- Ghê tởm! Ngươi còn không buông ta ra!
Vừa ra khỏi phòng làm việc, Nhâm Quân bắt đầu rít lên, trước đó nàng vốn chỉ dùng một tay ngắt nhéo phần thịt mềm bên hông của lưu manh nhưng bây giờ thì cả hai tay nàng thi nhau cấu véo hắn. Nàng cắn răng nghiến lợi tập trung tất cả sức lực của bản thân vào mười ngón tay nhỏ nhắn của mình mà ra sức.
- Buông cô ra?
Hướng Nhật ra vẻ kinh ngạc nói:
- Là cô không chịu buông tôi ra mới đúng đó?
Bản thân hắn da thô thịt dầy nào cảm thấy gì, nàng hai tay ngắt nhéo như thế cao lắm coi như giúp hắn xoa bóp, tay hắn lại thừa dịp vân vê miết lấy miết để cái eo của nàng thêm vài lần. Nói đúng ra, Hướng Nhật không thể không thừa nhận cái eo của nàng quả thật rất nhỏ, mà lại rất mềm mại, sờ cứ như là sờ một khúc tơ lụa vậy!
- Khốn kiếp!
Cái eo nhỏ của Nhâm đại tiểu thư lại bị tập kích lần nữa, nàng đâm ra tức giận mà tăng thêm chút lực bấm vào eo đối phương thêm vài cái, tiếp theo mới giựt bàn tay quỷ quái của hắn ra khỏi eo mình. Nàng thật không ngờ da thịt của lưu manh đã luyện mức chịu đựng có thể so với tường thành, hành động ngắt nhéo của nàng chẳng khác gì gãi ngứa cho hắn, thậm chí còn kích thích đầu óc đen tối muốn chiếm tiện nghi của hắn đối với mình.
- Cô bé, cô nói lý lẽ một chút có được hay không? Là cô sờ vuốt tôi trước mà.
Hướng Nhật vẻ mặt bất bình nói, thực ra trong lòng hắn lại đang nghĩ tới cái vòng eo trơn láng mềm mại của nàng.
- Ai, ai mà thèm sờ vuốt ngươi?
Nhâm Quân mặt nóng bừng, lập tức đính chánh:
- Đó là ngắt!
- Đúng ha, đúng là ngắt!
Hướng Nhật nói tiếp theo lời nàng, đột nhiên giọng nói lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, mặt ra vẻ thiệt thòi nói:
- Nhưng cái đó cũng có thể coi như là một loại "sờ vuốt" đúng không? Chỉ khác là hơi nặng tay hơn sờ vuốt một tí.
- Ngươi.
Nhâm Quân chỉ vào mặt đối phương tức giận nói không ra lời, đáng tiếc hiện tại mẹ nàng không có ở đây, nếu không khẳng định có thể vạch trần bộ mặt thật của tên sắc lang.
- Đừng ở đó mà ngươi ngươi ta ta, có gì thì chờ tới lúc tôi rảnh rỗi nói sau đi, tôi bây giờ phải đi học.
Hướng Nhật vừa nói vừa xoay người rời đi.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Nhâm Quân lớn tiếng gọi lại hắn, tiến lên hai bước ôm lấy cánh tay của hắn, hỏi một câu không ăn nhập vào đâu:
- Ngươi nói coi chúng ta hiện tại phải làm sao đây?
- Hả?
Hướng Nhật bị nàng hỏi câu này "ú ớ" không biết nàng đang nói chuyện gì:
- Cô hỏi câu này có ý gì đây? Hình như chúng ta hai người không có mục tiêu chung nào cả?
- Đáng ghét.
Nhâm Quân tức giận đến nổi hận không thể cho hắn hai cước, nói tiếp:
- Ta hỏi chính là quan hệ của chúng ta hiện tại tính làm sao? Mẹ của ta giờ đã hiểu lầm chúng ta như vậy.Ngươi nói coi nên làm cái gì bây giờ!
Nói tới những lời cuối cùng, giọng nàng càng lúc càng thêm buồn bã.
- Chuyện này tôi không giúp gì được cho cô đâu, người hiểu lầm là mẹ cô chứ không phải là mẹ tôi!
Hướng Nhật hai tay dang ra, nói rõ hắn hoàn toàn không quan hệ đến chuyện này. Thực ra, đối với việc này hắn cũng không ngại phiền phức, hơn nữa trong lòng cũng đang âm thầm hưởng thụ cảm giác bị người hiểu lầm là con rể này, chủ yếu muốn chứng kiến cái bộ mặt như mắc nghẹn của 'cây gậy trúc' kia, chuyện này làm cho Hướng Nhật ngầm thích thú không thôi.
- Khốn kiếp!
Nhâm Quân lại rống lên một tiếng ầm trời, sau đó nói tiếp:
- Đã đến nước này mà ngươi còn nói như vậy hả? Ngươi đúng không phải là đàn ông mà!
- Vậy cô muốn thế nào?
Hướng Nhật ra vẻ rất vô tội vuốt vuốt mũi hỏi ngược lại nàng, đột nhiên mặt hiện ra vẻ quỷ quái, nhìn thẳng đối phương nói:
- Không bằng cô dứt khoát gả cho tôi là ổn hết.
- Quỷ mới gả cho ngươi!
Nhâm đại tiểu thư vừa nghe những lời này giật nảy người cho thấy thái độ phản đối của chính mình, nhưng trên mặt vẫn không thể kiềm chế chợt đỏ ửng, ánh mắt có chút lẩn tránh. Có thể cảm giác bản thân đã nói ra những lời quá nặng, nàng lại bổ sung:
- Ngươi đã có bạn gái, ta cũng không muốn bị người ta nói mình là con đàn bà xấu xa.
- Ý của cô nếu như tôi không có bạn gái thì cô sẽ gả cho tôi?
Hướng Nhật mắt lộ ra vẻ thắc mắc nhìn nàng, trong lòng không nhịn được bắt đầu nghĩ chuyện dâm đãng YY.
Nhâm Quân bị hắn nhìn như vậy cả người không được tự nhiên, mặt càng thêm đỏ bừng, nhưng miệng làm cứng không lưu tình nói:
- Ngươi đừng có "tự sướng" như vậy có được hay không? Ta thật không có khả năng gả cho lưu manh như ngươi!
Hướng Nhật dường như không nghe được những lời nàng vừa "khích lệ" mình, ngược lại ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nàng, giọng đầy "u oán" nói:
- Thật ra cô có biết không? Từ ngay lần đầu tiên gặp mặt cô, tôi đã thích cô rồi, cho dù tôi biết cô không thích tôi. Trước giờ tôi chưa bao giờ tin vào những chuyện như kiểu "vừa chạm mặt đã yêu" hay "tiếng sét ái tình" chi chi đó, theo tôi nghĩ tất cả những chuyện đại loại như vậy đều là chuyện vô sỉ mà mấy tay tác giả viết tiểu thuyết chế ra. Nhưng từ sau lần tôi gặp cô thì tôi lại tin, thì ra trên thế giới này thật tồn tại chuyện "tiếng sét ái tình".
- Ngươi làm ơn đừng nói giỡn có được hay không?
Nghe lưu manh một phen "thố lộ chân tình" xong, người cởi mở thẳng thắn như Nhâm Quân cũng chịu không nổi cái thế công dịu dàng đầy tình cảm kia của hắn.
- Chuyện tình cảm ai nói giỡn với cô chứ!
Hướng Nhật nghiêm mặt ra vẻ nghiêm túc nói. Vẻ mặt cho dù có nghiêm như cũng có chút "oán giận" khi thấy đối phương không tin lời mình:
- Tôi thật sự yêu thích cô, cho dù bây giờ vì cô mà phải chết, tôi nguyện cam lòng!
Vừa nói xong, lưu manh làm ra vẻ mặt rất dứt khoát, nhưng trong lòng hắn thì lại đang âm thầm đắc ý không thôi, lúc này xem ông đây chơi cô như thế nào!
- Ta.
Nhâm Quân bối rối tránh né ánh mắt như muốn xâm chiếm của lưu manh, thấy vẻ mặt của đối phương cũng không có vẻ gì như là đang nói giỡn, tức thời trống ngực nàng đập thình thịch như con ngựa bất kham, cảm giác lỗ tai đang nóng lên bừng bừng. Thực ra, nàng cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức này, luống cuống không biết trả lời đối phương như thế nào.
- Quân Quân, làm bạn gái của anh có được hay không?
Hướng Nhật bỏ thêm một chút lửa, làm cho đống lửa đang bốc cháy mạnh mẽ kia bùng lên càng dữ dội.
Nhâm Quân chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng nhất là khi nghe nam nhân kia gọi nàng một tiếng thân thiết "Quân Quân". Đang trong lúc không biết nên như thế nào để trả lời thì đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt có chút gấp gáp không nhịn được nói:
- Đừng có mà mơ mộng, ta so với ngươi cao hơn một chút, tuyệt đối không có khả năng!
Mặc dù ý tứ lời nói hoàn toàn chê bai cự tuyệt đối phương, nhưng trong giọng của nàng có chút run rẩy.
Hướng Nhật khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ khinh thường, thoáng so sánh chiều cao của hai người, mình cao một thước bảy mươi lăm, "cây gậy trúc" ước chừng trên dưới một thước tám, nếu như là nam nhân khác phỏng chừng đã sớm bởi vì này câu nói này mà rút vòi ra đi trong trật tự, nhưng Hướng Nhật rõ ràng không phải loại "đàn ông bình thường", hơn nữa mục đích của hắn chủ yếu là trêu cợt cô nàng một chút, vì thế hắn càng tỏ ra dịu dàng, thậm chí còn có chút "bi phẫn" nói:
- Cao hơn một chút tính làm chi, chẳng lẽ em không biết tình yêu chẳng phân biệt tuổi tác, không phân biệt quốc gia, chẳng phân biệt cao thấp mập ốm hay sao? Quân Quân, em đừng đắn đo nữa có được hay không?
Trong lòng Nhâm Quân không khỏi có chút rung động, quay đầu chuyển sang hướng khác nói:
- Um.um.Tóm lại không được, ngươi đã có bạn gái rồi.
Hướng Nhật mắt nhìn thẳng đối phương một hồi:
- Nói vậy nếu như amh không có bạn gái, em sẽ đáp ứng anh phải không?
- Ta.
- Em sẽ đồng ý có phải hay không?
Còn chưa nói xong, Hướng Nhật đã tiến lên một bước, hắn thật sự không nhịn được, không ngờ cô nàng này dễ dàng bị lừa như vậy, vừa nghĩ đến đây, Hướng Nhật không nhịn được liền ha hả phá ra cười:
- Nói cô bé nghe nè, cô không phải nhạy cảm như vậy chứ?
Nghe hắn nói như thế, vẻ mặt của Nhâm Quân đột nhiên trắng bệch, nhưng lập tức khôi phục lại như bình thường, mắt gắt gao trừng trừng nhìn hắn:
- Ngươi.là ngươi gạt ta sao?
Hướng Nhật cũng phát hiện đối phương có vẻ khác thường, ngượng ngùng nói:
- Hôm nay khí trời tốt như vậy, chỉ đùa vui một chút cô không ngại chứ?
- Là đùa sao?
Nhâm Quân thì thào tự nói, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát thật lớn, còn kèm theo một chút chua xót. Loại cảm giác này thật rất khó chịu làm cho nàng xúc động tới nỗi muốn bật khóc cho ra nước mắt mới nguôi, nhưng cuối cùng vẫn ráng nhịn xuống, nàng cũng không ngờ trước mặt hắn mình lại nhu nhược đến thế, nhưng khóe mắt không kiềm chế được phủ một làn lệ mỏng chỉ chực trào ra.
- Cô không phải muốn khóc chứ hả?
Hướng Nhật chú ý tới sự bất thường này, lập tức ý thức được mình mới vừa rồi đùa có chút quá đáng, vội tiến lên phía trước an ủi nàng:
- Cô bé, ngàn vạn lần đừng khóc nghe, tôi biết mới vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên đùa như vậy với cô.
Không đợi hắn nói xong, Nhâm Quân dơ tay đánh tay hắn một cái:
- Không cần ngươi lo! Ta muốn khóc dính líu gì tới ngươi! Ta cũng không phải là gì của ngươi mà!
Vừa nói, bên trong khóe mắt nàng sương mù tụ càng nhiều.
Hướng Nhật còn muốn nói cái gì đó, xa xa vang lên một tiếng đầy lo lắng:
- Tiên sinh, Nhâm tiểu thư.
Hướng Nhật quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa một cô gái nước ngoài ăn mặc bốc lửa đang chạy tới. Hướng Nhật nhìn thấy rõ ràng bộ ngực nhấp nhô lên xuống chỉ chực bung ra theo nhịp chạy của nàng, nàng chính là cô gái người ngoại quốc mới vừa rồi từ trong phòng làm việc của cô chủ nhiệm cau có bỏ đi, người đẹp ngoại quốc - Ngang Na Y Ti.
- Anh có thể giúp tôi tìm nhiều nam sinh viên cùng lớp có được hay không?
Vừa mới tới, Ngang Na Y Ti vội vàng mở miệng lên tiếng cầu nam nhân trước mặt giúp đỡ.
- Để làm gì?
Hướng Nhật lại nghĩ sai lệch ý nhờ vả của đối phương.
- Giúp tôi đánh nhau!
Cô nàng nước ngoài bốc lửa siết chặt nắm tay nói