Sáng sớm ngày thứ hai, có lẽ do tối qua có chút mất máu, mắt còn ríu lại Hướng Nhật vì khát khô cháy cổ bò ra khỏi giường tìm nước uống. Nhưng khi đến gần phòng bếp, hắn phát hiện bên trong có một bóng người trắng lốp đang cúi lưng mở tủ lạnh lấy ra chai nước suối tu ừng ực, chắc đang khát chẳng kém gì hắn.
Hướng Nhật nuốt nước miếng, bóng người trắng nõn chẳng ai xa lạ, chỉ mặc độc một bộ đồ lót đích thị An đại tiểu thư, nhìn từ phía sau có vẻ như qua một đêm chống chọi lại sự khiêu khích nhục dục của lưu manh thật khổ sở. Thật ra vóc dáng An đại tiểu thư cũng không kém, chỉ là ngày thường thích mặc âu phục cho nên cơ bản che dấu đi thân thể mềm mại. Nhưng bây giờ nàng lại chỉ mặc một bộ đồ lót trắng, chiếc quần xì líp bé xíu che không hết nửa cặp mông, mới nhìn qua tưởng không lớn lắm, nhưng cũng đủ vểnh lên khiêu khích, Ông trời lại ban phát cho nàng đôi bàn tay và chân thon dài, cặp đùi tròn trịa trắng như tuyết, cũng như bắp chân mảnh mai cùng với chiếc lưng ong hoàn mỹ làm cho lưu manh đứng sau ngắm mê mẩn không thôi.
Dường như cảm nhận phía sau có chút khác thường, An Tâm tay vẫn cầm chai nước quay đầu lại xem xét, đột nhiên thấy ngay bộ mặt vô sĩ của lưu manh, cả kinh bật người dậy làm sặc nước vào cổ họng, cuống quýt ho khan mấy tiếng, sau đó che bộ ngực khom người thấp xuống quát to lên: "Ngươi, ngươi trở về phòng ngay!"
"Ta về phòng làm gì? Ngươi ấm đầu a!" Hướng Nhật vẻ mặt nhơn nhơn, nheo mắt ngắm nghía đối phương từ trên xuống dưới một hồi rồi mở miệng nói:
"Ngươi mặc bộ đồ trắng này cũng không tệ lắm, còn hơn mấy bộ âu phục xấu xí kia."
An Tâm cơ bản không nghe rõ đối phương nói cái gì, thấy lưu manh có ý muốn đi tới, hướng về hắn rống lên:
« Ngươi lăn ra ngoài cho ta! »
Hướng Nhật tay che hai tai, làm ra vẻ cực kỳ khinh thường: "Làm gì hét lên như quỷ gào thế! Không mặc đồ mới hả? Chẳng qua lão tử không mang theo kính nên muốn đến gần để xem,***! Không nhìn thì không nhìn, lão tử không muốn nhìn nữa!" Vừa nói, vừa cố ý quay đầu sang bên, nhưng khoé mắt dư quang trước sau vẫn không rời thân thể mê người của đối phương,
Thấy hắn thật sự nhìn về nơi khác, An Tâm cũng bình tĩnh lại nhiều, đột nhiên nhớ đến lời đối phương, nhìn kỹ mặt hắn, quả nhiên không thấy cặp kính cũ ngày thường, trong lòng lập tức thở phào một hơi: thằng này cận thị nặng thì sợ gì!
Lại nhớ lúc nãy hắn nói mình mặc đồ trắng, bây giờ nhìn kỹ mình từ trên xuống dưới ngoại trừ đồ lót chẳng mặc thứ gì, nếu cận thị nặng không chừng lại nhìn ra mặc đồ trắng. Nghĩ vậy An Tâm càng không thể để đối phương tới gần, nói vọng với hắn: "Nếu ngươi không muốn nhìn thì đứng đây làm gì? Còn không mau quay về phòng!"
"Ta khát, đến uống nước không được sao?"
Hướng Nhật bất mãn nói, nhưng âm thầm đắc ý, nhỏ này thật dễ lừa a.
"Không được! Phòng bếp này ta vào trước, đợi ta uống nước xong mới đến lượt ngươi!"
An Tâm cương quyết nói.
Hướng Nhật ra vẻ bất cần, phất tay nói: "Được rồi, ta chờ ngươi bên ngoài, uống nhanh đi!"
"Cũng không được!"
An Tâm cố nhiên không thể để hắn đợi ngoài, nếu mình uống nước xong đi ra ngoài, lúc đó ở cự ly gần làm sao đây? Nàng biết tiểu tử này rất nguy hiểm, mình trần truồng vậy đi ra mà bị hắn nhìn thấy thì khác chi chui đầu vào miệng cọp sao? Cho nên phải nghĩ cách cho hắn rời đi.Vừa đảo mắt, chợt nảy ra một kế: "Này, không phải ngươi muốn nhìn bộ đồ mới của ta sao? Ngươi có thể về phòng lấy kính, lúc đó có phải nhìn rõ hơn không?"
Hướng Nhật cảm thấy da mặt cứng đờ, biết rõ đây là âm mưu của nha đầu nhưng không thể không đi, chỉ còn biết cười khan hai cái: "Nói cũng phải, ta đi lấy đây!" Nói xong xoay người đi về phòng, nhưng trong lòng lại tính toán lần sau gặp nha đầu đi tắm, lúc đó lại giở trò không nhìn thấy, he he.Thật thú vị a!
An Tâm nhìn lưu manh đi vào phòng đến lúc mất dạng mới lập tức lao khỏi phòng bếp, vừa vào phòng khoá cửa lại ngay, không để hắn trong phòng bếp thấy mình vừa xông vào phòng. Mặc quần áo xong, An Tâm mới định thần, thong thả đi ra, trong lòng vô cùng đắc ý.
"Ngươi, ngươi lại thay y phục? Thật đáng ghét?"
Như vở kịch sắp hạ màn, Hướng Nhật tự nhiên biết không còn khả năng nhìn thấy cảnh tuyệt vời như An liễu đầu trong phòng bếp xuân quang đại tiết, chẳng qua muốn diển một chút ngạc nhiên.
"Ta thích mặc gì ngươi quản được sao!"
An Tâm đanh mặt hừ nhẹ một tiếng, lưu manh làm bộ giật mình làm nàng trong lòng thêm cao hứng.
Hướng Nhật đưa ra bộ mặt bất đắc dĩ: "Ngươi thích kệ ngươi. Thôi ta đi học đây, không lý đến ngươi nữa!"
Vừa nói, hắn vừa bước ra cửa, lúc nãy hắn đã về phòng thay áo quần, bây giờ có thể đi luôn, còn bữa điểm tâm cũng chỉ có thể ra ngoài ăn! Ôi, vắng Sở sở và đồ đệ, ngay cả ba bữa mỗi ngày cũng không xong, đành phải chờ các nàng về thôi. bất quá trước lúc gặp lại các nàng, phải giải quyết mối nguy hiểm tiềm tàng mới được!
Hướng Nhật đêm qua đã nghĩ đến nhiều khả năng, cuối cùng tóm lại có hai nhóm kẻ địch muốn giết mình: một nhóm thuộc về tổ chức khủng bố có vũ trang, tỷ như nhóm muốn cướp 250 đầu đạn hạt nhân, trước đây chính mình không những phá huỷ kế hoạch bọn chúng mà còn giết sạch toàn bộ thành viên tại Bắc hải, không chừng chính mình là mục tiêu bọn chúng hận chưa giết được. Có điều khả năng này rất nhỏ, lúc đó mình đã trảm thảo trừ căn, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra nửa điểm dấu vết, cho nên cơ bản có thể loại trừ. Vậy còn lại khả năng khác, bọn này muốn chính mình hay là muốn giết nữ hoàng tóc vàng cùng với mình chỉ vì mình đã phá kế hoạch của bọn chúng, cứu người không nên cứu. Khả năng này thật ra rất lớn, ngày đó tại khu nhà máy bỏ hoang mình đã hành động cứu đi nhóm phụ nữ, chắc đối phương có thể đoán ra có ngoại viện, nếu không con mồi đã bị vây quanh căn bản không thể chạy thoát. Chỉ cần tra chứng một chút, chuyện tìm ra mình không phải là quá khó khăn. Cho nên vì an toàn của bản thân cũng như nữ nhân bên cạnh, điều duy nhất phải làm là tìm nữ hoàng tóc vàng và hỏi cho ra ai là kẻ muồn giết các nàng.
Chỉ cần biết rõ ngọn nguồn, hừ, hừ, lúc đó mặc kệ bọn ngươi là ai, ở nơi nào, cho dù vọt ra nước ngoài lão tử cũng muốn đem bọn ngươi ra giết sạch! Hướng Nhật khi đã bộc phát tính lưu manh cơ hồ không để ý đến hậu quả.
Đang nghĩ đến những chuyện hung ác bất ngờ sau lưng vang lên thanh âm đầy bất mãn:
"Chạy đi đâu dữ vậy! Chờ ta với!"
"Chờ ngươi?"
Hướng Nhật quay đầu lại, thấy An liễu đầu đã đuổi tới nơi," chúng ta không học cùng trường, chờ ngươi làm gì!"
An Tâm mặt tỉnh bơ: "Hôm nay ta đến trường ngươi"
"Làm gì?"
"Tìm Sở sở, ta nghĩ cô ấy có chuyện gì đó? Chẳng lẻ ngươi nghĩ ta vì ngươi hở đồ vô lương tâm?"
"Ai biết được?"
"Đi chết đi!"
"Thiết cục trưởng, báo cáo xét nghiệm tử thi đến rồi!"
Tại đồn cảnh sát, pháp y Lao Dương vẻ mặt trầm trọng đưa cho nữ cục trưởng xấp tư liệu.
"À" Thiết Uyển đưa tay tiếp lấy đặt ở trên bàn," Lão Dương, báo cáo thu thập đi!"
"Báo cáo hai người chết khoảng 30 - 35 tuổi, da trắng, người nước nào chưa rõ, nhưng có thể khẳng định hai người trước đây không tầm thường, khả năng đã trải qua huấn luỵện đặc biệt, có thể suy ra từ vết chai trên bàn tay, cũng như từ trương lực các bắp cơ. Căn cứ hiện trường suy đoán lúc đó hai tên này có thể đang đuổi giết một, hoặc hai người nào đó, súng trên tay đều gắn bộ phận giảm thanh, chắc để phòng ngừa bị phát hiện."
"Đó là súng gì?"
"Walter P99"
"Súng cảnh sát Đức?"
Thiết Uyển lẩm bẩm, rồi khoát tay, ý bảo pháp y tiếp tục: "Tốt lắm, Lão Dương, nói tiếp đi."
".điều đáng nói ở đây là bên bị truy sát, thật tình, thưa Thiết cục, theo ý tôi đối phương không phải là một con người!" Lão Dương vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
"Ngươi muốn nói bên bị truy sát có nhiều người?"
'không, Thiết cục! Tôi muốn nói đối phương có thể là thần hoặc quái vật."
"Ồ?" Thiết Uyển thần sắc nghiêm trọng, thật sự nàng không nghĩ mấy chục năm làm pháp y như Lão Dương lại ăn nói linh tinh hay là người mê tín.
"Người bị truy sát tay không có vũ khí, điều ấy có thể dám chắc, nhưng hắn lại giết được hai người tay có súng, hơn nữa căn cứ khám tử thi bọn họ đều bị quyền cước đánh chết cho thấy đối phương có thể lực cường hãn, hơn nữa."
"Chờ một chút, ngươi nói là bọn họ đều bị người dùng quyền cước đánh chết!" Nghe đến đó Thiết Uyển trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Đúng vậy, Thiết cục"
Mặc dù lấy làm kỳ sao thủ trưởng hỏi như vậy nhưng Lão Dương vẫn gật đầu khẳng định, nói tiếp: "điều kinh khủng nhất là đối phương lực lượng cực đại siêu cấp, từ vị trí hai cổ thi thể suy ra có lẽ hai gã trước tiên bị đánh một quyền, sau đó đối phương tưởng bọn họ đã chết bỏ đi, nhưng một tên còn sống nã súng vào hắn sau đó bị hắn giận dữ quay lại đập chết tại chổ."
"Nói như vậy người bị truy sát đã bị thương?" Nghe đén đoạn tên sát thủ còn sống nã súng vào tên kia làm hắn bị thương, Thiết Uyển tim như thắt lại, ngón tay siết chặt đến trắng bệt.
"Căn cứ số đạn thu ở hiện trường cho thấy thiếu một đầu đạn, khả năng đối phương bị thương rất cao, bất quá.'
"Bất quá cái gì." giọng Thiết Uyển không nhịn được run lên.
"Bởi vì hiện trường không lưu lại máu người thứ ba nên không dám chắc đối phương thật sự trúng thương, có thể đầu đạn bay đi đâu đó chưa tìm được nguyên nhân."
Lão dương nói ra suy luận của mình. Thật ra lão chưa nói hết, vì gặp kẻ da dày, đạn găm sâu vào thịt không xuyên qua, chặn luôn dòng máu nên đơn giản không để lại máu tại hiện trường cho lão điều tra.
"Thì ra là thế?"
Thiết Uyển thở ra một hơi, đừng có bom nhiệt hạch là được, nhưng vừa đỡ lo lại nổi lên khẩn trương khác, gã này sao lại bị truy sát bởi bọn sát thủ vũ khí siêu cấp?
Hắn lại giết người, chẳng lẻ mình muốn bắt hắn? Nhưng.cho đến nay, Thiết Uyển vẫn tránh né sự thật là cho dù biết được hung thủ, nàng cũng không muốn bắt hắn, tại sao vậy chứ?