Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1094: Tổ tiên của Lưu Phi (fix lỗi)




Đối với câu hỏi này Tiết Băng cũng không còn lạ lẫm gì nữa. Bởi rất nhiều người, trong đó có cả bạn bè và cha mẹ nàng đều đã hỏi. Nàng nhìn hắn, ánh mắt long lanh thổ lộ:

- Từ xưa đến nay, phái nữ vẫn luôn bị xem là chân yếu tay mềm, cần được đàn ông bảo vệ. Tôi muốn học võ để có thể mạnh mẽ và tự bảo vệ mình, đồng thời cũng là để có một thân hình hoàn mỹ xinh đẹp.

Tiết Băng vừa nói vừa cảm thấy hài lòng với tình trạng hiện tại. Nàng mong muốn những cô gái khác cũng sẽ học võ để có được sức khỏe tốt cùng vóc dáng đẹp giống như nàng.

- Chà chà! - Hướng Nhật cười dâm tà. Nói thật lòng, nếu trên thế giới này ai cũng nghĩ như nàng thì sẽ chẳng xảy ra những vụ hiếp dâm đau đớn. Với lại những đường cong quyến rũ ngày một nhiều. Con gái học võ đúng là rất tốt. Da thịt săn chắc nhưng rất mịn màng, đàn hồi không chê vào đâu được. Nhận thấy Tiết Băng đang lườm hắn cảnh giác vì nụ cười đen tối, Hướng Nhật mới nói vài câu khích lệ:

- Con gái học võ là vô cùng khó khăn. Cô có thể làm tới mức này, xem ra đàn ông thiên hạ không có mấy người có thể bắt nạt được nữa rồi. Cô vẫn thấy chưa đủ sao?

Hướng Nhật âm thầm khen ngợi. Phải công nhận nữ nhi thiên hạ nếu ai cũng được như nàng thì cánh đàn ông khỏi nơm nớp lo sợ mỗi khi người yêu về khuya. Trình độ này cũng có thể coi là một chọi mười không vấn đề. Dĩ nhiên là người thường chứ gặp phải hạng người cỡ như Hầu Tử thì xem ra nàng cũng miễn cưỡng có thể chạy thoát, còn đấu tay đôi thì khỏi bàn.

- Chưa đủ.

Tiết Băng lắc đầu, nàng chăm chú nhìn lưu manh ánh mắt biệu lộ rõ sự thèm khát. Dĩ nhiên là thèm khát thứ khác chứ không phải thân xác của hắn.

- Tôi muốn tiến xa, xa nhất có thể. Trước đây tôi từng nghĩ được như sư phụ là quá đỉnh rồi, nhưng từ khi gặp anh tôi đã có khái niệm khác. Tôi muốn được giống như anh!

Tiết Băng đưa hai nắm tay ra phía trước thể hiện quyết tâm.

- Cô không thấy mình quá tham làm à?

Hướng Nhật cười khổ. Hắn là ai chứ? Muốn được như hắn sợ rằng bất khả thi. Đột nhiên hắn lại rơi vào trầm tư. Chẳng phải nếu nàng trở thành mật giả thì sớm muộn gì cũng giống như La Nhứ sao? Đó là mẫu phụ nữ siêu bá đạo mà đàn ông tuyệt đối không thể mơ tưởng, ngoại trừ hắn. Tuy nhiên còn có cách khác là học võ, mặc dù quá gian khổ nhưng nếu đạt được cảnh giới Võ đạo thì thần thánh cũng phải thua. Hoặc có thể dùng Nhất diệp trâm để biến thành dị năng giả. Xem ra là có mấy con đường để đạt được giống hắn chứ đâu phải là không thể.

- Tôi không hiểu, tại sao lại có người phi nhân loại giống như anh được nhỉ? Lẽ nào võ thuật thật sự có thể đưa con người đạt tới trình độ đó hay sao?

Tiết Băng vẫn còn nhiều hoài nghi. Nàng cho rằng những gì Hướng Nhật thể hiện giống như ma thuật hơn. Một thứ bí ẩn nàng chỉ có thể thấy trên phim ảnh, nhưng lại được tận mắt chứng kiến mà người đó lại ở ngay trước mắt. Chưa kể người này và Trương sư tổ là huynh đệ, suy cho cùng tuổi tác cũng không thể dưới ba mươi, mà xem ra là càng sống càng trẻ. Võ thuật có thể làm được như thế thật sao? Nếu có vậy tại sao không được nhắc tới trong sách vở nhỉ?

- Ừ.

Hướng Nhật gật đầu. Mặc dù hình tượng cho sức mạnh võ thuật không phải là hắn. Sau khi chứng kiến Hướng phụ, lão già họ Dương và lời kể của Phương Nghi với cả sư huynh Trương lão thì hắn không thể phủ nhận tầm quan trọng và khả năng phi thường của võ học.

- Sư tổ của cô, cũng là sư huynh của tôi. Lão già ấy đúng là nhờ học võ mà có thể làm những điều kỳ diệu.

Nhớ không nhầm, lão già họ Trương ấy cũng có thể dùng được Lĩnh Vực, suy ra sức mạnh tuyệt đối không kém hắn là bao.

- Sao không lấy hình tượng của anh? Lẽ nào anh không phải...

Tiết Băng không biết phải hỏi như thế nào. Sư tổ và người trước mắt tuyệt đối sức mạnh không ai kém ai, dựa vào thái độ coi trọng của ông ta đối với Hướng Nhật, nàng có thể suy ra điều ấy. Tuy nhiên hai người một người thì dường như giữ mãi độ tuổi ấy, người còn lại thì không thấy già đi. Nàng càng nghĩ càng rối, bởi nàng không nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.

- Tôi và lão già ấy à...

Hướng Nhật đang tính bịa ra vài chuyện thần bí, nhằm đánh lừa nàng cho qua chuyện. Dù sao thì nàng căn bản không biết được nội tình bên trong vấn đề làm sao hắn có được năng lực siêu nhân như vậy. Nhưng khi ngước mắt ra ngoài cổng đã thấy bóng dáng Lưu Phi, Alice cùng Lâm Dục Tú đang vào. Lời hắn nói ra lập tức bị ngưng lại, thay vào đó hắn vội bước ra ngoài chào đón các nàng hòng trốn tránh trách nhiệm dạy dỗ Tiết Băng.

Ngoài cửa cả ba cô gái đều nhìn thấy hắn, tuy nhiên tâm tình mỗi người mỗi khác. Lưu Phi cười hiền dịu chào hắn:

- Hướng, anh tới lâu chưa?

- Ôi Jack, anh tới rồi!

Alice mừng rỡ ngã nhào vào lòng hắn, mặc kệ mọi ánh mắt phức tạp đổ dồn về nàng. Còn một ánh mắt liếc xéo biểu tình không ưa nổi. Đương nhiên chủ nhân của nó không ai khác chính là Lâm tiểu thư.

Đối diện với ánh mắt ấy Hướng Nhật đã quá quen thuộc nên không có biểu hiện gì là khó chịu, trực tiếp làm lơ nàng mà đưa tay ra xách đồ cho Lưu Phi cùng Alice. Hành động nhỏ nhưng ý nghĩa lớn, hai nàng đều cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Riêng Lâm Dục Tú nghiến răng nghiến lợi một mình bước vào trong nhà.

- Anh vừa mới đến thôi Lưu Phi. Hai em đi đường có mệt không?

Hướng Nhật ân cần hỏi. Hai tay hắn cầm túi lớn túi nhỏ thật không biết nói gì. Quả là con gái, mỗi khi sắm đồ thì ra sức mà mua, bất kể có dùng hay không.

- Tụi em vui không hết, làm sao có thể mệt được.

Alice chủ động ôm cánh tay hắn kéo vào trong nhà. Lưu Phi hiền dịu đi bên cạnh.

Ngồi xuống ghế, Hướng Nhật chủ động ôm hai nàng vào lòng, cảm nhận lớp da thịt mát mẻ, mềm mại, tinh thần cảm thấy khoan khoái, hạnh phúc.

- Các em thấy nhà mới thế nào, đẹp chứ?

- Vâng, rất đẹp ạ. - Hai nàng đồng thanh trả lời. Dường như thế giới chỉ có ba người, hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, biểu tình rất khó chịu. Một người vì sự nghiệp tương lai đành phải nhịn không dám lên tiếng. Người còn lại cũng không biết nói gì bèn xách đồ đi vào phòng. Khi đi để lại một câu chủ yếu phá tan hạnh phúc của ai đó:

- Alice, phòng ngủ con chưa dọn xong đấy. Vào giúp tôi một tay đi.

Alice biểu tình không nỡ rời xa nam nhân, nhưng quả thật phòng ngủ còn quá bừa bộn, thiết nghĩ về đêm nếu nam nhân có ở lại mà thấy phòng ngủ bừa bộn sẽ có cái nhìn không tốt về nàng nên đành phải đứng dậy.

- Jack. - Nàng ném cho hắn cái nhìn quyến rũ.

- Em bận thì cứ đi đi, anh ở đây được rồi.

Hướng Nhật tâm lý ôm trầm lấy vòng eo thon gọn, rồi hôn lên bờ môi ngọt mềm của nàng.

Mắt thấy nam nhân tiếc nuối nhìn theo những đường cong mê người của Alice, lòng Lâm Dục Tú phấn chấn hơn hẳn.

- Gần đây có gì thay đổi không Lưu Phi?

Hướng Nhật rất nhanh trở lại trạng thái dâm tà, đặt Lưu Phi ngồi trên đùi mình, hai tay thuận thế tùy ý xoa bóp cặp vú căng tròn, đàn hồi co dãn, là cực phẩm nhân gian hiếm có trên đời. Lưu Phi có chút xấu hổ đỏ mặt. Nhưng cũng không có phản đối. Đối với việc nam nữ thân mật vì sống ở phương Tây nhiều nàng đã sớm quen, cho nên cho dù có Tiết Băng bên cạnh thì nàng cũng không đến mức quá ngượng ngùng. Trái lại Tiết Băng thì mặt đỏ bừng. Thân trinh nữ, nhìn thấy cảnh nam nữ thân mật quả thật khó tránh khỏi động lòng xuân. Cảm thấy không thể chịu được nữa, nàng bèn đứng dậy nói:

- Tôi đi làm cơm.

Đối với thái độ cục cằn này Hướng Nhật cũng không có so đo, hơn nữa tâm trí đang để hết lên người Lưu Phi. Mấy ngày rồi chưa ân ái, thằng nhỏ trở nên thèm khát cực độ mà cương cứng. Lưu Phi hoàn toàn có thể cảm nhận điều đó, nàng lườm hắn.

- Đi nước ngoài mấy ngày tưởng quên em rồi chứ!

- Anh nào dám.

Hướng Nhật cười dâm đãng, một tay không chịu để yên trên ngực mà từ lúc nào đã ranh mãnh mò xuống "vùng đất" bí ẩn. Lưu Phi mặt đỏ như quả ớt, thân thể khẽ run nhẹ rên lên vài tiếng mê đắm lòng người.

- Mới vừa nãy em gặp vài người của Vatican. Thánh lực trên người họ khác hẳn với đám linh mục bình thường. Xem ra là đẳng cấp Giáo Hoàng và Thánh Kỵ Sĩ.

- Chắc là em tránh xa họ phải không?

Hướng Nhật thấy Lưu Phi gặp người của Vatican mà vẫn bình yên nên cũng không có để tâm lắm. Tuy nhiên nhận thấy sắc mặt của nàng tỏ ra rất thận trọng, xem ra là cấp Công Tước chưa phải là đối thủ của đám Vatican lần này. Dự đoán lão già phúc hậu Matthew cũng có mặt. Trước mắt cảm thấy người mình thương yêu có thể không yên, Hướng Nhật tuyệt đối không thể làm ngơ, nhất định phải tìm hiểu mục đích nhóm Vatican lần này tới là để làm gì?

- Vâng, để tránh phiền phức anh à. Theo em thấy, lần này hẳn là có sự xuất hiện của thế lực Huyết Tộc truyền thuyết.

Lưu Phi tỏ ra sợ hãi khi nghĩ tới thế lực tổ tiên tưởng như từ lâu đã đi vào lãng quên. Vốn nàng chỉ được nghe kể lại từ cha. Nhưng dạo gần đây nàng linh cảm thấy nguồn ma lực dồi dào hiện hữu ở đâu đó gần đây, là ma lực tương xứng theo lời kể của cha đối với Huyết Ma đại vương. Hẳn là điều đó đã thu hút Thánh kỵ sĩ trong truyền thuyết của Vatican xuất hiện.

- Truyền thuyết ư?

Hướng Nhật nhíu mày. Hắn có vẻ nhạy cảm với hai từ "truyền thuyết." Thường thì những thứ được gọi là truyền thuyết thì đều hết sức phi thường và cực kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên hắn không biết rằng Thánh kỵ sĩ của Vatican tuyệt đối không phải dạng vừa. Trực tiếp nhận thánh lực của Thiên Sứ, sức mạnh tuy suy giảm nhưng không phải là đẳng cấp mà thần thánh bình thường có thể đối mặt. Chứ nói chi đến đám dị năng giả cỏn con hay đẳng cấp huyết tộc Công Tước như nàng.

- Dạ! Đó là bốn vị tổ tiên của Huyết Tộc chúng em.

Lưu Phi càng nói càng sợ. Đó là những người mạnh nhất Huyết Tộc. Có khả năng bất tử và sức mạnh không gì sánh bằng. Nàng không phải không tin tưởng nam nhân, nhưng theo lời cha nàng kể thì nàng đoán nam nhân bên cạnh cũng chưa phải là đối thủ của một trong bốn vị tổ tiên của nàng. Đó cũng là lý do thế lực khủng bố nhất Vatican xuất hiện.

Trái lại với sự lo lắng của Lưu Phi, Hướng Nhật càng nghe càng bị kích thích. Đối với những chuyện bí ẩn đến hoang đường thế này từ lâu hắn đã sớm quen thuộc, cho nên càng muốn tìm hiểu và khám phá. Nhưng trước tiên hắn phải khám phá cơ thể nàng cái đã. Cậu nhỏ của hắn sắp chịu không nổi, cặp mông của nàng lại chạm vào khi nó đang cương cứng, làm sao mà chịu được.