Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1186: Thông cảm nhé ông già




- Này, sao ông dám làm bẩn quần áo của ta chứ?

Khuôn mặt Phàm Mặc bỗng trở nên nhăn nhó khi nhìn thấy chút bụi dính trên vạt áo, vừa rồi thiếu chút nữa là anh bị cả một khối sắt nặng mấy trăm tấn rơi xuống đầu.

- Hừ, không thể tha thứ!

Phàm Mặc đưa lòng bàn tay phải về phía trước, một quả cầu Lĩnh vực to lớn phóng ra và lao đi với tốc độ nhanh như ánh sáng, tốc độ nhanh va vào không khí tạo thành một tiếng nổ lớn như bom.

Với cái tốc độ quá khủng khiếp của quả cầu vô hình, Megato không kịp dùng năng lực Tâm Linh để chống đỡ, lại càng không thể né tránh được. Từ xưa đến nay, dị năng giả khi chiến đấu với những bậc thầy Lĩnh vực thì luôn gặp bất lợi về mọi mặt. Nhưng bản thân Megato ngoài dị năng Tâm Linh thì còn một dị năng khác, đó là Lôi hệ dị năng.

Trong khi quả cầu vô hình đã chạm vào vạt áo Megato thì cả người ông bỗng dưng biến thành một chùm tia sét. Quả cầu cứ thế đi xuyên qua người ông mà chẳng gây ra chút thương tổn gì.

- Tự tạo ra những cái lỗ ngay chỗ bị tấn công để tránh bị thương. Cái đám dị nhân các người cũng nhờ vậy mà có chút nguy hiểm.

Phàm Mặc không có chút biểu hiện nào tỏ ra bất ngờ, mặc dù đây là lần chạm chán đầu tiên của anh với đội trưởng đội một, nhưng đối với một kẻ là cánh tay trái của Râu Đen thì sức mạnh ít nhất cũng phải ở tầm Chúa Tể Giả, chuyện đó không có gì là lạ.

- Giờ thì đến lượt tao! Tao sẽ giết mày vì cái tội bắt tao phải tận dụng cả hai dị năng.

Cả người Megato lúc này toát ra vầng hào quang màu vàng, những tia sét chớp chớp chạy khắp cơ thể. Năng lực Tâm Linh kết hợp với Lôi hệ dị năng, khiến tốc độ tạo ra những khối đất đá nhanh đến mức mắt thường không thể thấy được, chúng ồ ạt lao về phía Phàm Mặc như một cơn mưa.

Nhìn thấy những khối đất đá khổng lồ lao về phía mình, Phàm Mặc bèn cười khinh bỉ, lần này xem ra khó tránh khỏi việc bị dính chút bụi bẩn rồi.

- Nghe này lão già, mấy cái thứ năng lực ghê tởm của ông chả có tác dụng gì với tôi đâu.

Phàm Mặc vừa nói vừa chầm chậm bước đi về phía Megato, những khối đất đá khổng lồ vẫn liên tiếp lao đến không ngừng, nhưng chưa đến gần Phàm Mặc thì đã bị phá tan thành bụi. Đó là vì những quả cầu Lĩnh vực được phóng ra từ người Phàm Mặc đang chống lại những khối đất đá. Đây là một cách sử dụng Lĩnh vực khi đã đạt đến mức độ quá thuần thục, sử dụng Lĩnh vực bằng tâm trí thay vì dùng đến tay chân. Cả người Phàm Mặc lúc này không khác gì một chiếc xe có gắn vô số khẩu pháo, bất kỳ một cái gì đến gần cũng bị thổi tung.

- Không thể nào, tại sao?

Megato bắt đầu run rẩy khi thấy Phàm Mặc ngày càng đến gần ông ta, mặc dù ông ta có tạo ra bao nhiêu bức tường dày cả mấy chục mét cũng bị thổi bay trong nháy mắt. Cả hai tầng dị năng của ông ta đều vô dụng trước con người này.

- Ta không thể giống Lâm Vỹ thích chơi đùa, ta muốn kết thúc chuyện này nhanh nhất có thể để còn đi ngắm cảnh. Thông cảm nhé ông già.

Phàm Mặc nói và tăng tốc.

- Không!

Megato quay đầu cố bỏ chạy.

- Ông dám bỏ chạy sao?

Mọi nỗ lực chạy chốn đều vô dụng, Phàm Mặc chỉ tốn chút sức đã ngay lập tức tóm cổ ông ta trong tay. Tay trái nắm chặt và nện một quyền tương đối vào lồng ngực Megato khiến ông ta nằm gục xuống đất ngất lịm, khóe miệng có chút máu chảy ra.

Phàm Mặc vội nhảy ra thật xa để tránh bị máu tươi dính vào người, hai tay bận bịu phủi chút bụi dính trên áo, anh khẽ cười vì trang phục không có bị bẩn nhiều lắm. Vừa rồi anh định dùng một lượng lớn sức mạnh để đấm vào ngực Megato nhưng vội giảm xuống một nửa vì nghĩ đến lời của thầy Kang nói lúc trước, nhiệm vụ lần này là thu phục chứ không phải tàn sát.

Hướng mắt nhìn về phía Lâm Vỹ, cậu ta xem ra có chút vất vả khi phải đấu với một pháp sự hệ Băng, lại là Pháp sư hệ băng mạnh nhất thế giới. Alan hiện đang là đội trưởng đội 2 của băng hải tặc Râu Đen, nhưng mạnh hơn cả thuyền phó Laura và đàn anh Megato, sức mạnh thậm chí sánh ngang với Râu Đen. Alan có sức quyến rũ kỳ lạ, tới mức tất cả mọi người trong băng đều kính trọng và yêu quý anh ta. Và ai cũng biết con người này tham gia làm hải tặc cho vui, bởi vì địa vị, của cải và quyền lực anh chẳng thiếu.

Từ xa xa, Phàm Mặc nhìn thấy từng làn hơi lạnh toát ra từ người Alan, lạnh đến mức đóng băng cả mặt đất dưới chân Alan. Cái thân hình vạm vỡ, cao và đẹp hệt như người mẫu chợt tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, rồi hội tụ lại trên bàn tay phải thành một vòng tròn ma thuật, miệng Alan lẩm bẩm:

- Ma thuật tối thượng - Thiên niên kỷ băng hà. (Một đẳng cấp cao hơn của Ma Thuật Kỷ băng hà.)

Bàn tay Alan chạm nhẹ xuống đất, ngay lập tức trời đất bỗng dưng phát ra hàng loạt tiếng nổ của không khí, rồi cả hòn đảo hóa thành một vùng đất chỉ toàn là băng giá. Ma Thuật lan ra tận biển khơi, đóng băng cả một vùng biển dài đến mức nhìn tới tận cuối chân trời vẫn chỉ thấy băng tuyết. Tuyết cứ rơi mãi không ngừng, trắng xóa cả khoảng không vô tận, lại thêm những cơn gió mạnh thế là chẳng bao lâu bão tuyết càn quét khắp nơi.

Với một Pháp Sư Băng thuật thì khi ở trong vùng đất chỉ toàn là băng tuyết sức mạnh được tăng lên đến mức cực đại. Alan nhìn Lâm Vỹ và nở nụ cười đầy kích động, sau đó giật tung cái áo mỏng manh duy nhất của mình và vứt đi để nó bay theo trận bão tuyết. Giờ đây khi cả người chỉ còn mỗi cái quần đùi, lại đứng trong bão tuyết, Alan mới thấy được là chính mình, hạnh phúc dâng trào.

- Thật kinh tởm, không thấy mình quá bệnh hoạn à? Chỉ có thằng hâm mới làm vậy giữa tiết trời âm mấy chục độ C.

Lâm Vỹ đang nhìn Alan như nhìn một tên biến thái. Đang yên đang lành lại biến cả hòn đảo chìm trong giá lạnh, đúng là đồ thần kinh mà. Hại ta tê tái hết cả da thịt.

- Với con mắt của người thường thì làm sao hiểu được điều mà một Pháp Sư đang làm nhỉ?

Alan nhún vai và ánh mắt như muốn nói "vậy đó, ta chẳng quan tâm."

- Ma thuật tối thượng - Thiên tiễn đọa đầy.

Bàn tay phải tạo thành hình khẩu súng hướng về phía Lâm Vỹ, nhưng đằng sau Alan là hàng triệu những mũi tên băng. Alan làm động tác bắn rất nhẹ nhàng, chỉ một cái thôi nhưng hàng triệu những mũi tên băng liên tiếp hết đợt này đến đợt khác lao đến Lâm Vỹ.

Nếu Lâm Vỹ né sang trái thì bên trái liền xuất hiện hàng triệu mũi tên băng, nếu anh né sang phải thì bên phải cũng xuất hiện hàng triệu những mũi tên băng, cứ như vậy anh chạy đi đâu cũng bị truy đuổi, cảm giác cứ như anh là một chú chuột đáng thương bị rơi vào hang ổ của một lũ mèo ham ăn vậy. Những mũi tên này cũng chẳng phải loại tầm thường, sức sát thương rất cao, mặc dù không làm Lâm Vỹ bị thương nhưng nó khiến anh bị đau và rất đau.

Ma thuật tối thượng là những Ma thuật cao cấp nhất của các Pháp Sư, sức mạnh có được nhờ sử dụng nguồn năng lượng vô tận trong Vũ Trụ kết hợp với các phản ứng hóa học bên trong cơ thể. Chỉ những pháp sư giỏi nhất mới dùng được Ma thuật ở cấp độ này.

Từ ngàn xưa, các Pháp Sư đã phải chiến với những thế lực tà ác, trong đó có cả Huyết Tộc, Phù Thủy và Dị Năng Giả. Vì vậy Ma thuật tối thượng được sinh ra để giữ gìn hòa bình của thế giới. Pháp Sư càng giỏi thì Ma thuật tối thượng càng mạnh.

- Hừ!

Thứ này không phải băng bình thường, là băng được tạo ra từ Ma thuật cao cấp, đến cả Lĩnh vực của mình cũng bị nó xuyên qua được, thật đáng sợ. Nếu là thầy, thầy sẽ làm gì đây thầy Kang?