Máy bay hạ xuống, Hướng Nhật liền nắm tay kéo thư kí Phương nhanh chóng xuống khỏi máy bay, mặc dù cô nàng rất không tình nguyện cùng hắn tiếp xúc thân thể. Thật ra thì.hắn không muốn đụng chạm nhiều với người này, hơn nữa lại có tật giật mình, tranh thủ trong lúc mọi người giải quyết vấn đề tiền bạc của cải liền lén lấy trộm cuốn sổ màu xanh, sẽ không ai chú ý tới, bởi vì người chủ của nó, ông lão đầu bạc, đã thuận theo quy luật sinh tử của tự nhiên, về nơi yên nghĩ cuối cùng.
"Ngươi buông ta ra!" Ra khỏi cửa, Phương Oánh Oánh không chịu nổi những cử chỉ thân mật của hắn, tức giận rút tay lại.
"Nè, ta nói cho ngươi nghe, ngươi không thấy đám người kia rất "nhiệt tình" sao? Lỡ như ko cẩn thận để người ta " ăn hôi" thì lúc đó đẹp mặt biết mấy "Hướng Nhật đi chuyến này thu được một món lời to, tâm tình sảng khoái, cho nên cũng ko muốn cùng size 36F này so đo.
"Nói chung để cho người ta còn đỡ hơn ngươi!"
"Sao cũng được, tùy ngươi!" Hướng Nhật lạnh nhạt nói, rồi chuyển đề tài: "Được rồi, ngươi không phải nói có người tới đón sao? Sao ko thấy ai hết?"
"Chắc là có chuyện gì đó nên trễ?" Phương Oánh Oánh nhíu mày nói, giọng điệu ko dám chắc.
"Vậy phải chờ thôi " Hướng Nhật thở dài, trong lòng muốn đem quyển sổ ra xem, nhưng ở đây nhiều người qua lại mà làm việc đó thì hơi bị ngu.
Phương Oánh Oánh cảm thấy chán, đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhìn về phía Hướng Nhật, giọng có chút rụt rè nói: "Ngươi.nói được tiếng Pháp?"
"Lạ lắm àh?" Hướng Nhật hỏi ngược lại, trên mặt đầy thâm ý, bởi vì hắn nhớ lại lúc trên máy bay có người nào đó cười nhạo hắn không biết tiếng Pháp.
"Không có gì!" Bị lưu manh nhìn chằm chằm, Phương Oánh Oánh cảm thấy không được tự nhiên, lập tức né tránh, duy trì khoảng cách an toàn. Mặc dù đối với việc Hướng Nhật nói được tiếng Pháp có chút tò mò, nhưng size 36F nghĩ ra một lý do, tên dê xồm này sinh ra trong nhà giàu có, rững mỡ quá ko biết làm gì đi học vài câu tiếng Pháp cũng là bình thường, hơn nữa, không phải có lợi cho việc đùa bỡn nữ nhân sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt Phương Oánh Oánh trầm xuống.
Hướng Nhật cũng không chú ý tới vẻ mặt nàng, đột nhiên bước lại gần nói: "Thật ra giữa chúng ra cũng không có thù oán sâu nặng, ngươi nghĩ.chúng ta làm hòa.được chứ?"
Phương Oánh Oánh bị hành động của lưu manh làm cho sợ hãi lùi về sau vài bước, khi nghe xong nội dung câu nói của hắn, nàng mở to hai mắt ra nhìn, là.là hắn vừa nói sao? Lỗ tai mình không nghe lầm chứ? Chỉ là lập tức nàng nhớ tới giám đốc của mình, tên dê xồm này làm ra vẻ ân cần, chắc chắn là có mục đích mờ ám, mặc dù không biết hắn là muốn gì, nhưng Phương Oánh Oánh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hừ một tiếng coi như đã trả lời đề nghị của đối phương.
"Hey, ngươi có đồng ý ko?" Hướng Nhật lại hỏi. Thật ra thì.hắn đã hiểu ý của đối phương, nhưng cùng một người phụ nữ so đo cũng chẳng không hay ho, nếu như có thể làm hòa thì tốt nhất.
"Ngươi nói gì?" Phương Oánh Oánh tức giận hỏi ngược lại, biểu hiện rõ ràng như vậy mà còn ko hiểu. Đúng là ngu như heo!
"Như vậy là đồng ý?"
Phương Oánh Oánh vốn định mở miệng, đột nhiên chớp mắt, rồi lại do dự nói: "Nếu muốn ta làm hòa cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện."
"Có thể thương lượng, chỉ cần không quá khó thì ta đồng ý!" Hướng Nhật cũng không dám liều, size 36F này có ấn tượng không tốt với mình, lỡ như yêu cầu dạng như " Hái sao trên trời " hay đại loại như vậy thì có nước cắn lưỡi.
"Cái này ngươi nói đó!" Sợ đối phương đổi ý, Phương Oánh Oánh chỉ thẳng hắn nói: "Chỉ cần ngươi đáp ứng buông tha cho giám đốc Tô, quan hệ giữa chúng ta sẽ trở nên nghiêm túc hơn"
"Đây là ý gì?" Hướng Nhật nhíu mày, ko biết đối phương muốn cái gì, làm hắn tốn mất vài giây suy nghĩ ẩn ý bên trong, nhỏ này vẫn còn coi mình là ông chủ a. còn ngại mình chức to hơn nàng, cho nên mới nhấn mạnh thêm chữ " Nghiêm túc" vào.Cái này.nằm mơ cũng ko gặp!
"Ý là ngươi ko được dính dáng đến giám đốc Tô nữa" Phương Oánh Oánh cuối cùng cũng đem câu nói trong lòng đã lâu nói ra.
"Hả?" Ánh mắt Hướng Nhật đột nhiên trở nên cổ quái, ban đầu cứ tưởng đối phương muốn nhắc nhở mình không nên mơ tưởng đến nàng, nhưng câu nói vừa rồi làm hắn xác định mình đã sai, đối phương thật ra là.nói nôm na gọi là ghen. Cái này cũng giải thích được tại sao đối phương vô cùng căm ghét mình, thì ra nhỏ này cũng mắc bệnh "Les", yêu giám đốc của mình, tự nhiên ở đâu rớt xuống thêm một ông chủ, tưởng rằng mình sẽ cướp đi " Tình Nhân" của nàng, cho nên cật lực chống đối, phản đối.nói chung là thù ghét mình.
"Ngươi.nhìn cái gì?" Bị đối phương nhìn đến nổi cả da gà, nàng cảm thấy ánh mắt tên này rất ko bình thường.
"Àh.Ko có gì " Hướng Nhật cũng bình tĩnh lại: "Ngươi yên tâm, ta ko có bất kì ý đồ xấu nào với giám đốc Tô của ngươi đâu."
"Ngươi nói thật chứ?" Không đợi hắn nói hết, Phương Oánh Oánh lên tiếng chặn họng
"Thật còn hơn chú Cuội " Hướng Nhật cười khổ, nhưng thấy nàng ta với giám đốc " Nặng tình " như thế, cho nên cũng không trêu trọc đối phương, tự nhiên chỉ cảm thấy tiếc cho cái Size 36F a.chủ nhân của nó lại đi thích đàn bà.Phí của giời quá đi!
"Vậy ngươi thề đi." Phương Oánh Oánh không dễ dàng tin lời lưu manh, cho dù đối phương có thề cũng chưa chắc đã tin.
"Bị điên àh, đã nói ko tranh giành " tình nhân" với ngươi rồi, còn bắt thề làm gì nữa!" Hướng Nhật có chút tức giận, không phải hắn không dám, nhưng cảm thấy đối phương đã quá so đo. Chẳng lẽ lời nói của mình ko có cân lượng, phải dùng lời thề để kiểm chứng?
"Đương nhiên!" Phương Oánh Oánh hừ nhẹ, đột nhiên nhíu mày lại nói: "Ngươi nói "tình nhân" là ý gì?"
Hướng Nhật tưởng nàng giả ngu, liền nhìn nàng với ánh mắt thương hại: "Ta biết.cái loại chuyện này.Àh, để ta giúp ngươi giữ bí mật, sẽ ko đi nói lung tung"
Phương Oánh Oánh mặc dù ko hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng từ vẻ mặt mập mờ của đối phương, nàng ko khỏi dở khóc dở cười: "Ngươi nghĩ ta và giám đốc Tô là."
"Hiểu mà.hiểu mà." Hướng Nhật vội vàng đáp trả, vẻ mặt đầy dâm ý.
Phương Oánh Oánh tức muốn ói máu, nói gì đi nữa bản thân cũng là một người phụ nữ bình thường, tự nhiên bị người khác hiểu lầm trở thành đàn bà biến thái, hơn nữa lại là tên dê xồm mà nàng căm ghét nhất, điều này làm cho sự tức giận trong lòng tăng lên, bất kể đối phương là ông chủ hay không, chỉ hắn mắng to: "Tên khốn ngươi."
Đang nói nàng đột nhiên bị dừng lại, bởi vì nàng nghĩ cứ để tên dê xồm này nghĩ như thế thì cũng tốt, không những được giám đốc yểm hộ mà còn để tên này bị ám ảnh tư tưởng đó trong đầu. Thật ra thì.Phương Oánh Oánh nghĩ như vậy rất bình thường, mặc dù nàng cũng tự biết mình ko được như giám đốc, nhưng cũng không kém, hơn nữa nàng còn sở hữu một bộ phận cơ thể đặc biệt chết người, để hắn nghĩ như vậy tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn là một phương pháp hay để chống lại tên dê xồm này.
Hướng Nhật làm sao biết size 36F đang suy nghĩ gì, giờ phút này thấy được sắc mặt nàng thay đổi rõ rệt, tưởng rằng mình đã đụng chạm vết thương lòng của nàng, để tránh xảy ra những hành động điên rồ, liền thấp giọng nói: "Thật ra thì.ta thấy cũng ko đáng ngại, ta sẽ không nói ra, hơn nữa ngươi không thấy chúng ta có thể làm.anh em sao?
"Ai muốn làm anh em với ngươi!"
Phương Oánh Oánh lập tức bác bỏ, nhưng cảm thấy lời nói có chút ko ổn, liền nhẹ giọng nói: "Ngươi là ông chủ còn ta chỉ là nhân viên nhỏ nên không dám trèo cao!"
"Cái gì mà với cao với thấp, làm anh em mà còn tính toán mấy cái này àh?" Hướng Nhật làm như hai người rất thân thiết, hiển nhiên là định hai bên cùng có quan hệ.
Mà da mặt người nào đó thật dày làm cho Phương Oánh Oánh trong lòng mắng vô sỉ, đang muốn nói cái gì thì phía sau truyền đến thanh âm vừa vui mừng vừa sợ hãi:
"Oánh Oánh, thì ra cô ở chỗ này, làm tôi tìm khắp nơi."
Hướng Nhật nghe hai chữ "Oánh Oánh" mà nổi hết cả da gà, theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, thấy một tên thanh niên đẹp trai hai bảy hai tám tuổi mặc âu phục hàng hiệu đang cầm một bó hoa hồng to, vẻ mặt tươi rói.
Phương Oánh Oánh cũng quay đầu lại, sắc mặt sầm xuống:
"Lỗ giám đốc, có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nói tới đón sớm sao? Xem bây giờ là mấy giờ! Còn nữa, xin gọi tôi là Phương thư kí hay là Phương tiểu thư!"
Thanh niên đẹp trai nhất thời xấu hổ, bó hoa trên tay đang định đưa qua nhưng vì ánh mắt sắc bén của đối phương lại không dám, vẻ mặt đau khổ:
"Phương.thư ký, xin lỗi, bởi vì có một hội nghị quan trọng nên tới chậm."
"Tất cả chỉ là ngụy biện"
Phương Oánh Oánh lập tức cắt ngang:
"Chuyện này anh nên giải thích với Tô giám đốc!"
Thanh niên đẹp trai càng khổ, hắn không nghĩ chuyện đến muộn lại kinh động tới Tô giám đốc, có chút mất tự nhiên cười, đột nhiên nhìn nam nhân bên cạnh chuyển đề tài:
"Tôi nghe nói cùng tới với Phương.thư ký còn có một người, vị tiên sinh này nhất định là Hướng tiên sinh do tổng công ty phái tới làm đại diện toàn quyền phải không?"
"Ko dám.ko dám"
Hướng Nhật chắp tay chào, thực ra hắn rất thương hại cái tên bảnh bao này, nhìn tên đó ưỡn ngực tay cầm bó hoa hiển nhiên là định đưa cho cô nàng thư ký ngực bự để lấy lòng. Chỉ tội cố gắng bị uổng phí, người nào không thích lại đi thích nữ nhân bất bình thường, thất bại là cái chắc. Có cảm giác đồng tình, hắn cũng không để cho đối phương khó xử, tiến lên nhận lấy bó hoa:
"Lỗ giám đốc thật khách khí, để đón tiếp chúng tôi ngay cả hoa cũng chuẩn bị, đa tạ, đa tạ!"
"Không dám, nên lắm, nên lắm."
Thanh niên đẹp trai thấy mọi chuyện coi như tạm ổn, lại đưa tay ra hiệu:
"Hướng tiên sinh, Phương tiểu thư, đã đặt phòng cho hai người tại khách sạn, chúng ta hiện tại đi chứ?"
"Vậy đi, bây giờ đi luôn."
Hướng Nhật thấy cô nàng bên cạnh không nói gì lập tức nói, hắn thật sự muốn biết nội dung bên trong quyển sổ màu xanh sẽ gây cho hắn ngạc nhiên, vui mừng hay sợ hãi đây!