Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 242: Núi lửa phun trào




Cầm theo mấy cái chìa khóa phòng ngủ, Hướng Nhât đang định ra khỏi nhà, không ngờ đúng lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Hướng Nhật giật mình, tay chân cuống cả lên, hắn giấu vội chìa khóa xuống dưới chiếc gối ôm trên ghế salon, sau đó mới dám ra mở cửa. Tuy nhiên khi thấy người ngoài cửa không phải là Sở Sở hay mấy cô nàng kia, Hướng Nhật không khỏi ngạc nhiên:

- Là cô?

Nguời ngoài cửa không phải người lạ, nhưng vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn - người đẹp băng giá.

- Kỳ lạ lắm sao?

Người đẹp băng giá nhìn chằm chằm vào nam nhân, giống như muốn nhìn ra điều gì đó từ trên mặt hắn.

- Không có gì, chỉ là có chút.bất ngờ.

Hướng Nhật bình tĩnh lại, hắn thầm trách mình đa nghi, thoáng nghĩ cũng biết, Sở Sở và các nàng kia gần như xuất phát cùng lúc với mình, trừ phi nữ sĩ quan cảnh sát đã sớm thu thập xong hành lý để chuẩn bị cho việc dọn đến đây ở, nếu không khó có khả năng sẽ trở về nhanh như vậy.

Liễu Y Y cười mà như không cười, nàng nhìn nam nhân:

- Anh định cho khách đứng ngoài cửa mãi vậy sao?

- Á, ngại quá, ngại quá.

Hướng Nhật vừa xin lỗi vừa mời người đẹp băng giá vào phòng khách. Đối với người đẹp băng giá, hắn không đến nỗi thấy nàng đáng ghét, nhưng cũng chẳng có hảo cảm gì mấy, trên thực tế, nếu phải nói thẳng ra hắn có cảm giác gì với nàng ta, thì đa phần là e ngại, dù sao nàng cũng là người của chính quyền, hắn cũng không dám làm châu chấu đá xe. Còn về chuyện đã từng giở trò để hôn đối phương, Hướng Nhật sớm đã chọn cách quên nó đi. Giờ phút này trong lòng hắn cũng đã đoán được mục đích của đối phương khi tìm đến tận nhà mình, nếu không lầm, hẳn là liên quan đến chuyện nàng nói với Sở Sở muốn "Mượn" mình vài ngày.

- Chỉ mình anh ở nhà thôi sao?

Người đẹp băng giá đương nhiên không biết nam nhân nghĩ gì về mình, đầu tiên là nhìn lướt qua phòng khách, sau đó mới ngồi xuống ghế salon.

- Ừm.

Hướng Nhật đáp lại một câu, hắn giả bộ thản nhiên liếc mắt nhìn chiếc gối ôm trên ghế salon, tiếp theo thở dài một hơi, vị trí ngồi của người đẹp băng giá còn cách chiếc gối ôm một đoạn, hắn biết rõ cho dù bị đối phương phát hiện ra mấy cái chìa khóa dưới gối ôm cũng không vấn đề gì, nhưng trong lòng có tật giật mình, cho nên vẫn cảm thấy không bị đối phương nhìn thấy thì tốt hơn. Không đợi người đẹp băng giá mở miệng, Hướng Nhật đã hỏi:

- Có muốn uống chút gì không?

- Không cần, hôm này tôi tới là có chút chuyện muốn bàn với anh.

Liễu Y Y thấy nam nhân định dời bước liên ngăn lại, trực tiếp nói vào vấn đề chính.

Hướng Nhật giật mình:

- Có chuyện gì cô cứ nói đi, nếu như tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối.

Ngụ ý rất rõ, nếu là chuyện hắn không làm được, như vậy đừng nhắc đến làm gì cho mất công.

Liễu Y Y đương nhiên có thể nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, tuy nhiên nàng vẫn nói:

- Không biết anh có rỗi từ thứ tư đến thứ sáu tuần này hay không, trong mấy ngày này tôi có chuyện cực kì quan trọng cần anh hỗ trợ.

- Không được rồi, thứ năm tuần này tôi có chuyện cực kì quan trọng phải làm.

Hướng Nhật lập tức mở miệng cự tuyệt, thứ năm tuần này hắn đã có hẹn với cô nàng cao như cây gậy trúc, cái hẹn như thế mà mình còn để đối phương "leo cây" thì mình đúng không phải là người mất rồi. Huống chi, hắn cũng không có ý định giúp người đẹp băng giá, chuyện có thể khiến nàng phải nhờ mình hỗ trợ, chắc chắn không phải chuyện đơn giản, đối phương là người của chính quyền, chuyện bọn họ còn không làm được, mình mà dính vào thì không phải tự chuốc lấy phiền phức hay sao?

Một tia thất vọng chợt lóe lên trong ánh mắt Liễu Y Y rồi biến mất rất nhanh, nhưng nàng vẫn chưa bỏ cuộc:

- Anh có thể hoãn lại được không? Nếu không để tôi nhờ người làm giúp anh.

- Chuyện này cô không giúp được đâu.

Vẻ mặt Hướng Nhật có chút cổ quái, đột nhiên hắn rất muốn nói cho đối phương biết chuyện đánh cuộc giữa hắn và cô nàng cao như cây gậy trúc, để xem khi đó vẻ mặt của người đẹp băng giá sẽ "Đặc sắc" như thế nào. Nhưng hắn vẫn kiềm chế được, cái chuyện YY như thế, nếu hắn thật sự nói ra thì quá đáng quá.

Vẻ mặt Liễu Y Y càng thất vọng, nhưng nàng vẫn cố nài nỉ bằng cách nhân nhượng thêm một bước:

- Nếu như ngày thứ năm anh được tự do làm chuyện của mình, không biết anh có thể cân nhắc lại được không?

- Cái này.

Hướng NHật có chút đau đầu vì không biết nên trả lời như thế nào, từ chối thẳng thì không ổn, vừa rồi mình đưa ra cái lý do kia, mà bây giờ đối phương rõ ràng đã nhân nhượng mình, nếu mình vẫn cứ từ chối thì bất cận nhân tình quá, cho nên phải nghĩ ra một lý do để đối phương không cách nào phản bác lại được. Thấy nam nhân vẫn có vẻ không tình nguyện, rốt cuộc Liễu Y Y cắn răng nói:

- Nếu như anh đồng ý hỗ trợ, bất kể anh muốn tôi làm gì tôi đều đáp ứng!

- Hả?

Hướng Nhật giật mình, hắn biết thông thường khi phụ nữ nói như vậy, có nghĩa là nàng đã chuẩn bị hy sinh những thứ quý giá nhất, thậm chí cả thân thể cũng được nàng đưa ra làm điều kiện trao đổi. Hướng Nhật không thể hiểu nổi, rốt cuộc là chuyện gì quan trọng như vậy, quan trọng đến nỗi người đẹp băng giá chịu hy sinh lớn đến vậy, tuy nhiên nhìn thân thể thành thục mê người của đối phương, lại thêm bởi vì ngồi nên mái tóc dài cột đuôi ngựa của đối phương gần như sắp chạm đến nền nhà, là một nam nhân bình thường - không, phải nói là Hướng Nhật háo sắc hơn nam nhân bình thường rất nhiều, cho nên hắn nhịn không được bắt đầu mơ tưởng. Có điều cân nhắc đến việc đối phương là người của chính quyền, cái cảm giác hưng phấn này lập tức giảm đi không ít, hắn thấy tốt nhất vẫn không nên trêu chọc đối phương - cho dù điều kiện đối phương đưa ra cực kì mê người. Nhưng hắn vẫn không khống chế được sự tò mò trong lòng:

- Có thể nói một chút rốt cuộc là chuyện gì hay không?

Thấy nam nhân có vẻ quan tâm tới chuyện mình nhờ hắn, Liễu Y Y cứ tưởng đề nghị của mình đã lay động được đối phương, sắc mặt không khỏi đỏ lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy:

- Nhờ anh.Giúp chúng tôi đối phó vài người.

- Hả? Người nào?

Hướng Nhật càng tò mò, còn có người chính quyền không đối phó được sao? Vậy loại tiểu nhân vật như mình thì làm được gì.

- Là một đám người nước ngoài.

Liễu Y Y càng cúi thấp đầu.

- Chẳng lẽ là gián điệp?

Hướng Nhật biến sắc, trừ cái này ra hắn không tìm được cách giải thích nào hợp lý hơn. Còn nhớ lần trước lúc nói chuyện phiếm với vị Trần thượng tướng, hình như ông ta cũng có ý muốn mình đi làm chút chuyện trộm cắp, tốt nhất là "tiện tay dắt dê" lừa lấy "Tình báo không quá quan trọng" của quốc gia khác. Đương nhiên, loại chuyện này hắn làm không được, dù sao hắn hoàn toàn mù tịt về nó, sở dĩ có thể lấy được phần tư liệu quý giá kia cũng chỉ vì số đỏ mà thôi. Nhưng điều này chỉ có mình tự biết, Trần thượng tướng đương nhiên không biết, lần này người đẹp băng giá đến tìm mình không chừng là do ông ta đứng phía sau giật dây, dùng "Gián điệp" là mình đi đối phó với gián điệp chân chính.

- Không phải gián điệp.

Biểu hiện kích động của nam nhân có phần nằm ngoài dự đoán của Liễu Y Y, nàng lập tức giải thích:

- Là một đám người đến từ Vatican, năng lực của bọn họ có hơi.đặc biệt, có thể chúng tôi không thể đối phó được, cho nên mới nhờ anh hỗ trợ.

- Vatican?

Hướng Nhật sửng sốt, nhưng lập tức tỉnh táo lại, hơn nữa còn liên tưởng đến việc nữ sĩ quan cảnh sát nói với hắn, hình như nàng cũng nói qua có mấy người từ Vatican đến đây, hơn nữa nàng còn chuẩn bị đích thân đi bảo vệ bọn họ. Kết hợp lời của người đẹp băng giá và nữ sĩ quan cảnh sát thì người đều đến từ Vatican, Hướng Nhật gần như có thể khẳng định là cùng một nhóm người, bởi vì thời gian rất trùng khớp, xem ra chuyện này chắc hắn có muốn không dính vào cũng không được. Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật lại hỏi:

- Cô nói năng lực có hơi đặc biệt, có phải giống cái tên biết phóng điện ngày hôm đó hay không, tức là cũng có một ít năng lực dị thường ấy?

- Tên phóng điện.

Liễu Y Y nhíu mày, một lát sau rốt cuộc nhớ ra đấy chính là tên "Cá mập trắng" bị nam nhân trước mắt hạ gục, nàng gật mạnh đầu:

- Đúng thế!

Nghe xong câu trả lời khẳng định của người đẹp băng giá, Hướng Nhật rơi vào trầm tư, hắn biết năng lực dị thường ấy chắc là dị năng, dù sao mấy ngày nay hắn đã nghe đến từ "Dị năng" vài lần, lúc trước cái tên biết phóng điện kia từng nói hắn là dị năng giả, rồi lúc giữa trưa ở bệnh viện tên đại ca nhiễu sự cũng nói "kỹ năng" của hắn là dị năng, còn nói thêm người có dị năng không ít, cái tên số 98 có vẻ là một trong những kẻ ghê gớm nhất. Có điều Hướng Nhật còn nghĩ đến một việc khác, người đẹp băng giá trước mặt nhờ mình đối phó với đám người đến từ Vatican, nhưng nữ sĩ quan cảnh sát lại được cấp trên ra lệnh bảo vệ bọn họ, thế này chẳng phải hai người mâu thuẫn với nhau sao. Vì vậy hắn phải hỏi thật rõ vấn đề này:

- Tại sao chúng ta phải đối phó đám người đến từ Vatican, dù sao cũng là bạn bè quốc tế cơ mà? Chúng ta làm vậy liệu có thái quá không?

Liễu Y Y lập tức nói ra đầu đuôi mọi việc, lúc này Hướng Nhật mới biết trong chuyện này còn nhiều khúc mắc đến như vậy. Trên thực tế, hoàn toàn có thể dùng một câu để nói khái quát lại, ngoài mặt sẽ giữ thái độ hòa hảo nhất định với với đám "Bạn bè quốc tế" đến từ Vatican, nhưng bên trong lại bí mật cho đám người phương Tây dám đến đây khiêu khích biết thế nào là lễ độ, như vậy hoàn toàn có thể đánh bọn chúng một trận nhớ đời rồi phủi mông bỏ đi mà không sợ bị kiện lên tòa án quốc tế.

- Anh đồng ý chứ?

Thấy nam nhân hỏi nhiều như vậy, trong lòng Liễu Y Y cho rằng hắn đã đồng ý, nhưng nàng cần nghe một câu "Cam đoan", nếu không nam nhân vẫn có thể giở chứng.

- Đồng ý! Sao lại không đồng ý cơ chứ?

Hướng Nhật oai phong lẫm liệt nói, dường như hắn không hề biết thẹn là gì.

- Là một người Trung Quốc, có thể làm rạng danh cho Tổ quốc không phải là chuyện rất vinh quang hay sao? Mặc dù chuyện này sẽ không có nhiều người biết, nhưng chỉ cần Tổ quốc cần tôi, cho dù đầu rơi máu chảy tôi cũng không tiếc!

Nói đến đây, đột nhiên Hướng Nhật chuyển đề tài, giọng nói hùng hồn ban đầu cũng sa sút đi không ít:

- Tuy nhiên cô biết đấy, có một số việc cũng rất quan trọng, giống như chuyện tôi phải làm vào thứ năm tuần này, nó cũng liên quan đến tương lai của quốc gia! Vì vậy ngày hôm đó tôi cần được tự do hoạt động.

Hướng Nhật trơ mặt dầy ra nói, quả thật không sai, ngày hôm đó hắn muốn làm một chuyện rất quan trọng với cô nàng cao như cây gậy trúc.Nói đến cùng, đây cũng là một hoạt động vĩ đại có liên quan đến việc duy trì nòi giống, nói không chừng nòi giống của mình chính là thiên tài, trong tương lai sẽ thay đổi cả thế giới cũng nên.

- Chuyện này.đương nhiên là được, nhưng sau khi anh làm xong, nếu có thể lập tức đến tụ họp với chúng tôi thì vẫn tốt hơn.

Liễu Y Y không biết nam nhân muốn làm cái gì, nhưng thấy hắn nói trịnh trọng như vậy, hơn nữa vừa rồi mình cũng đã đáp ứng đối phương, cho nên cũng đồng ý.

- Đương nhiên!

Hướng Nhật nhanh nhẩu đáp ứng, nhưng trong lòng hắn đã tính toán kỹ lắm rồi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô nàng cao như cây gậy trúc, mình có muốn "cố gắng" lâu một chút thì vẫn phải cân nhắc cảm thụ của nàng, mặc dù có phần không thể tận hứng, nhưng bây giờ ngay cả nữ sĩ quan cảnh sát cũng dọn đến ở chung với mình, đến lúc đó chỉ cần đánh chìa khóa mỗi phòng thêm một chiếc thì còn sợ mình không có cơ hội tận hứng hay sao? Nghĩ đến đây, Hướng Nhật không khỏi cười dâm.

Liễu Y Y ở đối diện thấy vậy rùng cả mình, nam nhân cười thật sự quá kinh khủng, nàng có chút mất tự nhiên khi hỏi thăm:

- Anh không sao chứ?

- Không sao, không sao.

Hướng Nhật vội vàng phủ nhận, nhân tiện lau chút nước miếng ở khóe miệng. Đột nhiên hắn nhìn chằm chằm vào người đẹp băng giá rồi ra vẻ xấu xa nói:

- Đúng rồi, cô vừa nói chỉ cần tôi chịu hỗ trợ thì chuyện gì cô cũng đáp ứng phải không?

Nghe thế, khuôn mặt Liễu Y Y đỏ bừng, nàng không ngờ nam nhân lại nói đến điều kiện nhanh như vậy, mặc dù đã chắc chắn nam nhân sẽ yêu cầu mình cùng hắn làm chuyện "ấy", nhưng chính vì biết trước nên mới khiến nàng thẹn thùng không nói ra lời.

Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không định có yêu cầu gì quá phận, trên thực tế hắn chỉ muốn đùa giỡn đối phương một chút, để có thể nhìn thấy vẻ ngượng ngùng như một người con gái bình thường của người đẹp băng giá. Bây giờ thấy nàng đỏ mặt như vậy, mục đích của hắn rõ ràng đã đạt được.

Đang định nói gì đó trắng trợn hơn để kích thích đối phương thêm một chút, cửa nhà bất ngờ bị đẩy ra, An đại tiểu thư cầm theo một túi đồ lớn đi vào:

- Ây da, mệt chết đi được, Hướng Quỳ, anh còn không tới giúp.

Mới nói đến đấy, đột nhiên phát hiện trong phòng khách có một người lạ, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp, mà ngay lúc này cô gái xinh đẹp vẫn đỏ bừng mặt, còn nam nhân ở đối diện nàng ta lại có vẻ bị sắc đẹp làm cho mờ mắt.An Tâm thoáng cái đã hóa đá.

Ba người Thiết Uyển, Sở Sở, Thạch Thanh trên tay cầm túi lớn túi nhỏ theo ở phía sau cũng phát hiện trong phòng khách còn có một cô gái, tất cả đều hóa đá như An Tâm.

Hướng Nhật biến sắc, trong lòng kêu to xui xẻo, lần này đúng là núi lửa phun trào thật rồi!