Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1091: Anh sẽ dẫn em đi đâu? (Fix lỗi)




Thấy hai kẻ tầm thường nhìn mình như thánh nhân, Dương Lục Sơn có chút đắc ý, nhưng vẫn phải giải thích cho rõ để tránh những hiểu lầm không mong muốn:

- Các ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như thế chứ? Thật ra thì trên đời này làm gì có chuyện hồi sinh người chết. Ha ha, đó chỉ là chuyện hư cấu, hoang đường. Tuy nhiên các ngươi phải biết rằng con người chỉ thật sự chết khi bộ não đã chết hoàn toàn. Trường hợp của Phương nhị căn bản là chưa chết thật, chỉ là bị người ta bóp cổ ghẹt thở dẫn đến khí huyết không được lưu thông, tim ngừng đập mà rơi vào trạng thái chết tạm thời. Cho nên lúc ta đến chữa trị cũng không gặp nhiều khó khăn, bằng y thuật trị liệu của Tiêu Dao, ta dùng lực lượng truyền vào cơ thể nó, giúp tim, phổi, hoạt động trở lại, đồng thời đả thông toàn bộ kinh mạch của cơ thể và chữa trị các tổn thương vật lý, tuy nhiên cơ thể con người không phải muốn hồi phục là hồi phục ngay, do đó đến tận bây giờ nó mới tỉnh.

Lão già lại thao thao bất tuyệt, tiếp tục khoe khoang:

- Hồi sinh thuật tuy chẳng có gì ghê gớm, nhưng thông thường người bị thương mà chết nếu chưa quá mười hai tiếng thì đều có thể hồi sinh được. Tiêu Dao chúng ta cũng không phải chỉ có mỗi hồi sinh người chết mà trở nên nổi tiếng, chúng ta còn có thể cải lão hoàn đồng nữa, đó đều là những tinh hoa đỉnh cao của võ học. Này này, cô cậu đừng có làm ra vẻ kinh ngạc như vậy có được không?

- Ha ha... Dương sư phụ lần này ngài vất vả rồi. Thật cảm tạ ngài đã cứu con trai tôi. Để tỏ lòng biết ơn, cha tôi muốn mời ngài tới dùng cơm tối. Tôi biết ngài rất bận, nhưng rất hi vọng ngài không khước từ.

Phương đại ngồi đối diện, cung kính hết mực nói. Đối với người quen của Âu Dương tiên sinh hắn nào dám có nửa lời bất kính, hơn nữa đây lại là đại ân nhân đã cứu mạng con trai hắn.

Dương sự phụ suy nghĩ một hồi, cuối cùng khoát tay nói:

- Chuyện này không phải ta không muốn, nhưng ta có việc gấp phải đi Tân Cương rồi, cho ta gửi lời hỏi thăm Phương lão gia nhé.

Lần này đến Bắc Hải đối với lão có thể nói là thu thập được không ít lợi nhuận. Nhờ cứu con trai của Phương Tân mà lão thu về được cả một tỷ CNY (Nhân dân dệ, tương đương với khoảng ba ngàn năm trăm tỉ Việt Nam đồng.) Quan trọng hơn lão đã được gặp hai cao thủ, một người tuy không phải là quá mạnh, nhưng võ công đã nhuần nhuyễn đến mức Siêu Phàm Nhập Thánh, hơn nữa lại là truyền nhân của Vương Thủy Phiêu. Người này với sư phụ Lý Thu Thủy bởi vì yêu mà sinh hận, từ yêu sâu đậm mà hóa thành kẻ thù truyền kiếp, hai người họ chẳng biết bao giờ mới chấm dứt thù hận không đáng có. Nhưng Lý Thu Thủy thì sao, nhìn nàng đau khổ vì tình lão thật không nỡ, nếu được, lão muốn giúp nàng đánh bại lão đạo sĩ đó.

Còn người trẻ tuổi kia thần bí khó đoán, võ công xem ra đã đạt đến trình độ Phản Phác Quy Chân (cảnh giới tối thượng trong truyền thuyết, không còn gì để luyện, tự thu tự phát, khi cần là đánh, khi gặp chiêu là tự có khắc chiêu, vô chiêu mà thắng hữu chiêu.) Chính vì lần này gặp phải đại cao thủ Hướng Nhật mà lão quyết định trở lại Thiên Sơn tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu hơn tuyệt kỹ Thiên Sơn Chưởng Pháp. Đây là tinh hoa tuyệt học, tuy chỉ có ba đường chưởng pháp và ba lộ cầm nã thủ, nhưng bao hàm toàn bộ nét tinh túy của Tiêu Dao, trong chưởng pháp và cầm nã thủ có ẩn giấu cả kiếm pháp, đao pháp, tiên pháp, thương pháp, trảo pháp, thủ pháp các tuyệt chiêu của mọi loại binh khí, biến hóa rất phức tạp. Cho nên suốt nhiều năm tu luyện lão cũng chỉ đạt đến tầng thứ năm, nếu như có thể lên được tầng thứ sáu thì nghiễm nhiên trở thành giống như mật giả cấp sáu.

Phương đại thấy không thể giữ chân Dương Lục Sơn lâu hơn nên khách sáo nói:

- Nếu ngài đã bận chúng tôi không dám níu kéo, hi vọng ngày sau có thể gặp lại ngài.

- Vậy tốt, cũng đến lúc rồi.

Nói xong Dương Lục Sơn đứng dậy, trước khi đi còn lưu luyến gì đó, nhìn Phương Nghi một lúc rồi lão nói:

- Khi nào trở lại Bắc Kinh, cho ta gửi lời hỏi thăm Trương lão nhé. Ha ha, ông già ấy hẳn là còn phong độ lắm.

- Vâng. Chúc ngài thượng lộ bình an ạ.

Phương Nghi lẽ phép gật đầu, nhìn theo bóng lưng nhạt dần mà đầu óc còn hoang mang. Thời bây giờ ai có thể chấp nhận được chuyện luyện võ công mà đạt đến mức thần thánh như thế. Ngoài Trương lão ra, đây là người thứ hai nàng biết đến có loại sức mạnh đặc biệt ấy. Dù có là sư phụ nàng, cũng là vì có dị năng chứ không phải nhờ võ công mà mạnh mẽ như bây giờ.

Chợt nhớ ra nàng còn phải hỏi lưu manh vài chuyện, đành cáo từ ông anh rồi nhanh chân ra về.


Mất mấy tiếng đồng hồ để giải quyết chuyện của nhà Tôn Hòa, tuy nhiên Hướng Nhật lại không coi đó chuyện phiên phức, trái lại còn cảm thấy rất thích thú, cũng không ngờ Tôn Thiên Lam nghiễm nhiên trở thành bà xã của hắn. Đi một hồi hắn cảm thấy nên trở về nhà, những cô vợ hẳn là đang chờ hắn về ăn cơm trưa.

Mất một lúc chạy taxi mới về đến nhà, nhưng chỉ có mỗi Sở Sở ở nhà làm hắn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Sở Sở nhìn thấy hắn liền mừng rỡ, cười tươi như hoa.

- Anh đấy à!

- Em yêu, anh về rồi đây.

Hướng Nhật thấy cái nhìn long lanh, chan chưa tình yêu của nàng thì trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Vẫn là Sở Sở đáng yêu nhất, hắn không đợi được mà lao vào ôm chặt lấy nàng ngay lập tức. Ôm ấp một hồi lâu, chiếm đủ tiện nghi mới buông ra, vòng tay ngang eo nàng, vừa xoa xoa bóp bóp, hắn hỏi:

- Nếu anh đoán không lầm, các nàng đi chơi hết rồi, sao em còn ở nhà?

Sở Sở cựa quậy cố thoát khỏi bàn tay của hắn nhưng bất thành, bàn tay ấy cứ như sinh ra là để dính chặt lên người nàng vậy. Nhưng vẫn đáng yêu nhìn hắn trả lời:

- Các nàng đi du lịch rồi, em sợ anh ở nhà một mình buồn chán nên ở lại với anh đó. Đáng ghét ạ.

Sở Sở quyết không thể để mình hắn chiếm tiện nghi, nói xong bất ngờ véo hông hắn một cái khiến hắn la đau rồi nàng mới chịu ngồi yên, còn tủm tỉm cười một mình.

Bộ dạng của cô nàng khiến Hướng Nhật cảm thấy thêm yêu kiều gấp mấy lần. Cũng cười tươi nhìn nàng hỏi:

- Các nàng đi bao lâu sẽ về?

Suy nghĩ vài giây, Sở Sở đáp:

- Sáng mai sẽ về.

- Các nàng đi đâu?

- Nghe nói là đi Đại Thành thăm một công viên giải trí mới xây dựng của dì út. Vào mùa này nơi đó rất đẹp. Các nàng đều bị cuốn hút bởi điều đó.

Hướng Nhật có chút không hài lòng:

- Lại là bà dì phiền phức đó.

Sở Sở lườm hắn:

- Anh đừng nghĩ vậy, thật ra dì ấy cũng rất tốt. Mới vừa rồi dì ấy còn khuyên không cho tụi em chơi bài nữa, tất cả là vì muốn tốt cho anh đấy.

Hướng Nhật không cho nàng nói thêm nữa, ghì chặt lấy nàng mà hôn tới. Rồi ngưng lại thì thào bên tai nàng:

- Sở Sở, đã lâu rồi anh không ở với riêng em. Hay là chúng ta cũng đi chơi đi.

Sở Sở mỉm cười:

- Để xem, anh định dẫn em đi đâu nào? Hì...

Sở Sở ánh mắt tinh quái, khẽ chạm bàn tay mềm mại lên cổ hắn, nhẹ nhàng hôn tới.

https://m.facebook.com/langtuduky2013?ref=bookmarks&soft=notifications

Để cập nhật truyện nhanh hơn nữa, các bạn vào trang fb của mình sau đó nhấn vào nút theo dõi nhé. Nếu muốn nhanh hơn nữa thì các bạn chọn chế độ theo dõi ---> xem trước nhé. Tks <3