Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 145: Tay không vs súng




"Tốt lắm, quý bà, quý ông, cảm ơn mọi người đã hợp tác, công cuộc làm ăn của chúng tôi đến đây đã đủ, hẹn gặp lại lần sau!" Tên cầm đầu có chút hóm hĩnh nói với tất cả, sau đó quay lại nhe hàm răng trắng tinh ra cười, rồi ra hiệu cho hai tên đồng bọn dừng lại.

Những người ngồi ghế trên chưa bị "trấn" liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm cảm tạ thượng đế nhân từ, cũng thầm cảm thấy đau xót cho những người ngồi phía sau. Mặc dù tên cầm đầu đã tuyên bố kết thúc nhưng trong lòng mọi người vẫn thầm nguyền rủa lũ cường đạo đáng chết này, bởi vì những hành động của bọn chúng đã gây náo loạn cho mọi người, đương nhiên trong lòng cũng có chút bất bình, chủ yếu là bởi vì những người ngồi phía sau bị cướp trừ ông lão ra đều ko có bị bất kỳ tổn thương gì, nhưng chuyện này cũng khiến họ khó chấp nhận.

Hướng Nhật cũng cảm thấy size 36F bên cạnh đang thở dài một hơi, cứ như vừa trút được gánh nặng vài tấn trên vai xuống vậy. Chỉ là giờ phút này Hướng Nhật cũng ko quan tâm đến vấn đề này nữa, bởi vì hắn phát giác ra thời cơ động thủ đã tới. Tên cầm đầu sau khi hội ý cấp tốc với đám đàn em lập tức tản ra, nhưng trên mặt mỗi người ai cũng mang đầy vẻ lo sợ, Hướng Nhật cũng bởi vì vậy mà đoán được ý đồ của bọn chúng, ko đợi đến khi máy bay đáp xuống mà ở giữa không trung bung dù tẩu thoát. Điều này làm cho lưu manh bội phục lòng can đảm của chúng vô cùng, những chuyện như thế này ko giống như trong lúc luyện tập, ở độ cao vài ngàn mét, nếu lỡ có chút sơ sẩy thì kết quà chỉ có thịt nát xương tan mà thôi.

Nhìn thấy cửa máy bay đã mở, mấy tên cướp đã bắt đầu đi lại, Hướng Nhật cũng vội vàng đứng dậy, Phương Oánh Oánh bên cạnh giật mình, đưa tay kéo hắn ngồi xuống. Mặc dù tên dê xồm này đáng ghét, nhưng nàng ko nghĩ hắn đáng chết.

Hướng Nhật khẽ tránh bàn tay của nàng, sau đó nho nhỏ nói: "Nhiều chuyện!"

Phương Oánh Oánh dừng tay lại, ánh mắt tức giận, ko nghĩ rằng mình có hảo tâm giúp đối phương, nhưng kết quả lại như thế này! Quên đi, hắn muốn chết thì cứ để hắn đi tìm chết, chết đi cũng tốt, ko liên quan đến mình. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng nàng vẫn tò mò, ánh mắt nhìn theo bóng người hắn.

"Hey! Mày muốn làm gì?" Hướng Nhật còn chưa đi được mấy bước đã bị mấy tên cướp phát hiện.

"Em muốn đi vệ sinh." Hướng Nhật đã sớm chuẩn bị, trên mặt còn lộ ra vẻ khiếp sợ.Nhưng những người ngồi gần đó bị hành động của hắn là toát cả mồ hôi lạnh, thậm chí còn có người sợ đến nỗi muốn té đái trong quần. Dám đụng chạm với đám cướp này, chẳng phải muốn đi tìm cái chết hay sao?

"Mẹ kiếp! Thì mày cứ đái trong quần cũng được!" Tên này cũng ko kiêng kỵ nói.

Hướng Nhật làm ra vẻ mặt cầu khẩn nói: "Đại ca, xin anh có thể." nói đến đây cái mặt cơ hồ như muốn khóc, làm cho những người xung quanh cũng cảm thấy nhục thay cho người trẻ tuổi đáng thương này, đường đường là một thằng đàn ông, tại sao lại phải khóc? Bọn họ cũng quên rằng bản thân vừa rồi mới bị đám cướp dí súng vào đầu luôn.

Ngay cả với Phương Oánh Oánh, một người vốn đã ghét hắn, cũng vì những hành động này mà càng thêm khinh thường, tên này là một thằng hèn hạ chỉ biết quỳ dưới quần của kẻ mạnh để cầu xin, thật là nhục nhã.

"Đ. M nhiều chuyện thế! Có tin tao cho một viên ko?" Thằng này cũng bực mình vì hành động dây dưa của lưu manh nên giơ súng lên để thẳng vào đầu hắn.

"Đủ rồi, Andrew!" Tên thủ lĩnh bên cạnh lên tiếng, lập tức thằng này dừng tay lại. Sau đó quay sang nhìn người trẻ tuổi kia mà nói: "Ngươi có thể đi"

"Cảm ơn.cảm ơn." Hướng Nhật ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ: Thật đáng tiếc. Nếu nhưng thằng hồi nãy mà manh động, bản thân có thể lập tức khống chế ba thằng, điều này lưu manh có thể dám chắc! Nhưng hiện tại bây giờ, chỉ còn cách lại gần và giết chết. Thật ra thì.bây giờ Hướng Nhật cũng ko ngại chuyện xa gần nữa, bởi vì " Phách Không Quyền " đủ đế cho đối phương nghỉ ngơi rồi. Nhưng hắn lại ko muốn làm lộ năng lực của mình ra, hơn nữa.nếu đã muốn làm anh hùng, thì ko nên để thường dân bị thương, nếu ko thì hình tượng anh hùng sẽ bị phá vỡ.

Cái phòng vệ sinh cách chỗ bọn cướp cũng ko xa, càng nhìn gần Hướng Nhật, bọn cướp càng ko cảm thấy bất kỳ nguy cơ nào. Cái này thật ra cũng khó trách, bởi vì bề ngoài lưu manh bây giờ quả thật rất thê thảm, hơn nữa tay phải còn bị thương. Cho dù ko phải là phế binh cấp một, nhưng cái này xem ra ko khác là mấy.

Và đây chính là kết quả Hướng Nhật mong muốn, đối phương càng bất cẩn bao nhiêu, thì sẽ xảy ra nhiều tình huống bất ngờ bấy nhiêu.

Khoảng cách hai bên ngày càng gần.

Vốn đang đi đến phòng vệ sinh, Hướng Nhật đột nhiên chuyển người, tay trái đấm thẳng vào mặt thằng gần nhất, chân phải cũng vung lên đạp mạnh. Bởi vì chơi GunBound nhiều nên hắn tính toán góc độ rất chính xác, Hướng Nhật có thể khẳng định, hai thằng này sau khi ngã xuống sẽ trúng ngay đồng bọn phía sau.

"Binh! Bốp!" Hai tiếng. Mấy tên cướp căn bản ko nghĩ thằng tàn phế ko có lực chiến đấu này đột nhiên ra tay, cho nên cũng ko kịp phản ứng đã bị trúng đòn.

Hai thằng bị đánh trúng trực tiếp lập tức phun máu ngất xĩu tại chổ, còn thằng ăn đòn gián tiếp đằng sau cũng ko tốt lành hơn là mấy, đầu đập mạnh vào vách máy bay, tạm thời đang đi chơi chung với hai thằng kia, còn đi đâu thì ai biết.

Chỉ còn thằng cầm đầu xem ra vẫn còn tốt số, bị đánh bay đi, gói đồ trên tay cũng rớt xuống đất, mà thằng này, thân thủ cũng nhanh nhẹn, vừa bị té xuống đất đã lập tức bật người dậy, cầm lấy khẩu súng kê thẳng vào đầu con nhỏ đang nằm run rẩy dưới đất kia.

Hướng Nhật cũng ko ngờ sẽ phát sinh ra tình huống này, tinh thần hơi bất ngờ lập tức hồi phục lại, muốn trách chỉ trách nhỏ kia tự nhiên trong lúc quan trọng vậy lại để cho tên cướp uy hiếp. Những người bên ngoài bị diễn biến nãy giờ làm cho há hốc cả mồm ra, bọn họ cũng như đám cướp, ko nghĩ đến người thanh niên trẻ tuổi ốm yếu tàn phế này cư nhiên dám ra tay trước, hơn nữa một lúc đánh gục cả ba tên cướp. Ai ai cũng bắt đầu kích động vì nghĩ rằng tiền tài của cải bị đám này cướp sắp được lấy lại, nhưng cuối cùng nhìn thấy khẩu súng trên tay tên còn lại, cái sự kích động này đang đi giữa đường bị chặn lại.

Phương Oánh Oánh cũng nhất thời kinh ngạc nhìn người kia, lúc vừa nãy nàng cứ tưởng rằng hắn vì cái chuyện đi đến "Wăng shing tâng đi Ci" mà ngay cả tôn nghiêm của thằng đàn ông cũng vứt bỏ, cho nên vô cùng khinh thường hắn. Nhưng xem ra đây chính là mưu kế của hắn, hơn nữa cam tâm mạo hiểm tính mạng tiến lên ngăn cản những tên cướp này trốn thoát.chẳng lẽ.chẳng lẽ mình đã đánh giá sai con người của hắn? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng chợt nảy sinh một chút khác thường, nhưng cái cảm giác ấy lập tức bị dìm chết từ trong trứng nước, tên dê xồm thì vẫn là tên dê xồm, cho dù hắn có năng lực đặc biệt gì đi nữa, thì cuối cùng vẫn chỉ là một tên dê xồm háo sắc!

"Tao đã nhìn lầm mày, thằng khốn nạn!" Thằng cầm đầu sau khi kêu hô mấy tên đồng bọn ko thấy trả lời, quay lại Hướng Nhật mắng chửi.

"Cái này ko phải vấn đề chính!" Hướng Nhật nặn ra bộ mặt dễ thương, làm như ko để ý đến cái họng súng đen ngòm của đối phương đang chỉa thẳng về mình " Vô cùng xin lỗi, vừa nãy đã ra tay hơi nặng, có thể đồng bọn của mày đã về với chúa rồi" Nói xong rồi làm ra vẻ hối lỗi.

"Khốn kiếp!" Thằng thủ lĩnh bị những lời này chọc cho điên máu lên, nhưng vì đã có kinh nghiệm vào sinh ra tử mấy lần nên hắn ko nổ súng mà trả thù, lúc này đồng bọn sống chết chưa rõ, nhưng nhiệm vụ lần này quan trọng hơn, chỉ cần đem món hàng này trở về, tin chắc cấp trên sẽ ko trách phạt mình về việc tổn thất vài người, thậm chí có khi còn thưởng lớn cho. Vì thế, điều quan trọng bây giờ là phải đem " nó" rời khỏi đây, đương nhiên nếu thuận tay giết luôn tên tiểu tử này thì phải nói là.

"Thì sao? Vẫn còn muốn chạy àh?" Hướng Nhật khinh miệt nhìn hắn, ánh mắt đối phương cứ nhìn chằm chằm vào gói đồ dưới sàn làm hắn đoán được chủ ý: "Còn ta ở đây, chỉ sợ người khó làm được"

"Mày ko sợ tao giết nó àh?" Tên thủ lĩnh lại áp cây súng lên cổ làm cho người này càng thêm run sợ.

"Vậy bắn đi!" Hướng Nhật nhún vai, chiêu này đối với mấy tên cảnh sát mới ra trường rất có hiệu quả, nhưng tên này lại là lưu manh thứ thiệt nên ko có tác dụng.

"Đáng chết!" Quả nhiên, thằng này ko dám nổ súng, hai mắt căm tức nhìn về Hướng Nhật, đột nhiên chuyển nòng súng, hướng thẳng về phía lưu manh: "Đừng quên, tao có thể giết mày!"

"Vậy mày thử xem!" Mặt Hướng Nhật vẫn ko đổi sắc, đôi chân cũng bắt đầu di chuyển.

"Ko được nhúc nhích! Còn cử động nữa tao sẽ nổ súng!" Tên cướp bây giờ vô cùng căng thẳng, cũng bởi vì vừa rồi đối với người này ko chút đề phòng, cho nên để hắn dễ dàng giết chết ba thằng thuộc hạ. Nếu cứ để tái lập, đối phương tiến lại gần, chắc chắn mình cũng sẽ có kết quả như ba tên kia.

"Tao phát giác ra mày ko giống mấy thằng cướp bình thường mà có chút giống như trong quân đội chính quy " Hướng Nhật nói lời này cũng có mục đích, bởi vì tên cướp này ko phải cực kỳ hung ác như bình thường. Đơn giản là.nếu như là một tên cướp thật sự, trong tình huống này đã nổ súng liều mạng rồi, chứ ko đứng nói nhãm nhiều đến như vậy. Đối phương hoặc là loại người dám nắm chắc phần thắng trong tay hoặc là một thằng điên bại não mới hành động như vậy.

Tên cướp nghe như vậy, trong mắt hiện ra tia bối rối, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng Hướng Nhật điều nhìn thấy rõ. Hắn giờ đây đang rất có hứng thú với cuốn sổ màu xanh đó, ngay cả quân đội quốc gia cũng phải điều người đến đánh cướp nó, nói ko chừng một người nào đó của đại quốc đang nghiên cứu vũ khí cao cấp.

"Tao đếm đến 3, nếu mày ko lùi lại tao sẽ nổ súng!" Tên cướp nhìn thấy lưu manh từng bước từng bước tiến lại gần, trong lòng khẩn trương, cái này đối với bản thân vô cùng bất lợi, chẳng khác gì đứng chờ chết. Nếu có thể giết được tên này, rồi uy hiếp tất cả mọi người, ko chừng sẽ có khả năng trốn thoát.

"1."

Lưu manh biết đối phương đã bị dồn đến đường cùng, trở thành chó dại cắn càng, giơ súng lên để thẳng vào đấu hắn.

"2."

Hướng Nhật lập tức lao tới, tên cướp thấy vậy vội bóp cò súng.

"Đoàng!" một tiếng.

Hắn ngã xuống, mà tên cướp cũng cảm nhận được một cơn đau chưa từng có từ tay phải truyền lên, ráng cắn răng nhịn đau nhìn xuống.Cả nửa bàn tay cầm súng giờ thương nặng nề, còn cây súng thì bị phát nổ, hắn ko thể hiểu nổi.tại sao.tại sao cây súng lại bị kẹt đạn.tại sao lại có thể như thế??