"Tiểu Hào!" Một tiếng gọi vang lên, ngay cửa phòng học đã xuất hiện mấy bóng người. Đi trước là một tên đầu trọc, trong miệng ngậm điếu thuốc, một tay bỏ vào trong quần, trông rất "bố náo". Phía sau mấy tên nhìn cũng chẳng lương thiện, trên cánh tay lộ ra đầy các hình xâm: mỹ nữ có, đầu lâu có, còn nhiều thứ khác nhìn rất kinh khủng như quái vật.
"Sơn Kê đại ca, anh đã đến?" Lâm Tử Hào tươi cười chào đón.
"Ờ! ". Tên đầu trọc ảm đạm lên tiếng, nhìn lướt qua phòng học, vừa thấy hai cô gái dễ thương thì mắt sáng rực lên: "Ở đây này còn có hai người đẹp a ".
"Đúng vậy, anh Sơn Kê, em giới thiệu cho anh." Lâm Tử Hào vừa nói, một ngón tay chỉ vào Hắc Manh: "Đây là Đại tỷ của em, cũng rất là xinh đẹp."
"Thì ra là Đại tỷ, thất kính, thất kính! Lúc nào rãnh đi uống với anh vài ly, anh mời!" Sơn Kê nham nhở nói.
"Không cần, ta không biết uống rượu." Hác Manh cau mày từ chối. Sớm nhìn thấy thấy bọn này bộ dạng bất lương, trong lòng cũng sinh ác cảm, nếu mấy tên này không phải là người mình cần, có lẽ cô nàng đã bỏ đi rồi.
"Đừng nói vậy, uống nước ngọt cũng được mà." Sơn Kê hút gió một tiếng ra vẻ chuyện này không sao cả, tiếp theo quay qua nhìn Lâm Tử Hào, "Tiểu Hào, lúc nãy mày nói với đại ca ai đang ngứa mình mẫy vậy, đại ca cũng đúng lúc ngứa tay đây, sẳn đây tao sẽ giúp nó."
Lâm Tử Hào chỉ một ngón tay vào người giữa phòng học nãy giờ vẫn đang sợ hãi nhìn về bọn hắn: "Đó, chính là cái thằng đầu xanh, anh còn nhớ không?"
"Thì ra là thằng này à!" Sơn Kê cười quái dị nói: "thật là khéo làm sao, lần trước nó trốn được, không ngờ bây giờ lại gặp nhau, thằng con chó kia, nghe tao nói nè, mày dẫn xác lại đây cho tao đập, hay là muốn tao tới đó cho mày một trận!, tao nói trước, nếu mày tự nguyện đi lại đây lão tử sẽ nương tình, nếu để tao lại, mày không chết cũng bị lột da!"
Tóc xanh nghe xong đầu óc tê rần, sợ đến phát run liên tục, cách duy nhất là nhìn về phía đại tỷ cầu cứu.
Tằng Niếp bị hắn nhìn toàn thân không được tự nhiên cho lắm, nhìn hắn làm một bộ mặt đáng thương cầu khẩn, trong lòng cảm thấy không đành lòng, hơn nữa cô nàng cũng không muốn nhìn thấy bạn học của mình bị đánh, vội đứng lên, đối diện " Sơn Kê đại ca": "Đầu trọc, lần trước bị đánh cho bỏ chạy còn chưa sợ, lần này lại muốn tới ăn đòn nữa à? ". Tằng Niếp lên tiếng, cô nàng nãy giờ vẫn đứng phía sau mọi người, huống chi tên đầu trọc trước mặt cũng thấy quen quen, ấn tượng nhất là cái đầu trọc bóng lưỡng của hắn.
"Con nhỏ kia, mày dám.?" Sơn Kê đột nhiên tức giận, hai con mắt u ám dán chặt vào cô nàng đáng yêu trước mặt, "Là mày sao?" Câu hỏi vừa nói ra, hắn lập tức quan sát xunh quanh tìm kiếm coi tên lưu manh đó có mặt ở đây không, Sơn Kê mới yên tâm trong lòng.
"Là ta thì sao, không phải thì sao?" Nhìn thấy tên đầu trọc có biểu hiện khác thường trong mắt, Tằng Niếp biết ngay là hắn rất sợ lưu manh, nếu không sao nghe tới lại bị giật mình.
"Thì ra mày là con nhỏ đó, thật là tốt quá. Lần trước có người giúp đở, để xem lần này có ai giúp mi không? Tao sẽ thanh toán chuyện lần trước luôn." Sơn Kê ánh mắt lộ ra tia độc ác, hung hăng nói.
"Cũng không nhất định như vậy à." Tằng Niếp ra vẻ thần bí nói: "Anh của ta luôn xuất hiện đúng thời điểm"
"Mi nói người đó là anh của mi sao?" Nhìn con nhỏ đó vẻ mặt rất bình tĩnh, Sơn Kê cũng không dám coi thường, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẽ không tin, bởi vì lần trước chính mắt hắn thấy, con nhỏ vu khống mình cùng tên biến thái kia chĩ là quen biết nhau, tại sao bây giờ anh của nó? Chẳng lẻ nó muốn mượn tên biến thái kia hù dọa mình? Nghĩ vậy, Sơn Kê trong lòng đã có kết luận, trên mặt nở nụ cười tà ác: "Nhỏ kia gạt người khác cũng cần phải có kĩ xảo, mày nghĩ là tao sẽ tin à? Lần này lão tử sẽ lấy cả vốn lẫn lời!" Vừa nói vừa sờ sờ lên cái đầu bóng lưởng, hắn còn nhớ rất kỹ, lần trước đầu bị sưng lên như đầu phật, làm trò cười cho thiên hạ, báo hại hắn phải dưỡng thương 10 ngày cho lành lặn mới dám ra gặp mọi người.
"Ngươi dám." Tằng Niếp tức giận kêu lên, tâm lý.đã có chút sợ hải, cô nàng không ngờ là hắn không sợ mình uy hiếp, " Ngươi dám đi qua đây ta sẽ la lên, nơi này là trường học."
"Mày la lên à, hắc hắc, bốp miệng mi lại coi có ai đến cứu không!" Sơn kê dâm đãng cười hắc hắc, đi tới trước thêm vài bước: "Nếu chịu làm bạn gái ta, có thể được tha, hơn nữa tao bảo đảm sau này sẽ không ai dám khi dễ mày! Sao hả?"
"Đừng có mơ!" Tằng Niếp oán hận nói.
"Vậy thì không còn cách nào khác." Sơn Kê đang vuốt vuốt cái đầu tròn, đột nhiên chỉ tay nói: "lần trước mi làm hại lão tử thật là thảm, lần này để xem có ai giúp mi!" Nói rồi chậm rãi tiến lại gần cô nàng.
Bên cạnh, tóc xanh đột nhiên mở miệng nói" Sơn..., Sơn Kê, ngươi đùng làm càng, Tằng niếp.đúng là có một.người anh rất lợi hại, nếu ngươi, ngươi dám đánh nàng, anh của nàng nghe được.sẽ giết ngươi!"
"Thật không?" Sơn Kê ánh mắt hung hăng quét về phía tóc xanh, " Vậy lão tử trước tiên là làm thịt ngươi!" nói xong, liền quay lại đạp một cái.
Tóc xanh liền tránh một bên, thoát khỏi công kích. Nhưng phía sau các đồ vật trên bàn đều bị hỗn loạn, ngã trái ngã phải, rơi xuống đât cũng có. Hác Manh chứng kiến sự việc, nhíu mày, vội vã đến trước tên thuộc hạ: "Lâm Tử Hào, ngươi nói là bọn họ sẽ nhẹ tay? Như vậy có khác gì giết người! Còn không mau ngăn cản hắn lại, bọn người Tằng Niếp dù sao cũng là bạn học của ta!"
".Đại tỷ, hẳn là không vần đề gì đâu?" Lâm Tử Hào vẻ mặt cũng hơi sợ, kêu hắn đi ngăn cản? Hắn không có đủ can đảm như vậy.
"Cái gì mà hẳn là?" Hác Manh tức giận nhìn hắn, liếc mắt qua đầu trọc thấy tên này càng ngày càng gần Tằng Niếp, lập tức lỗ mãng nói:
"thằng khốn này, lần sau ta sẽ giáo huấn ngươi!" nói xong, vừa muốn tiến lên định ngăn cản bi kịch phát sinh.
Một âm thanh oán giận cực độ phát ra ngoài cửa: "Trường học cái củ l.n gì mà rộng vãi c.! Tìm có 1 cái phòng học mà cũng khó khăn như vậy! Mẹ nó"
Nghe xong âm thanh ngoài dự liệu phát ra, mọi người ở đây có phản ứng không giống nhau.
Sơn Kê tay chân run lên, suýt nữa té xuống đất, đứng như chết rồi tại chổ, sắc mặt như gặp quỷ, sợ hãi đến tuyệt vọng.
Mà cách hắn một khoảng không xa Tằng Niếp lộ ra một tia phấn chấn, bởi vì cô nàng vừa nghĩ rằng, lập lời thề độc, nếu mà bây giờ lưu manh xuất hiện cứu nàng, thì sẽ đáp ứng làm bạn gái hắn, không ngờ là lời thề vừa nói xong, thì lưu manh thật sự xuất hiện liền! Trời ơi, ông muốn gì đây.?
Tóc màu xanh vô cùng vui sướng, thấy anh của Tằng Niếp xuất hiện, kích động muốn phát khóc.
Lâm Tử Hào thì cảm thấy phức tạp trong lòng, khiếp sợ, không tin được, mừng như điên, sùng bái, khát vọng..., cứ như vậy mà nhìn kỹ người ngoài cửa.một người con trai tay phải bị thương. Là cao thủ, tuy nhiên.không ngờ cao thủ chính là người mà bọn họ định đánh cướp lúc trước, rốt cuộc hắn đã xuất hiện. thật cảm động a!
Hác Manh cử động phải nói là mau lẹ, thân hình lập tức hướng về phía trước, rất nhanh về phía cửa phòng học chạy đi, lớn tiếng kêu lên: "Thầy!"
"Sao nhiệt tình vậy!" Hướng Nhật lập tức lấy tay ngăn cản nàng lại, bình thường nếu có một cô gái đáng yêu như vậy ôm hắn tuyệt đối không nói gì, nhưng đúng là lúc này từ hướng kia xông đến thật sự mạnh bạo, hắn sợ là sẽ đụng vào tay phải.
"Thầy ơi, anh còn giận em sao!" Hác Manh nhõng nhẻo trách, nhưng trên mặt thì vui vẻ hớn hở không thể che dấu được, bởi vì có sư phụ "vỏ lâm cao thủ" ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ quái tại sao hắn lại đến trường học tìm mình, nhưng bây giờ trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết. "Thầy ơi, anh vào đây đi, có có người ở ngoài đến đây khi dễ chúng ta nè".
"Thật không"? Ai cả gan dám khi dễ ngươi, ta sẽ giáo huấn hắn cho thật tốt!" Hướng Nhật làm bộ mặt giận dữ đầy nghĩa khí, bị cô nhóc lôi vào phòng học.
Lúc này Tằng Niếp cũng chạy tới, thấy lưu manh bị con nhỏ đần độn lôi kéo, cảm thấy ko hài lòng, đây đúng là chuyện không thể đối với bạn trai của mình.
Bất quá không được hài lòng cho lắm.Tuy trên mặt không vừa lòng, nhưng lại cười ngọt ngào chào: "Anh!" sau khi vừa chào, liền nắm lấy tay phải.
"Cẩn thận một chút " Hướng Nhật có 1 chút không vừa ý nói với cô nhóc đang nắm tay mình. Tiểu nha đầu này ngày trước rất ghét mình, sao bữa nay lại tự nhiên thân ái.Khoan nói đã, cảm giác từ tay phải truyền lại.thật là.mềm mại quá đi! Đừng nghĩ nàng còn nhỏ mà coi thường, người ta tuy nhỏ nhưng mà có võ, vài năm nữa chắc chắn sẽ trở thành một cực phẩm a.
"Biết rồi!" Tằng Niếp le lưỡi nói, lần trước chứng kiến chuyện tại quán bar, biết trên tay có thương tích, cũng thật tình tránh không đụng đến cánh tay bị thương của hắn.
"Vậy là tốt". Hướng Nhật thấy cô nàng buông cánh tay bị thương của mình ra, mới hài lòng nói, tiếp theo chuyển hướng nhìn về mấy tên trong phòng học, rõ ràng không phải là học sinh: "Tiểu Manh, vừa rồi có phải là bọn này khi dễ ngươi không?" Trong khi hỏi, Hướng Nhật mắt vẫn nhìn về tên đầu trọc.
"Đúng rồi, chính là bọn đó." Hác Manh khẳng định.
"Há há, thật là xạo, làm như mi không quen bọn họ vậy? "Tằng Niếp châm chọc, đồng thời có chút bất mãn nhìn lưu manh, bởi vì hắn không hỏi mình đầu tiên, mà lại hỏi con nhỏ ngốc kia, khiến cho cô nàng bất mãn.
"Mi nói gì, Tằng Niếp!" Hác Manh trừng mắt.
"Mi sợ à? Mấy tên đó rõ ràng là mi kêu tới! "Tằng Niếp không chút nao núng trừng mắt lại.
"Mi, mi dám vu khống ta?"
"Cái gì mà vu khống, đúng là vậy mà!"
"Ta."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!" Hướng Nhật ngăn lại không cho 2 con nhóc tranh chấp tiếp, xong tiếp theo nói với mấy tên kia: "Các ngươi, mấy thằng khốn kiếp, Nói, cho tao biết mọi chuyện là như thế nào? Dám đến trường học quậy phá, con mẹ nó, có biết là lão tử rất ghét ở trường học mà gây sự không?"
Sơn Kê rụt đầu lại, trong lòng run sợ giải thích: "Đại ca, chuyện này không liên quan đến bọn em, bởi vì."
"Câm miệng! Cái gì mà không liên quan đến tụi bây? Mẹ nó, rõ ràng lại muốn gây sự, làm như tao bị mù àh? "Hướng Nhật lên giọng.
"Đúng đó, anh, chình là tên đầu trọc, vừa rồi nó muốn khi dễ em đó!" Tằng Niếp đứng một bên châm thêm dầu vào.
Sơn Kê hối hận thiếu điều muốn tự sát, hắn ko ngờ là con nhỏ này thật sự là em của tên biến thái, nếu biết trước, lúc nãy sẽ ko làm chuyên ngu xuẩn như vậy đâu. Đáng tiếc bây giờ hối hận cũng ko kịp, chỉ còn cách cầu xin tha thứ.
Hướng Nhật khoát tay áo: "Cầu xin tao làm gì, hãy xem em của tao có chịu hay ko, nếu chịu tha tụi bây, tao cũng bỏ qua."
Sơn Kê lập tức chuyễn mục tiêu, đau đớn đáng thương nhìn "con mồi" chính là cô nàng đáng yêu: "Chị hai, đại tỷ, người đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân làm gì, tha cho bọn em nha!"
"Tha cho tụi bây không phải là không được!" Cô nhóc đắc ý vuốt tóc, nhìn mặt tên đầu trọc thì nghĩ đến một chuyện, lập tức nói: "Chỉ là lần trước ta rất ấn tượng với cái đầu trọc của ngươi, ko ngại cho ta kí đầu vài cái nữa chứ?"
"Á?" Sơn Kê suýt ngã xuống đất, chẳng lẻ hôm nay lại phải mang cái đầu bị sưng vài cục trở về nữa, thật là đem so với chết đi cũng không bằng, đang muốn tiếp tục cầu xin nữa, thì đã thấy " Chị hai" xắn tay áo lên, đang ngắm nghía trên đầu mình.
Sơn Kê không còn cách nào khác, chỉ biết cúi đầu chờ cóc, dù sao bị tên biến thái đánh so với cái này cũng còn đỡ lắm, dữ lắm là trở về bị cười một chút, dưỡng thương vài ngày là được. Vì hắn đã thấy Hắc Cẩu đại ca bộ dạng thảm hại cỡ nào, bị tên biến thái đánh đến phát điên, từ bệnh viện sau khi trở về bộc phát nặng hơn làm cho ông chủ Hôi Hùng ra lệnh chôn sống.
"Hắc hắc, ta muốn ký thử!" Tằng Niếp xoa xoa cái tay, trên mặt tươi như hoa. Mấy thằng đứng sau trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may là không để đầu như lão đại, nếu không có thể kết quả cũng như hắn.
Hướng Nhật thấy mọi chuyện đã được giải quyết,.Kéo Hác nhị tiểu thư ra khỏi phòng học, bởi vỉ hắn còn một chuyện muốn hỏi cô nàng.
Vốn ý định ký đầu cho hắn thấu trời xanh, tự nhiên thấy " Bạn trai" và con nhỏ kia đi ra, lập tức bật người bất chấp "nạn nhân" đang ngồi đó chờ, kêu tên tóc xanh làm tiếp nhiện vụ đó, xong vội vã đuỗi theo!
"Thầy, anh tìm em có chuyện gì?" Thấy đối phương kéo mình đi ra, Hác Manh biết hắn nhất định có chuyện gì muốn nói.
Hướng Nhật hắn giọng: "Là như thế này, thầy muốn hỏi em."
"Anh, anh bỏ đi cũng không nói em một tiếng?" Lưu manh còn chưa kịp nói xong, phía sau Tằng Niếp đã đuổi kịp tới, nhào vào người hắn, đụng tay phải hắn một tí.
"Em không phải muốn đánh người hả? Tại sao lại ra đây?" Hướng Nhật bất đắc dĩ nhìn.cô nhóc đang ôm mình, hai trái " đào" trước ngực của nàng quả thật cũng không nhỏ.
"Đánh ai! Thấy người đi em đương nhiên là phải đuổi theo, khỏi sợ anh bị người khác dụ dỗ!" Cô nhóc giận nói.
"Tằng Niếp, mi đúng là không ý tứ? Anh ấy chính là thầy của ta" Hác Manh ôm chặt cánh tay lưu manh trong lòng ngực, đến nỗi cánh tay hắn phải rung động: Ấy da, cũng ko nhỏ a.
"Hừ hừ hừ, rốt cuộc chỉ là thầy mà thôi, người dù sao cũng là anh của ta! Mi làm gì thân mật dữ vậy, còn ko mau buông ra!"
"Anh của mi? Lừa gạt à? Thầy ta họ Hướng, mi họ Tằng, hoàn toàn ko có một chút quan hệ!"
"Chẳng lẻ có như vậy mà ko thể là anh được sao? Hơn nữa mi vừa rồi có nghe anh ấy gọi ta là em àh?"
"Chính là mi không biết xấu hổ."
"Được rồi!" Hướng Nhật thấy hai cô nhóc lại tiếp tục cãi lộn, liền lên giọng dụ khị nói: "Bây giờ trễ rồi, chúng ta đi ăn gà rán KFC nha?" Muốn làm cho 2 cô nhóc dịu lại, cãi nhau đến khi nào mới xong? Hơn nữa lúc này bụng hắn cũng đang biễu tình tạo phản. ^^
"Gà rán KFC?" 2 cô gái mắt sáng ngời, cả hai đồng thanh nói: "Tốt lắm, đi ăn KFC thôi!"
.
.
Từ tiệm gà ráng đi ra, tay mỗi người đều ôm thức ăn.
Hác Manh vừa đi vừa ăn nói: "Thầy, anh dễ thương quá đi, mẹ không bao giờ cho em ăn mấy cái này!"
Tằng Niếp vừa đi vừa ăn nói: "Anh, anh thật là tốt, cha cũng không bao giờ cho em tiền mua mấy cái này!"
Hướng Nhật nghe hai cô nàng nói như oán trách, cầm lon nước ngọt uống cạn một hơi, xong quăng xuống ven đường, bỗng nhiên bị đập vào mắt, thẳng về hướng đối diện ngay phòng ăn trong nhà. Xuyên qua tấm kính cửa số, Hướng Nhật thấy một người rất quen thuộc, trước mắt là một phụ nữ, một người phụ nữ với bộ ngực đặc biệt to. Cô ta chính là người là người làm hại mình và nữ cảnh sát phải xa nhau đây mà!
Hướng Nhật ko nhịn được lữa giận bộc phát, bước nhanh về phía phòng ăn đối diện. Hai cô nàng đi theo cũng kêu lên một tiếng, cuống quít chạy theo.
"Thầy, anh thấy cái gì vậy?" hác Manh tò mò hỏi khi thấy thầy đứng bên cửa sỗ nghe ngóng, thật là.đã tới đây sao hắn ko đi vào.
"Anh, đang nhìn người phụ nữ kia àh". Tằng Niếp cặp mắt bén nhọn, nhìn theo lưu manh, thì phát hiện ra mục tiêu.
"Phụ nữ? Người phụ nữ đó là ai?" Hác Manh nghe thấy cũng bắt đầu tò mò.
"Là ở đó, chính là người phụ nữ trước ngực giống như đặt hai quả cầu bằng da!" Tằng Niếp oán dỗi nói.
"Đâu.Oa - Bộ ngực đúng là đồ sộ! Không biết cô ta làm sao được vậy? Anh chàng ngồi đối diện cô ta thật tốt số! A, còn có một anh đẹp trai nữa.thật là lãng mạn! Hai người đó đang hẹn hò phải ko?" Hác Manh kêu lên một tiếng.
"Làm gì? Đương nhiên là phá đám bọn họ!" Hướng Nhật âm trầm nghiêm mặt nói, mẹ nó, mi dám làm hư chuyện cũa lão tử, lão tử đã có cách phá tụi bây.
Hác Manh ko làm sao hiểu được: "Thầy, tại sao phãi phá bọn họ? Làm vậy ko tốt cho lắm!"
Tằng Niếp cũng lộ ra vẻ nghi hoặc: "Đúng đó, anh, tại sao phải làm như vậy?"
"Không nói nhiều!" Hướng Nhật lớn tiếng mắng, đột nhiên nhớ ra mình có hơi nặng lời, lại ôn nhu tiếp: "Các ngươi ko biết, người phụ nữ đó có thù với ta, nhất định ta phải trả thù!"
"Dạ, em hiểu rồi! Hác Manh có chút ủy khuất nói, Tằng Niếp đồng dạng nhìn hắn. Đúng hơn là, các nàng mới vừa.nhìn lại thấy lưu manh đột nhiên gầm lên sắc mặt dữ tợn làm sợ hãi.
"Biết vậy thì được, bây giờ ta bố trí cho chút việc, chúng ta phải làm như vậy.như vậy.Rồi như vậy.nhớ kỹ, các ngươi phải phối hợp ăn ý với ta, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!"
"Vậy bắt đầu hành động, ta vào trước, các ngươi chờ một lát rồi vào!"
"Vậy kế hoạch lần này có tên gọi là gì?" Hác Manh rấy là nhập tâm vào vai diễn, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cho nên rất kích thích.
"Truy sát 36F " Hướng Nhật cười đểu nói.
Ps: 36F = cỡ khá to, ko phải nói là rất to trong cỡ áo ngực phụ nữ a
Phương Oánh Oánh hôm nay tâm trạng rất phấn khởi, đúng hơn là phi thường phấn khởi! Từ giữa trưa đến giờ, trong lòng vô cùng thoải mái vì đã trừng trị được tên dê xồm, đúng là nàng duy trì tâm trạng đó tới bây giờ, cho nên sau khi hết giờ làm việc, một nam nhân bình thường mời nàng đi dùng cơm, nàng cũng vui vẻ nhận lời. Đương nhiên là chỉ ăn một bửa cơm mà thôi, nếu nam nhân kia còn muốn tiến tới bước nữa, ví dụ như đi dạo phố, xem phim, tuyệt đối không có khả năng đó!
"Phương tiểu thư, xem món bò Beefsteak hôm nayy được không?" Nam nhân đối diện hỏi lấy lòng. Mặc dù hắn thấy kỳ quái tại sao hôm nay cô ta lại phá lệ chấp nhận lời mời của hắn, cũng có thể cô ta cảm động trước sự si tình kiên trì của mình, nên không cần phải lo lắng nhiều về sự phấn chấn của nàng.
"Mùi vị cũng không tệ lắm."
Phương Oánh Oánh nhạt nhẻo đáp, vừa cắt một miếng bò bỏ vào miệng.
"Như vậy là được rồi." Thấy đối phương vẻ mặt cũng không có gì là cao hứng, nam nhân không dám tiếp tục bắt chuyện, chỉ không được vui, chán nản uống rượu.
Qua một hồi lâu, có lẽ thấy bầu không khí hơi căng thẳng, Phương Oánh Oánh dù sao cũng là người ít nói trong khi ăn, cũng cảm thấy có hơi kỳ cục, mở miệng hỏi qua loa: "Lưu Tổng bình thường làm việc không có thời gian rãnh để tiêu khiển sao?"
Lưu Tổng vui vẻ trong lòng, tưởng đối phương lần này tâm tình đã bị lung lây, nếu không thì tại sao lại hỏi về cuộc sống riêng tư của hắn? Kiềm chế tâm trạng kích động, làm vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cũng không có gì làm tiêu khiển, bình thường tôi đều ở nhà. Cô cũng biết đó, làm công việc giống như tôi đây, căn bản là không có nhiều thời gian để ra ngoài thư giãn, bận rộn mỗi đêm sau 12 giờ mới được ngủ." Lưu Tổng đang cố tạo cho mình một hình tượng cần mẫn như điên trong công việc, mỷ nữ đối diện dĩ nhiên là hiểu rõ, nàng cũng là một người tham công tiếc việc, nói tốt về mình một chút, chắc hẳn sẽ làm cho cô ta có hảo cảm.
Nhưng kế hoạch của hắn hiển nhiên là thất bại, bởi vì Phương Oánh Oánh cũng không có gì tỏa ra là hâm mộ hay đồng tình, chỉ là vô vị nói một câu: "Xem ra Lưu Tổng là một người bận rộn!"
Khi nghe được câu này giống như bị ai đánh một quyền vào đầu, chuyện này.không có một chút cảm giác đồng tình làm người ta buồn bực tức muốn hộc máu. Lưu Tổng cũng đang giống như thế, sau đó hắn cũng có một chút sửng sốt, vừa rồi lại hiểu lầm là đối phương có ý tứ, tưởng rằng khi nghe chính mình cũng là một người tham công tiếc việc giống như nàng thì đối với những người sở thích như nhau sẽ có chút đồng tình, Vì vậy lập tức bổ sung nói: "Thật ra vào 5h sáng mỗi ngày tôi thường ra khỏi giường để chạy bộ, tập thể dục khoảng 2h, sau đó thì ăn sáng rồi đến công ti. Ách.Vào buổi chiều khi xong việc rãnh rổi tôi cũng đi đánh banh bàn, chơi bóng rổ như là một vận động viên thể thao." Lưu Tổng lại muốn tạo cho mình một hình tượng vận động viên thể thao, dĩ nhiên là khoát lát như là chính mình thân thể cường tráng, đây là điều kiện trước tiên để câu dẫn một người phụ nữ trưởng thành.
Nhưng hắn lại thất vọng lần nữa, Phương Oánh Oánh cũng không bị hắn câu dẫn, tiếp tục như không biết gì nói: "Lưu Tổng sắp sếp thời gian rất hợp lý, khó trách nhìn thấy ngươi mỗi ngày mặt mài luôn hồng hào."
"Quá khen, quá khen rồi." Lưu Tổng khiêm nhường nói. Hai lần làm tạo dựng phong thái đều không hiệu quả, điều này làm cho hắn vô cùng thất vọng, để lấy lại thể diện, hắn chuyễn qua đề tài khác: "Vậy chẳng biết Phương tiểu thư bình thường có gì để tiêu khiển không?"
"Ngươi nói ta sao?" Phương Oánh Oánh ra vẻ ngạc nhiên hỏi, sắc mặt hiện ra một chút chế giễu: "Hẳn là ngoài làm việc ta cũng toàn là làm việc thôi sao?"
"Oh - "Lưu Tổng kéo dài thanh âm, trong lòng dâng lên một chút hứng thú, sau đó nói: "Vậy chẳng biết Phương tiểu thư có rãnh hay không? Tôi nghe nói hôm nay các rạp ở Đại lộ phía Đông có giới thiệu một bộ phim mới, nghe nói có hai ngôi sao lớn, đại minh tinh Lạc Phi Tử và Tư Mã Dự thủ vai, mọi người rất hâm mộ, hay là."
Không đợi hắn nói xong, Phương Oánh Oánh đã mở miệng xen vào: "Ta nghĩ Lưu Tổng rãnh thì đi một mình vậy, ta đã có hẹn với người khác."
"Oh? Thì ra là vậy!" Lưu Tổng trên mặt biểu tình thất vọng nói, "Vậy không cần gấp, Phương tiểu thư đối với công việc là quan trọng mà, sau này nếu có thời gian, Phương tiểu thư lúc nào rãnh rổi thì chúng ta đi nhé."
"Đúng là mất lịch sự, ta nghĩ nàng không lúc nào rãnh hết!" Một người hơi thấp bé phát ra thanh âm cụt ngủn cắt ngang lời nói của Lưu Tổng.nói.
"Ngươi là ai?" Lưu Tổng mặt biến sắc, tức giận người đang đi đến. Hắn ghét nhất là trong khi đang nói chuyện bị người khác chen ngang, dĩ nhiên là trừ mỹ nữ. Chính là trước mắt lúc này thoạt nhìn không quá 20t hơn nữa tay phải còn bị thương không nhẹ là một tên nhải con hiển nhiên không phải là phụ nữ, càng không phải là mỹ nữ.
"Ta là ai ngươi không cần quan tâm". Hướng Nhật khinh miệt nhìn hắn, đột nhiên đến đây.rõ ràng sự xuất hiện của mình làm cho nữ nhân kia kinh ngạc, giật lấy cái ghế rất tự nhiên ngồi xuống.
"Ngươi." Lưu Tổng bị động tác liên tiếp của đối phương làm cho tức giận thiếu chút nữa là bể phổi, thẳng tắp nhìn vào đối phương: "Nếu ngươi còn không rời khỏi đây, ta sẽ gọi người đến."
"Gọi người đến?" Hướng Nhật hừ một tiếng, "Chẳng lẻ ta và bà xã ngồi cùng nhau, cũng là phạm pháp hả?"
"Bà xã?" Lưu Tổng dữ tợn nghiêm mặt, thái độ nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy: "Ngươi nói Phương tiểu thư là."
"Nói nhảm! Nếu không thì ngươi nghĩ chúng ta quan hệ gì?" Hướng Nhật từ từ cười phá lên, một tay đã xà xuống bả vai cô nàng ngang bướng, điều này để chứng minh mình cùng nàng quan hệ rất thân mật.
Lưu Tổng thái độ cũng lo sợ không ngừng, ngay cả thân thể cũng run lên, bởi vì hắn thấy Phương tiểu thư cũng không có cự tuyệt phản đối thái độ, hơn nữa tựa như là đang ủng hộ? Hắn đối với người phụ nữ này rất hiểu rõ, chưa từng thấy có nam nhân nào chạm qua thân thể nàng, nhưng trước mặt đây nam nhân lại hoàn toàn cảm nhận thân thể triệt để, nói cách khác đối phương rất có thể chính là chồng của nàng, như vậy mình bỏ bao nhiêu công sức tất cả đều uồng phí.
"Sao vẫn chưa tin à?" Hướng Nhật ngang ngược ôm cô gái vào gần hơn, dĩ nhiên là để tăng thêm sức thuyết phục.
Phương Oánh Oánh sau một lúc định thần lại, vừa rồi chỉ vì lưu manh đến đột ngột quá nên trong lòng có chút ngạc nhiên, bây giờ chứng kiến tên dê này tự nhiên lấy tay đụng chạm vào thân thể mình, trong lòng giận dữ la lên: "Ông."
Hướng Nhật đã sớm quan sát phản ứng của nàng, vừa thấy nàng mở miệng lập tức cắt đứt lời nói: "Ông cái gì mà ông, cho dù ta là chồn của cô, nhưng không phải là người quản lý, cô muốn giao lưu với bạn trai khác ta cũng mặc kệ, nhưng giống như vị này lớn lên người không giống người quỷ không ra quỷ, thì ta phải có ý kiến, ta hỏi cô tại sao có thể cùng một sinh vật như vậy kết bạn hả?"
Đối diện Lưu Tổng nghe được muốn phún máu tươi: "Ngươi, ngươi dám sỉ nhục ta?"
"Chửi ngươi thì sao? Ngươi tưởng ngươi là ai? Con bà nó, nhìn lại xem chính mình là thứ gì hóa thân thành, tùy tiện dám dụ dỗ bà xả của ta? Bây giờ lão tử trịnh trọng cảnh cáo ngươi, cút ra xa, càng xa càng tốt!" Hướng Nhật tiếp tục phát huy phong cách lưu manh đặc trưng. Mở miệng mắng to, chửi bớt nhiệt tình. Thật sự thì hắn phải đánh phủ đầu, cái mặt trắng nhỏ trước mắt chắc hẳn sẽ lập tức trở mặt - nếu cô nàng ngang ngược này không định giải thích mà la lên.
Lưu Tổng sắc mặt trắng bệch, hắn cho đến bây giờ vẫn chưa từng nếm qua tủi nhục như vậy, lại chính là cách nói không giáo dục, vừa rồi nghe được từ "Ông" xót xa đau đớn, căn bản là không sai, cho nên đối phương tuyệt đối là vợ chồng, mà mình mới chính là người thứ 3 đáng xấu hổ. Nghĩ vậy, hắn rốt cuộc ngồi không yên, đứng lên chuẩn bị bỏ đi.
"Lưu Tổng ngươi tin hắn nói sao?" Phương Oánh Oánh bất thình lình mờ miệng hỏi, giọng điệu bình tĩnh như dọa người, trên mặt cũng không có chút kích động.
"Phương tiểu thư nói vậy là ý gì?" Lưu Tổng trầm giọng nói, trong lòng có chút chờ đợi.
"Nếu ta nói ngươi hắn và ta không có một chút quan hệ ngươi tin không? Phương oánh oánh có chút cười nói.
"Thật vậy sao?" Lưu Tổng tâm trạng vui vẻ.
Hướng Nhật cơn giận bắt đầu lên: "Oánh Oánh, ngươi không thể như vậy được, người ngoài trước mặt không nhận ta."
"Ông chủ, ngươi không nên đùa quá trớn?" Mặc dù lưu manh xuất hiện quả thật có chút bất ngờ, đúng hơn là càng không tin được, nhưng Phương oánh Oánh suy nghĩ, lập tức đoán được ý đồ của đối phương tám chín phần. Đối phương chính là trả thù nàng, trả thù vụ giữa trưa mình đã làm hại hắn, tuy có hơi buồn cười, tên dê xồm này quả nhiên bụng dạ nhỏ nhen, tùy tiện ở trước mặt lấy mình đùa cợt với nam nhân kia? Phải biết rằng, chẳng lẽ mình không có biện pháp gì thoát khỏi hắn sao, không nghĩ tới tên này sẽ đường đường chính chính tới, lại giúp nàng giải quyết chuyện này quả thật là quá tốt " Tốt."Nhân a! vừa lúc đảo mắt, Phương oánh Oánh lại bất mãn, chẳng lẻ để hắn tùy tiện muốn làm gì mình thì làm? Hắn muốn cái gì được cái đó sao? Tuyệt đối là không, nếu hắn có kế hoạch quấy rầy chúng ta, ta đây tự nhên không cho hắn toại nguyện! mặc dù họ Lưu kia cũng đáng ghét như vậy, nhưng còn hơn tên dê xồm rõ ràng còn kém mình một trời một vực! Sự thật thì nếu giữa họ Lưu và tên dê xồm nàng phải chọn một trong hai. Nàng nhất định không do dự chọn người đầu tiên.
"Đùa? Đùa cái gì?" Hướng Nhật ra vẻ mù mịt: "Bà xả, nàng thật sự không nhận ta."
"Ông chủ, nếu ngươi còn cố nói, ta nhất định sẽ xem thường ngươi!"
Phương oánh Oánh trong mắt tràn đầy nghiêm túc nói, tiếp theo quay qua nhìn Lưu Tổng: "Ngươi nãy giờ chứng kiến, thật ra hắn là ông chủ của ta, chỉ là đóng kịch mà thôi!"
"Ông chủ?" Lưu Tổng nghi hoặc nhìn nàng, mặc dù cái này giải thích vì sao nàng nói từ "Ông", hơn nữa tên tiểu tử ko biết từ đâu xuất hiện lại đây phá đám, nói cách khác, chân tướng sự việc rất có thể như lời nói cùa Phương tiểu thư, tên tiểu tử nhất định là đang đùa cợt, hắn rõ ràng là như vậy chính là nghĩ mình là "tình địch", được Phương tiểu thư có ý nhắc nhở mình, còn không phải ám chỉ chính mình mới là chân mệnh thiên tử sao? Nghĩ vậy, Lưu Tổng hưng phấn không thôi, cũng rất tự nhiên bỏ qua cái tên được gọi là Ông chủ này luôn.
Hướng Nhật thở dài một tiếng, thấy tên có khuôn mặt nhỏ trắng bệch này hưng phấn, hắn biết là kế hoạch đã thất bại. bất quá hắn đã sớm dự trù chuyện ấy, nên trên mặt cũng không có gì là lo lắng, trái lại còn làm dáng đứng chắp tay sau lưng thủ thế, tin tưởng hai con nha đầu bên ngoài sẽ không nhịn được nữa, nhất định hiểu rằng: kế hoạch A thất bại, áp dụng kế hoạch B!
Cứ tạm thời không có gì hiệu quả, nhưng Hướng Nhật vẫn cố gắng, nhìn cô nàng ngang ngược trìu mến: "Bà xả, tại sao mỗi lần đứng trước mặt người ngoài ngươi đều nói như vậy? Ta thật sự bị tỗn thương."
Phương Oánh Oánh quay đầu đi chổ khác, đối với cái bản mặt kia của tên dê xồm nàng như muốn ói ra! Thật là tưởng tượng không nỗi, tại sao trên thế giới này lại có tên không biết xấu hổ như vậy!
"Vị tiên sinh này, nếu ngươi còn dám làm loạn ta sẽ kêu bảo vệ." Lưu Tổng đối với lưu manh đã sớm bất mãn, vừa rồi còn nghĩ chính mình là chân mệnh thiên tử, cho nên giọng điệu lạnh lùng mở miệng uy hiếp.
"Kêu bảo vệ, dù sao thì vẫn là bà xã của ta!" Hướng Nhật dứt khoát bước đi.
"Vậy thì đừng trách ta không khách sáo!" Lưu Tổng nói xong, đứng lên đang muốn tiếp đón bảo vệ ở xa xa ngoài cửa, nhưng không ngờ có hai cô gái đáng yêu chạy đến rất nhanh, nhào vào người Phương tiểu thư, "Đại Tẩu!"
Lưu Tổng bị việc này làm cho ứng phó không kịp, ngưng việc tiếp đón bảo vệ lại, ngạc nhiên nhìn hai cô nàng đáng yêu xuất hiện.
Phương oánh Oánh bị lôi kéo, phản ứng lập tức, cái này dĩ nhiên do tên dê xồm sắp xếp, trên mặt lộ ra kinh ngạc nói, thật ra thì cũng không cần giải thích: "Các ngươi là ai vậy? Ta căn bản là không biết các ngươi!"
"Đại tẩu, tại sao lại nói như vậy?" Hác Manh xoa xoa con mắt đỏ bừng, trộm thoáng nhìn xuyên qua khe hở của ngón tay bởi vì mình và Tằng Niếp vừa rồi ở trước mặt bàn dân thiên hạ làm một việc động trời, lớn tiếng la lên: "Đại tẩu, ngươi không nên rời bỏ chúng tôi. Ta biết đại ca không tìm được việc làm tốt, cũng không có tiền, lúc nào cũng lơ thơ lẫn thẫn, ngươi không thích hắn, luôn muốn ly hôn với đại ca, bởi vì." Nói đến đây, có lẻ do bịa chuyện không nỗi nữa, Hác Manh dừng lại một chút sau đó lập tức khóc rống lên. Bất quá cứ như vậy, ở đây thấy thế đa số là đồng tình, chỉ có một người là không mềm lòng lặng lẻ đỡ nàng lên.
Phương oánh Oánh sắc mặt nhất thời lo lắng, nàng không nghĩ là tên dê xồm dám sử dụng chiêu này để trả thù mình, đang nhiều người như vậy tại đây còn gì là danh dự của mình, nhìn vào mắt những người này là biết, bây giờ mình trở thành đối tượng cho bọn họ khinh bỉ..., "hình tượng đàn bà ham tiền" đã khắc sâu vào lòng bọn họ.
Bất quá chuyện này còn chưa kết thúc, cô gái kia còn trực tiếp đạp nàng một cái té xuống hố sâu tội lỗi, từ đàn bà ham tiền trở thành một con đàn bà độc ác.
"Đại tẩu, ngươi cho dù không màng đến chúng tôi, cũng nên vì Tiểu Bảo mà nghĩ lại, nó thật đáng thương mới 1 tuổi mà không có mẹ, sau này nó sẽ thế nào, không có mẹ nhất định sẽ thống khổ lắm, khi lớn lên sẽ bị người ta chê cười, thật đáng thương mới 1 tuổi đã mồ côi, ô. ô." Tằng Niếp cũng tỏa ra đau lòng.
Những lời cô nàng nói ra, càng khiến cho thiên hạ bất bình, mọi người đều đồng loat trách móc người đàn bà ác độc này.
"Cô gái này thật là tàn nhẫn! Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, thật trơ trẻn, tùy tiện vì tiền mà ngay cả đứa nhỏ cũng bỏ, xem ra cô ta không xứng đáng là một người phụ nữ!"
"Cô ta làm như vậy nhất định có ngày thiên lôi sẽ dòm ngó!"
"Lớn lên xinh đẹp, đáng tiếc là tâm địa độc ác như rắn, cái loại đàn bà này chết đi mới tốt, sống trên thế giói cũng uổng cơm!"
Hướng Nhật nghe mọi người xunh quanh đánh giá càng ngày càng cay độc, cô gái nagng ngược thật sự không tưởng tượng nỗi, lập tức chiếu ánh mắt vào nha đầu, xiên qua người đàn ông đang đứng si dại.
Tằng Niếp phản ứng liền, tiến lên một mạch chỉ vào Lưu Tổng mắng: "Đều là tại người xấu xa này, dụ dỗ đại tẫu của ta, nếu không phải ngươi ngày nào cũng quấy rối đại tẫu ta, người không thể nào ruồng bỏ chúng ta mà đi được? Ngươi là người xấu, ngươi có biết là Tiểu Bảo rất đáng thương ko, ngày nào cũng đòi mẹ, cho đến khi không còn sức để gọi nữa, hu hu."
Quả nhiên vừa nghe lời này, những người dứng xem lập tức chuyễn lời bàn tán về phía tên nảy giờ không để ý.
"Đúng là tên đê tiện, ngang nhiên dụ dỗ vợ người ta, xem ra nên đem ra xử bắn mới đúng!"
"Mẹ nó, tên này phải chết đi mới đẹp trời!"
"Ta đây, nếu không phải nơi công cộng, lão tử đã tiến lên đánh hắn một trận!"
"Thật đúng là súc sinh! Cẩu súc sinh!"
Tất cả mọi người mắng chưởi đều gần giống nhau, mà tên nam nhân đã sớm chuồn mất dạng, Hướng Nhật lúc này mới ra mặt, ôm hai tiểu nha đầu vào lòng ngực, giọng điệu thê lương nói: "Uhm, tiểu tam, tiểu tứ, các ngươi đừng khóc nữa, đại tẫu ngươi không muốn chúng ta! Chúng ta trở về đi, đều do anh vô dụng, tìm khọng được việc làm tốt, lại muốn cho các ngươi ăn học, thôi ta.chúng ta trở về đi!" Nói xong, lại cúi thấp xuống âm thanh đủ cho hai tiểu nha đầu nghe nói: "Vừa rồi biểu hiện rất tốt, sau này muốn ăn gà rán KFC cứ nói ta một tiếng!"
Hai tiểu nha đầu thấp giọng mừng rỡ, Hướng Nhật lại nói: "Nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị chuồn thôi!" nói rồi nắm hai tiểu nha đầu chuẩn bị đi ra cửa.
Phía sau, một âm thanh bất chợt vang lên: "Ông xã, em với anh về nhà!"