chỗ bị nóng lên, phát hiện chỗ ấy xuất hiện một dấu đỏ rất rõ rệt, da cũng bị rộp lên như bị nước sôi làm bỏng.

Nhưng Hướng Nhật cũng không ngu tới mức cho rằng nhiệt độ cao tới 100 độ có thể làm cho mình bị bỏng, ngay cả đến đạn còn không thể xuyên qua da, chẳng lẽ một ít nước sôi có thể làm bỏng sao? Hơn nữa quán bar Ronald Reagan vốn không có nước nóng, nhưng những khối băng thì không ít, cánh tay của hắn không có khả năng tự nhiên lại bị bỏng, trừ khi người có dị năng đặc thù làm hắn bị bỏng.

Nghĩ tới đây, Hướng Nhật đã minh bạch, bởi vì hiện tại trong quán bar có mặt mấy người không phải người bình thường, bọn họ muốn đánh lén hắn thì thật quá dễ dàng.

Hàn quang trong mắt lóe lên, Hướng Nhật quay đầu lại nhìn về góc bên kia, lập tức bỏ ý định muốn rời khỏi đây. Hắn cảm thấy không thể bỏ qua như vậy được, từ lúc làm lưu manh đến nay chỉ có hắn ám toán người khác, từ lúc nào lại có người thừa dịp ám toán hắn? Lần này là do đối phương khiêu khích trước, nếu không quay lại, mặt mũi hắn sau này để đâu?

- Các em ở chỗ này chờ anh, anh qua kia một chút.

Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật cảm thấy có lẽ đi một mình qua đó an toàn hơn, chẳng may có động thủ người bên cạnh mà bị thương thì không tốt tí nào, hơn nữa, hắn cũng không muốn nữ sĩ quan cảnh sát nghĩ hắn là yêu quái khi nhìn thấy kỹ năng đặc thù của hắn

- Hướng Quỳ, có chuyện gì sao?

Thiết Uyển cũng không chú ý tới vết bỏng trên tay lưu manh, nàng tưởng hắn đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó quan trọng cần làm.

- Ừ, có một chuyện quan trọng quên nói cho bọn họ, anh đi chút rồi sẽ quay lại.

Hướng Nhật gật đầu, sau đó lại quay sang phân phó đám người của Hầu Tử ở bên cạnh:

- Đám tụi bay cũng đừng qua đó, chăm sóc tốt cho đại tẩu là được.

Đám Hầu Tử tất nhiên chỉ nghe theo sự sai bảo của đại ca. Hướng Nhật lúc này mới xoay người rời đi, trực tiếp đi thẳng tới góc bên kia.

- Hướng tiên sinh đã thay đổi chủ ý?

Nét mặt lão già tóc vàng rất ngạc nhiên, như vô tình liếc tới chỗ cánh tay đối phương bị đạo bạch quang đánh trúng, không biết ngạc nhiên do đối phương thay đổi chủ ý, hay là vì tò mò về việc đối phương như không có chuyện gì xảy ra sau khi bị trúng đòn.

Nhìn vẻ ngạc nhiên giả tạo của lão thần côn, Hướng Nhật chỉ muốn đấm cho lão một phát, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, lạnh lùng hỏi:

- Vừa rồi trong các ngươi kẻ nào đánh lén ta?

- Ngươi đang nói đùa đấy à?

Lão thần côn còn chưa trả lời, người đẹp tóc vàng ở bên cạnh đã lạnh nhạt hỏi lại, trong mắt cũng mang theo vẻ phức tạp khác thường.

- Đừng nói với ta là không phải?

Hướng Nhật không để ý tới nàng, cười nham hiểm nói tiếp:

- Đã như vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Vừa nói, Hướng Nhật lại tiến lên hai bước. Đương nhiên, hắn không phải không có đề phòng, thân thể căng ra, mắt không ngừng di chuyển trên cơ thể của bốn người bên đối phương.

Một chiêu đánh lén vừa rồi khiến hắn ý thức được đối phương cũng không dễ đối phó, mặc dù lực công kích ở mức độ này không thể khiến hắn bị thương, nhưng hắn cũng không nắm chắc đối phương đã sử dụng bao nhiêu thực lực, là toàn bộ hay chỉ một phần? Nếu như chỉ một phần thực lực, nhất định đó không phải là điều khiến người ta vui mừng, trừ khi Hướng Nhật trong lúc đối phương không kịp đề phòng nhanh tay sử dụng kỹ năng đặc thù "kiếm chỉ", nếu không tình huống sẽ rất bất lợi cho hắn.

Nhưng kỹ năng này quá đẫm máu, hắn với đối phương cũng không có thâm cừu đại hận gì, hắn không thể xuống tay như vậy, thật ra, hắn chỉ muốn giáo huấn đối phương một chút, trả thù kẻ mới rồi đánh lén một trận.

Người đẹp tóc vàng thấy đối phương ép tới, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, nam nhân trước mặt này tạo ra cho nàng một áp lực rất lớn, nàng cảm thấy mình dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đối phương xé thành từng mảnh nhỏ, nhưng sự cao ngạo trong lòng khiến nàng vẫn duy trì được vẻ mặt hững hờ:

- Không khách khí? Chẳng lẽ ngươi định sử dụng vũ lực với chúng ta? Đừng quên đây là nơi nào!

Rất rõ ràng, nàng đang nhắc nhở đối phương, ở đây nhiều người như vậy tốt nhất không nên tùy tiện sử dụng kỹ năng không thuộc về nhân loại, nếu không sẽ gây ra một trường hỗn loạn không đẹp mặt gì, hơn nữa, trong giọng nói của nàng cũng cho đối phương thấy, ta cũng không sợ ngươi, nếu ngươi cho rằng ngươi có đủ năng lực thì cứ thử xem, miễn là ngươi không ngại rước lấy phiền toái.

- Nghe giọng điệu của cô, cô hình như là người đánh lén ta lúc nãy?

Hướng Nhật trầm tĩnh nhìn qua, trong lòng mơ hồ có linh cảm cô nàng ngoại quốc giống như yêu tinh trước mặt này có thể là kẻ vừa nãy đánh lén mình.

- Là ta!

Không phải người đẹp tóc vàng trả lời mà là nam nhân có ký hiệu kỳ dị ở trên má trái đã gặp tối qua. Lúc này, hắn có vẻ nóng lòng muốn đứng lên tỷ thí.

Ba người cùng đi với hắn cũng không có ý định ngăn cản, lão già tóc vàng lại nhắm mắt, như bắt đầu nghỉ ngơi cho cuộc hành trình sắp tới.

Thực ra, với thái độ cẩn thận vốn có, lão hoàn toàn không muốn chuyện xảy ra như vậy, nhưng khi biết được đối phương nắm rõ nội tình của phe mình, mà mình lại hoàn toàn không biết tí gì về đối phương, lão thầm nghĩ muốn thử dò xét thực lực của đối phương một chút, cho nên ngay cả việc người đẹp tóc vàng đánh lén đối phương lúc nãy lão cũng không ngăn cản. Huống hồ, lão cũng biết "mật giả" thông thường đều hành động một mình, bọn họ rất ít khi ở cùng một chỗ với "dị năng giả", cả hai thật không ưa gì nhau.

Hướng Nhật nheo nheo mắt, thái độ này của đối phương hắn có thể nhìn ra, có lẽ đối phương cũng muốn thử xem hắn có mấy phân lượng, đúng lúc hắn có thể báo mối thù bị nướng vừa rồi, mặc dù trong lòng hắn nắm chắc tám phần nam nhân có ký hiệu quỷ dị trước mặt không phải là người đánh lén hắn, nhưng đếch cần phải nghĩ xa như vậy, có thể tìm chỗ trút giận là được, nhân thể dằn mặt đối phương, bất luận là kẻ nào cũng không thể tùy tiện coi hắn là quả hồng mềm muốn bóp sao thì bóp.

Hơn nữa, Hướng Nhật cũng hiểu rõ, nam nhân có ký hiệu quỷ dị kia chủ động đứng ra dường như có liên quan tới việc hắn làm tối qua, suy cho cùng, thực lực của hắn không phải ai cũng dễ dàng chịu được, cho dù sức chống đỡ của cơ thể đối phương có cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng khả năng bị thương cũng không phải không có.

Nghĩ thông suốt điều này, Hướng Nhật nhếch mép cười, ra vẻ ta đây không có ác ý nhìn về phía đối phương:

- Là ngươi, làm rất tốt.

Nói xong, Hướng Nhật một tay đấm ra, cách không đấm một quyền. Hắn từ sau khi nắm vững kỹ năng "kiếm chỉ" có thể không cần rống lên như trước mà vẫn phát huy uy lực của "phách không quyền".

Nam nhân có ký hiệu quỷ dị cũng không thèm chú ý tới động tác của đối phương, rõ ràng không có ý tránh né, miệng lại niệm một câu gì đó nghe không rõ, chỉ thấy cơ thể hắn phát tán một làn ánh sáng nhạt, sau đó tập trung tụ lại trước ngực. Hắn dường như đã sớm hiểu rõ phương thức chiến đấu của đối phương, chuẩn bị nghênh đón quả đấm mà mắt thường không nhìn thấy kia.

"Phanh" một tiếng, âm thanh nắm đấm nện vào thân thể cũng không lớn, song lại rất thật, không mơ hồ chút nào.

Hướng Nhật gần như có thể cảm nhận được cú đấm của mình nện vào nhục thể thực sự. Nhưng thật không ngờ, đối phương không bị ngã xuống hay bay về phía sau mà vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ, mặt thậm chí còn cười khinh thường, ký hiệu quỷ dị trên mặt càng thêm khủng bố.

- Năng lực của "mật giả" cũng chỉ có vậy thôi sao?

Nhưng vừa nói dứt câu, nam nhân có ký hiệu quỷ dị đột nhiên đưa tay ôm lấy chỗ bị đánh trúng, hai dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy ra, người yếu ớt ngã xuống đất.

Trước khi ngã xuống, Hướng Nhật nghe được rõ ràng miệng đối phương thì thào ba chữ "không thể nào", trong lòng không khỏi cười đắc ý. Hắn thật sự muốn mắng to một câu ngu ngốc, dám đứng yên bất động, ngươi tưởng mình là siêu nhân chắc? Cho dù là siêu nhân đi nữa, sợ rằng sau khi trúng một đấm này cũng ứ hự chứ chẳng chơi.

Đã từng thực nghiệm qua nên Hướng Nhật biết uy lực rất lớn của "phách không quyền", mặc dù không trực tiếp đánh vào nhục thể đối phương, nhưng sức mạnh của nắm đấm vẫn có thể ký thác vào trong nội thể của đối phương, cho dù nhục thể một người có cường hãn đi nữa, e rằng trong nội thể cũng yếu đuối chả khác gì người thường.

Đương nhiên, sau khi trải qua sự ngăn cản triệt tiêu lẫn nhau của nhục thể, lực lượng thừa lại không còn bao nhiêu, nhưng cũng đủ khiến đối phương chịu một ít nội thương, điều đó hoàn toàn có thể. Đây chính là kết quả của việc đối phương đắc tội với hắn.