Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác




Sau khi biết được các số đo làm cho người ta muốn chảy máu mũi của "Người anh em" mới nhận, Hướng Nhật nhanh chóng đi ngay. Đương nhiên lưu manh nhà ta cũng sẽ không ngu đến nỗi thật sự tự mình chạy đi tìm mua mấy thứ "khô mực" đó, mà hắn tìm tới cô nàng vệ da sĩ đen nhờ vả, nhân tiện hỏi thăm một chút chuyện. (ND: Ta phản đối, thay mặt các bạn độc giả đang háo hức, chờ mong, bồn chồn đến nỗi quên cả việc bấm nút "Cảm ơn".mà phản đối tác giả không cho ta biết cái "Số liệu dạng tuyệt mật" này)

- " Hướng tiên sinh, ngài tìm ta?"

Nữ vện sĩ da đen có chút bất ngờ khi thấy lưu manh xuất hiện.

- "Là như thế này, cô hẳn phải biết địa chỉ của cái tên "thân vương" ngày hôm qua đến đây chứ?

Hướng Nhật có ý định giết người diệt khẩu, cho nên trước nhất hắn phải tìm được nơi ở của đối phương cái đã.

- "
Ngài đang nói tới thân vương Salk Si?"

Cô nàng vệ sĩ da đen vẻ mặt nghi hoặc mà hỏi ngược lại hắn. (ND: Phiên âm tiếng TQ là Tác Nhĩ Khắc Tư, English: Salk Si. Tui quýêt định dùng từ Xếch - xi cho thằng ku này nha)

- "
Đúng vậy, chính hắn." - Hướng Nhật thật ra đúng là đã quên hẳn tên của cái thằng ku hoàng thân quốc thích kia, nhớ mang máng có cái chữ "si", hiện tại vừa nghe cô nàng vệ sĩ da đen nhắc tới, quả thật là cái này không sai.

- "
Hướng tiên sinh, xin tha thứ ta nói câu không nên nói."

Nàng vệ sĩ da đen cúi người nói:

- "
Cá nhân ta cũng không đồng ý ngài cùng thân vương điện hạ gần gũi quá, kì thật.Hắn cũng không thể xem là một người tốt."

- "
Đương nhiên! Tôi cũng không có ý nghĩ cùng hắn "thân cận" mà là tôi có chuyện riêng nên muốn tìm hắn tính toán cho ra ngô ra khoai thôi." - Hướng Nhật nhếch mép cười lạnh đáp

- "
Muốn tính sổ?" - Nàng vệ sĩ da đen sửng sốt, ngay sau đó lại nói:

- "
Vậy Hướng tiên sinh muốn chúng tôi hỗ trợ không? Ngài biết cái gã thân vương điện hạ kia cũng không phải một người biết nói chuyện mà."

- "
Cũng không cần cho lắm, tôi nghĩ tôi mà tự thân đi tính sổ thì hắn không dám không trả!" - Giọng nói của Hướng Nhật dần trở nên lạnh lẽo, toát ra mùi âm độc đủ làm cho người nghe rùng mình.

Có lẽ nhớ tới hình tượng một nam nhân nào đó tung ra ba đấm đầy uy lực đủ để đánh đổ bức tường, cô nàng vệ sĩ da đen không khuyên gì thêm nữa, chỉ nói:

- "
Thân vương Salk Si hiện ngụ tại khu vực công viên Luxembourg."

- "
Cảm ơn câu trả lời của cô, cô Susan. À còn có một việc nữa tôi muốn nhờ cô giúp đỡ." - Hướng Nhật tỏ vẻ lịch sự nói.

- "
Mời ngài nói."

- "
Chuyện là như thế này, cái cô "người yêu" kia của tôi.rằng - thì - là - mà có mấy thứ quần áo lót chưa kịp giặt, cho nên tôi muốn nhờ cô giúp tôi đi mua mấy bộ.Đây là số đo của cổ". - Vừa nói, Hướng Nhật vừa đưa ra tờ giấy đã sớm chuẩn bị sẵn. (ND: Ái chà, làm lộ tài liệu dạng "Tuyệt mật" rồi nha)

Vẻ mặt của cô nàng vệ sĩ da đen chợt ngẩn ra, nhưng lập tức lại khôi phục lại bình thường, chỉ là trên mặt lại hiện ra vẻ mập mờ khó hiểu, cô nàng vừa đưa tay tiếp nhận tờ giấy kia của hắn đưa cho mình vừa nói:

- "
Rất sẵn lòng, thưaHướng tiên sinh."

Vừa nói, cô nàng xoay người muốn đi ra.

- "
Đợi chút đã!"

Hướng Nhật gọi nàng lại:

- "
Tôi còn chưa đưa cô tiền mua đồ."

- "
Không cần đâu Hướng tiên sinh. Ngài tới làm khách, nữ hoàng bệ hạ đã căn dặn rằng chỉ cần Hướng tiên sinh ngài muốn gì thì hết thảy chi phí đều là do trang viên trả hết".

- "
Làm vậy thật là hơi có chút xấu hổ quá?"

Hướng Nhật xoa xoa bàn tay, đột nhiên ghé sát vào cô nàng vệ sĩ da đen nói:

- "
Cô SuSan, nếu như có thể nói, phiền cô đến chỗ bán đồ quần áo lót chọn giùm tôi một bộ thật "đặc biệt", tốt nhất là loại toàn bộ trong suốt."

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt của hắn nở nụ cười đầy ngượng ngạo. Người anh em yêu mến à, cũng đừng trách anh này phải dùng tí chất xám, ai bảo cô em xinh đẹp hấp dẫn đến vậy chứ? Ông bà ta cũng có dặn "
Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác" có phải không?

Cô nàng vệ sĩ da đen không nói gì thêm, chỉ là gật gật đầu tỏ vẻ hiều ra chuyện - mà - ai - cũng - biết - là - chuyện - gì - gì - đó.

olo

Bên trong một căn phòng ngủ sáng sủa sạch sẽ của căn biệt thự số "
88", khu biệt thự Chân Long - Thành phố Bắc Hải.

Sở Sở nghiêng người dựa vào thành giường, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt lóng lánh chưa khô. Còn Thạch Thanh thì đang ngồi cách nàng không xa, đôi mắt cũng đang mở to nhìn về một nơi nào đó đến xuất thần.

- "
Chị Thanh, chị nói cho em biết có phải Hướng Quỳ không cần em nữa phải không?"

Suy nghĩ hồi lâu, Sở Sở không nhịn được cất giọng ưu buồn hỏi.

- "
Làm gì có chuyện đó? Sư phụ vốn rất yêu em mà!"

Thạch Thanh nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, vừa ôn nhu vuốt ve mái tóc Sở Sở vừa lựa lời an ủi nàng.

- "
Vậy hắn tại sao gọi người khác là bà xã hả? Hơn nữa lâu như vậy cũng không có tới tìm em?"

Sở Sở vừa nói nước mắt rơi càng lùc càng nhiều, rồi chợt nhớ lại tình cảnh mà nàng gặp phải trong bệnh viện, trong lòng nàng không khỏi dâng lên từng trận đau đớn.

- "
Ai."

Thạch Thanh thở dài một hơi. Sư phụ ơi là sư phụ! Bộ anh không thể chung tình một chút sao hả? Nhưng rồi lòng nàng đột nhiên sửng sốt, nếu như nói có chuyện "
chung tình" vậy thì bản thân mình phải làm sao bây giờ?

- "
Thật ra em biết chị cũng thích Hướng Quỳ, có đúng hay không?"

Sở Sở bất thình lình nói.

Thạch Thanh toàn thân cứng đờ, ánh mắt phức tạp không hiểu nhìn cô em cùng trường mà mình đang ôm trong lòng nói:

- "
Sở Sở, em."

- "
Chị muốn hỏi em tại sao biết phải không?"

Sở Sở khẽ lau nước mắt trên mặt, giọng nói cô đơn còn kèm theo một chút chua xót làm người khác đau lòng:

- "
Ngày đó, lúc chị đang ở trong phòng tắm thì em đã biết Hướng Quỳ hắn đang ở bên trong, chị còn nói là bởi vì không cẩn thận té ngã xuống đất."

- "
Sở Sở, xin lỗi."

Thạch Thanh không nghĩ tới nàng nhìn bề ngoài thì như một người không biết giấu nỗi buồn vào trong, nhưng thật ra cái gì nàng ta cũng đều biết chỉ không nói ra mà thôi. Có thể thấy nàng bình thường bề ngoài thì vui cười nhưng trong lòng thì khổ sở biết chừng nào:

- "
Sở Sở, em hãy nghe chị nói, ngày đó là hắn nghĩ nhầm chị là em, nghĩ là em đang ở bên trong đó tắm rửa."

- "
Chị Thanh, nếu đó là một người con trai mà chị chán ghét thì chị có che chở cho hắn như vậy không?"

Sở Sở bất ngờ hỏi.

- "
Chị."

Thạch Thanh nhất thời không biết nói cái gì cho phải, thực ra nàng cũng không còn lời gì mà phản bác, bởi vì nàng quả thật cũng giống như lời mà Sở Sở nói - nàng đã thật sự thích cái tên sư phụ cầm thú kia rồi!

- "
Kì thật em cũng không trách chị. Chị Thanh, chị biết không? Khoảng thời gian đầu em quả thật rất đau lòng, nhưng mà sau đó em đã nghĩ lại, nếu như chị em mình đồng thời cùng gả cho Hướng Quỳ thì như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn sống chung với nhau rồi".

Sở Sở ngây thơ nói, vẻ mặt như đang mơ màng nghĩ chuyện xưa.

- "
Cảm ơn!"

Thạch Thanh đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ, đem người mà mình đang ôm trong lòng ôm chặt hơn nữa. Cô bé này vẫn thật quá ngây thơ, chỉ tự trách là mình đã lừa gạt nàng.

- "
Chị Thanh, từ đầu giờ chiều hôm qua em thấy chị thường xuyên một mình ngẩn người, có phải có chuyện gì chị gạt em phải không?"

Sở Sở ngẩng đầu lên hỏi.

- "
Chị." - Thạch Thanh do dự thật lâu, rốt cuộc cắn răng một cái nói:

- "
Sư phụ, anh ấy.đã ra nước ngoài."

- "
Ra nước ngoài rồi sao?'

Khuôn mặt của Sở Sở trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng trở nên thất thần, miệng thì thào nhắc đi nhắc lại câu:

- "Hắn không cần em nữa sao, hắn không cần em nữa sao."

- "
Sở Sở, em làm sao vậy?"

Thạch Thanh chú ý thấy nàng có vẻ bất thường, vội vàng lắc lắc người nàng vài cái hỏi.

- "Hắn không cần em nữa sao.'"

Sở Sở trông giống như một con búp bê vô hồn, tùy ý để Thạch Thanh lắc lắc mình

- "Sở Sở, em đừng làm chị sợ mà! Sở Sở."

Nước mắt Thạch Thanh đã tuôn dài trên mặt, cảnh vật trước mắt như mờ đi:

- " Sở Sở, em hãy nghe chị nói, anh ấy sẽ trở về thôi, sư phụ sẽ trở về nhanh thôi."

- "
Sẽ trở về sao?"

Có lẽ là do nghe được những lời này nên Sở Sở như hoàn hồn lại, ôm chặt lấy cánh tay Thạch Thanh:

- "Chị Thanh, chị không có gạt em đúng không? Hắn nhất định sẽ trở về đúng không?"

- "
Đúng vậy, sư phụ nói hắn đi mấy ngày sẽ trở lại, có lẽ ngày thứ Hai tuần tới chúng ta đi học có thể sẽ gặp lại hắn"

- "
Ngày thứ Hai? Là thứ Hai? Vậy hôm nay là ngày thứ mấy rồi? Hôm nay có phải là thứ Hai hay không? A, đúng rồi, em muốn đi học, em muốn đi gặp hắn."

Vừa nói, Sở Sở như muốn vùng thoát khỏi lòng Thạch Thanh, thân thể đang muốn rời khỏi giường, lại bị Thạch Thanh ôm lấy, khản giọng quát:

- "Sở Sở, Sở Sở, em tỉnh lại đi, hôm nay là thứ Bảy."

- "
Thứ Bảy sao?" - Sở Sở thoáng ngây người:

- "Vậy là hắn không còn cần em, không còn cần em nữa rồi."

Vừa nói cả người mềm oặt ngã nhào vào lòng Thạch Thanh.

- "Không phải vậy đâu, Sở Sở, sư phụ không phải là hạng người đó đâu! Không tin em cứ gọi điện thoại, gọi cho hắn rồi em sẽ biết."

- "
Gọi điện thoại? Đúng, em muốn gọi điện thoại." - Vừa nói, nàng vừa lại giãy dụa đứng lên đi tìm điện thoại, nhưng bởi vì trong đầu nàng giờ phút này hoàn toàn là một mảng trống không, căn bản không biết điện thoại ở đâu. Thạch Thanh cố ngăn dòng nước mắt giúp nàng lấy điện thoại, khi cẩm điện thoại trên tay, mà hình đã bị cài sẵn mấy chữ "hận ngươi cả đời"..

============================

Mà giờ phút này cũng tại một nơi nào đó trong thành phố Bắc Hải, cũng có một - người - nào - đó cũng đang rất "chờ mong" một - gã - lưu - manh - nào - đó.

- "Đi chết đi"!

Nhâm Quân hung tợn cắn một miếng to vào cái đùi gà đang cầm ở trong tay.

- "Cái đó không phải là Tiểu Hướng, là cái đùi gà, con đừng có nhìn lầm mà"

Mẹ của Nhâm Quân ngồi bên nhắc nhở nàng.

- "Mẹ à, đừng có nhắc tới cái kẻ lưu manh vong ân phụ nghĩa kia trước mặt con nữa!"

Nhâm Quân nói xong lại cắn một cái mạnh vào cái đùi gà, giống như cái thứ nàng đang cắn phải cũng không phải là cái đùi gà mà là thịt của tên - lưu - manh - nào - đó mà nàng vừa nhắc tới. Thực ra bây giờ Nhâm Quân tiểu thư của chúng ta đã bị lửa nóng bốc tới đầu rồi, chuyện này không phải là do ngày hôm nàng trước mặt mẹ nàng mạnh mồm mạnh miệng cam đoan rằng sẽ mang người - nào - đó đến thăm nhà sao.bởi vậy hôm nay mới có cái tình cảnh đáng xấu hổ này. Chính nàng hôm qua đã dặn dò hắn kỹ càng rồi, vậy mà hắn vẫn không cho nàng chút mặt mũi nào, thừ hỏi coi có cảm thấy quê độ không cơ chứ!

- "Ai da, con cũng thiệt là, Tiểu Hướng nói không chừng có chuyện gì quan trọng nên không thể tới thôi, con cũng đừng để trong lòng. Mẹ xem Tiểu Hướng hắn đã thành người lớn rồi, nếu như không phải có chuyện gì trọng yếu hắn nhất định sẽ không thất hứa như vậy đâu!"

Mẹ của Nhâm Quân ở bên cạnh an ủi nàng, người trẻ tuổi kia là người mà bà xem trọng, cho nên tự nhiên là sẽ nói tốt cho hắn.

- " Nhưng mà có chuyện gì tự nhiên còn quan trọng hơn cả yêu cầu của con chứ hả? Tốt nhất đừng để cho con gặp hắn trong trường học, nếu không là con gặp đâu con đánh hắn đó liền."

- "
Đủ rồi!"

Mẹ của nàng vì nghe được những lời này mà cơn giận đã thực sự bốc lên:

- "Con nhìn lại con bây giờ xem mình giống cái thứ gì hả? Có đứa con gái nào mà mở miệng là đòi đánh đòi giết như vậy không? Mẹ nói cho con biết, Tiểu Hướng là con rể mà mẹ đã chọn, con nếu hù cho hắn chạy mất thì mẹ không tha cho con đâu!"

- "
Mẹ.sao tự nhiên mẹ nói con như vậy, chẳng lẽ trong mắt mẹ còn coi người ngoài còn thân thích hơn con gái ruột của mẹ sao?"

Nhâm Quân vẻ mặt đầy oan ức nói. Chỉ là sự hiểu lầm này đã hình thành từ lâu, nếu như bây giờ mình mà còn giải thích, dám chắc sẽ bị "Mẫu hậu" chụp cho cái tội là mình cùng người - nào - đó phát sinh mâu thuẫn do đó làm cho người ta "bỏ.tình chạy lấy người". Nàng dám khẳng định không những sẽ bị mắng cho một trận mà thậm chí còn bị đoạn tuyệt quan hệ mẹ - con nữa cũng không chừng. Mà không biết tên lưu manh kia dùng bùa mê thuôc lú gì làm cho mẹ của mình coi trọng hắn đến vậy. (ND: Oh yeah! Lưu manh nhà ta ra mắt Mẹ - vợ nhà Sở Sở, Mẹ - vợ nhà Thạch Thanh, cả Mẹ - vợ nhà Thiết Uyển cũng bị hắn lừa thì.kekekeke, quả nhiên là "Nhất nghệ tinh" mờ!:!)

- "Ở trong mắt ta, con rể mới là thân thiết nhất!"

Mẹ của Nhâm Quân cũng không thèm để ý tới nét mặt càng lúc càng giống như bánh bao chiều của cô con gái, lại buông thêm một câu đầy khẳng định. Bất quá hiện tại trong lòng bà cũng quả thật có chút khó chịu, lẽ ra đối phương đáp ứng rồi sẽ không nên có chuyện không đến như vầy, cho dù có chuyện trọng yếu cũng nên báo một tiếng, nhưng mà hiện tại một câu cũng không báo, chẳng lẽ là.Bà vừa vừa nghĩ ngợi vừa nhìn con gái mình đang ở bên cạnh, bất ngờ hỏi:

- "Tiểu Quân, ngày hôm qua cuối cùng thì con đã nói những gì với Tiểu Hướng vậy?"

Trong bụng Nhâm Quân đang mắng thầm cái tên - lưu - manh - trời - đánh nào đó, ngoài miệng theo phản ứng vô thức đáp lại:

- "Con nói là, nếu như ngày mai mà hắn còn không chịu đến, con sẽ cho hắn."

Nói tới đây đột nhiên ngừng hẳn lại, nàng ý thức được mình đang nói tới cái gì, hơn nữa cũng hiểu rõ hậu quả khi mà "Mẫu Hậu" nổi giận, lập tức nhỏ giọng nói tiếp:

- "Con ăn no rồi, con trở về phòng ôn bài đây."

Nói xong lập tức quay người định chạy đi.

- "Con đứng lại đó cho mẹ!"

Quả nhiên, Nhâm mẫu hậu thật sự đã phải dùng đến uy làm mẹ của mình, mặc dù bà không rõ lắm những lời còn chưa nói xong kia là cái gì, nhưng từ giọng nói đầy uy hiếp của cô con gái rượu này cũng đủ khẳng định nó cũng chẳng hay ho gì. Cũng khó trách bây giờ học trò cưng của bà còn chưa tới, nguyên do là bị con gái mình chọc giận lên rồi. Một người đàn ông có rộng lượng đến đâu chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho một người phụ nữ luôn khiêu khích mình, mà không chỉ một lần còn lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy:

- Cô không phải là muốn chọc tôi tức chết hay sao!