Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 151: Hình như bị xâm phạm




Tiệc rượu đón tiếp hai người được công ty tổ chức tại một khách sạn năm sao, hễ là nhân viên công ty đều tới, nam thì lịch sự trong âu phục phẳng phiu, nữ thì người nào người ấy trang phục lộng lẫy.

Sau khi được Lỗ Tử Ngưu long trọng giới thiệu, Hướng Nhật cùng Phương Oánh Oánh đều trở thành mục tiêu chúc rượu của mọi người trong yến tiệc, nhưng so sánh với Phương thư ký mà nói, số người bên cạnh nàng ít hơn kẻ ăn chơi đàng điếm nào đó nhiều lắm. Dù sao đây đã là lần thứ hai nàng được tổng công ty phái tới Paris thị sát, mọi người ít nhiều gì cũng đều biết mặt và một chút tính tình của nàng, biết nàng ko thích có nhiều người vây quanh, nhất là nam nhân.

Xung quanh Hướng Nhật thì kín người, hết người này đến người khác mời rượu hắn, may mà tửu lượng của hắn rất tốt nên ko từ chối một ai, ly nào cũng cạn sach. Trong lúc ấy đương nhiên ko tránh được thân thể tiếp xúc, nhất là một số nữ nhân viên to gan lớn mật vì muốn lấy lòng đại diện toàn quyền được tổng công ty phái xuống nên ko tiếc chớp lấy cơ hội thích hợp để lộ ra hai trái bưởi căng tròn chin mọng, hoặc ném cho hắn những ánh mắt câu hồn cực kỳ mập mờ. Nam nhân viên mặc dù rất ghen tỵ, nhưng bởi vì đối phương là "đại nhân vật" mà bọn họ phải nịnh bợ nên đành để trong lòng, chỉ huyên thuyên nói đủ chuyện trên trời dưới đất, hy vọng thu hút được sự chú ý của "đại nhân vật".

Nhưng khi phát hiện "đại nhân vật" ko có hứng thú tán dóc, thậm chỉ còn lộ ra ánh mắt khó chịu, bọn họ cũng biết điều mà im miệng, mọi người đều tìm những đồng sự bên cạnh để nói chuyện phiếm, chẳng ai muốn để lại ấn tượng xấu với "đại nhân vật" ngay lần đầu gặp mặt.

Hướng Nhật vất vả lắm mới thoát khỏi đám người vây quanh, hắn đi tới trước mặt cô nàng thư ký vẫn luôn giữ khuôn mặt điềm tĩnh suốt cả buổi tối, lập tức những nam nhân viên đang vây quanh nàng biến mất sạch ko còn một ai.

"Thật mệt quá!"

Hướng Nhật ko thèm đếm xỉa đến cái trừng mắt của đối phương, hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh nữ thư ký.

"Mệt?"

Phương Oánh Oánh trong lòng mặc dù tức giận, nhưng trước mặt nhiều người trong công ty như vậy nàng cũng ko thể ko cho người nào đó một chút mặt mũi, nàng chỉ khẽ dịch người sang bên một chút.

"Sao ta lại cảm thấy ngươi rất thích thú?"

"Cái này gọi là giao tiếp, là giao tiếp đó, ngươi hiểu ko?" Hướng Nhật liếc nàng một cái:

"Thật ra ta cũng cảm thấy rất phiền phức, nhưng ai bảo ngươi đến đây cơ chứ? Chẳng phải cứ đợi ở trang viên là được mà."

"Chỉ sợ là có người ko nỡ xa Đặc Lỗ tiểu thư thì đúng hơn"

Phương Oánh Oánh liếc mắt một cái như là nhìn thấu tâm tư nam nhân trước mặt, nàng lạnh lùng cười nhạo.

"Nói gì vậy?" Hướng Nhật nhích lại gần nàng một chút:

"Ta nói này, chúng ta đã là "anh em", ngươi ko thể ăn nói dễ nghe hơn được sao?"

Phương Oánh Oánh cau mày:

"Nếu ngươi ko muốn mất thể diện trước mặt nhiều người thì mau ngồi xa ra một chút."

"Ok, ok, xích ra một chút là được chứ gì " Hướng Nhật đúng là sợ nàng sẽ có hành vi thái quá, hắn vội vàng dịch người ra, cùng nàng bảo trì một khoảng cách:

"Ta biết ngươi ko thích đàn ông, nhưng nói như thế nào thì ta cũng là "anh em" của ngươi, cho nên cũng ko cần xem ta như một thằng đàn ông."

"Ngươi ko phải là một người đàn ông?"

Phương Oánh Oánh bắt được chỗ yếu hại trong lời nói của đối phương, nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

"Nói mãi cũng ko hiểu, ta trở về phòng nghỉ ngơi trước đây."

Hướng Nhật ko khỏi buồn bực, hắn vừa nói xong vừa xoay người rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã quay đầu lại nói:

"Có chuyện gì thì nhớ gọi cho ta, trên máy bay ta đã cho cô số rồi, hy vọng cô ko quên mất." Nói xong mới sải bước rời đi.

Người bên ngoài mặc dù ko biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy "đại nhân vật" của tổng công ty rời đi, bọn họ cũng ko dám có ý kiến gì. Mọi người chỉ tiếc mất đi một cơ hội tiếp cận hắn, nhất là những nữ nhân viên trong lòng càng cảm thấy thất vọng, nếu như có thể có chút quan hệ mập mờ với hắn, như vậy cơ hội thăng chức tăng lương sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Có lẽ do uống hơn nhiều, Hướng Nhật trở lại phòng ko bao lâu đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc này, ở phía bắc cung điện Louvre, trong một quán ăn nhỏ nằm trên phố Liewer, mấy người thoạt nhìn trông ko khác gì những thực khách bên cạnh đang đánh chén thức ăn trên bàn, chỉ là việc bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh đã tố cáo bọn họ ko phải người sinh trưởng tại Paris.

"Nico, đã xác định được vị trí của mục tiêu chưa?"

Một thanh niên khoảng ngoài ba mươi trong số đó mở miệng hỏi, hắn chính là người được lệnh đến đây để thu hồi "đồ vật kia".đại tá Wurster.

Một người da trắng nhỏ con vốn đang nhấm nháp thức ăn vội vàng nuốt miếng xúc xích còn lại trong miệng rồi nói:

".Đã điều tra xong, thưa đại tá."

"Đáng chết! Nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta như thế."

Đại tá Wurster hung hăng mắng tên nhỏ con.

"Xin lỗi, thưa ông Wurster, tôi cam đoan lần sau sẽ ko tái phạm."

Tên nhỏ con lập tức chỉ tay lên trời thề thốt.

"Đủ rồi, Nico. Ta chỉ muốn biết mục tiêu của chúng ta đang ở đâu?"

Wurster lạnh lùng cắt đứt lời hắn

"Rõ, thưa ông Wurster. Theo điều tra của chúng ta, hắn đang ở trong một khách sạn năm sao trên đại lộ Champs Élysées."

"Vậy à? Biết lần này hắn tới đây với mục đích gì ko?"

"Theo điều tra của chúng ta, hắn được tổng công ty phái tới để thị sát chi nhánh ở nơi này."

"Ý ngươi là trên máy bay hắn chỉ ngẫu nhiên ra tay, cũng ko phải cố ý nhắm vào "đồ vật kia"?"

"Ta nghĩ đúng là như vậy!"

"Khốn kiếp!"

Đại tá Wurster hung hăng nguyền rủa. Giờ đây hắn ko khỏi căm giận mấy tên thủ hạ ngu ngốc kia, bọn chúng ngang nhiên dám cướp bóc trên máy bay, nếu lấy được đồ vật kia rồi rời đi, có lẽ sẽ ko gặp phải tên nhóc người Trung Quốc lợi hại kia, nhiệm vụ đã sớm hoàn thành, chính mình cũng ko phải bay suốt đêm đến đây để thi hành nhiệm vụ. Chỉ có một điều mà hắn ko thể ngờ, cho dù trên máy bay mấy tên kia ko làm ra chuyện đánh cướp ngu ngốc, nhưng đối với một người lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi như lưu manh, hắn đã nhìn thấy quyển sổ nhỏ màu xanh kia thì sẽ ko chút do dự "ngầm nuốt trọn". Ai bảo miếng bánh ngọt kia hấp dẫn đến vậy cơ chứ? Người biết giá trị của nó mà ko chút động lòng thì xứng đáng được gọi là ngu ngốc!

Thấy thượng cấp ko nói gì, tên nhỏ con tiếp tục nói:

"Thưa ông Wurster, tôi xin bổ sung một điểm, đi cùng hắn còn có một người phụ nữ."

"Phụ nữ? Ngươi nói đi cùng hắn còn có một người nữa? Vậy bọn họ ở chung phòng sao?"

Wurster nhíu mày, xem ra cần thay đổi kế hoạch, để tránh xuất hiện những phiền toái ko đáng có, hắn cũng phải xem người phụ nữ kia là một đối thủ có khả năng chiến đấu lợi hại, nếu ko hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Mặc dù hắn rất tin tưởng thực lực của bản thân có thể giải quyết toàn bộ đối phương, nhưng chẳng may kinh động đến cảnh sát thì thật phiền toái.

"Ko phải, thưa ông Wurster, bọn họ ở riêng."

"Ở riêng?"

Wurster mày nhíu càng chặt, nói cách khác, nếu muốn đồng thời đối phó bọn chúng thì phải chia nhân thủ ra. Bản thân mình thật ra ko có bất cứ vấn đề gì, bất quá mấy tên thủ hạ còn lại mặc dù cũng đã trải qua cải tạo sửa đổi "đặc biệt", nhưng thực lực chỉ hơn người bình thường một chút, ko biết có đủ khả năng bắt được đối thủ hay ko, xem ra phải nghĩ kế sách thật chu toàn mới được.

Hướng Nhật vừa tỉnh dậy, hắn thầm mắng mình sơ ý, lập tức kiểm tra điện thoại di động xem có bị lỡ cú gọi nào ko, thật may mắn, màn hình vẫn trống ko như trước, nói cách khác, cô nàng thư ký ngực bự trong khoảng thời gian vừa qua đã ko gặp bất cứ nguy hiểm gì để phải cầu cứu mình. Nhân tiện xem giờ một chút, đã là 22 giờ 31 phút, hắn nghĩ yến tiệc cũng đã kết thúc. Cố gắng lắc lắc đầu giúp cho não bộ tỉnh lại, từ trạng thái mông lung mơ hồ trở nên trấn tĩnh hơn, sau đó chạy ào vào toa - lét rửa mặt, lúc này Hướng Nhật mới quyết định đến căn phòng đối diện xem một chút, hy vọng cô nàng kia còn chưa đi ngủ.

Tới cửa phòng đối phương, Hướng Nhật vừa định gõ cửa liền lập tức dừng lại, hắn nghĩ có lẽ nên ở ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong trước đã. Nhưng lỗ tai vừa mới áp sát vào cánh cửa, hắn mơ hồ nghe được từ bên trong một tiếng kinh hô, sau đó là tiếng nghẹn ngào như bị người ta bóp chặt yết hầu ko cho lên tiếng, trong lòng hắn lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng cầm lấy tay nắm cửa xoay đi xoay lại vài vòng, nhưng cửa ko mở, chắc hẳn là đã bị khóa trái từ bên trong.

Ko chút do dự, Hướng Nhật đá bay cánh cửa, sau đó nhanh chóng xộc vào bên trong phòng.

Nhìn thoáng qua phòng khách, ko có ai, hơn nữa cũng ko giống như có người lạ xâm nhập, Hướng Nhật nhìn vào bên trong phòng ngủ, cửa phòng ngủ đang đóng, hơn nữa từ bên trong truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng do bị kiềm nén, còn có tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân.

Hướng Nhật lập tức biến sắc, theo phản xạ có điều kiện hắn chạy ào vào trong phòng ngủ, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm hắn chấn động.

Cô nàng ngực bự ko có bị ai xâm phạm như hắn tưởng tượng, mà nàng ta đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem TV, toàn bộ thân thể chỉ được che bởi một chiếc khăn tắm màu trắng, lộ ra bắp đùi thon dài trắng như tuyết, mà phần thân trên lại càng lộ ra vẻ mê người hấp dẫn, bởi vì ko có áo ngực bó buộc, cho nên cặp tuyết lê đồ sộ gần như lộ hẳn một nửa ra ngoài.

Khi lưu manh đột ngột xuất hiện trước của phòng ngủ, có thể thấy trong mắt nàng ko hề che giấu sự bối rối cùng khiếp sợ.