Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1085: Võ công tốt là lợi thế cho kẻ yếu (fix lỗi)




Hướng phụ vốn chỉ là người ngoài đối với hắn nhưng cái thân xác này mang quan hệ phụ tử với ông ta, hắn nào có thể làm ngơ. Đành kiếm đại một cái cớ hợp lý rồi nhanh chóng chuồn khỏi Hướng mẫu. Bước ra đại lộ hắn vội vàng bắt taxi tới biệt tự Tôn Hòa, trong lòng không đến mức quá lo lắng. Với thân thủ của Hướng phụ, việc khống chế năm mười tên côn đồ là bình thường. Điều hắn lo nhất là bọn chúng có con tin, nếu đem ra để uy hiếp thì rất khó đối phó, rất có thể Hướng phụ sẽ bị thương, chuyện không thể chậm trễ.

Tại biệt thự Tôn Hòa, ngay trước cửa, Hướng phụ không vội xông vào mà ẩn mình theo dõi nhất cử nhất động của đối phương. Thân là quân nhân những sự việc như thế này đối với ông ta chả khác nào trò chơi của trẻ con.

Hướng Nhật cũng vừa tới nơi, nhưng Hướng phụ ẩn nấp ở chỗ nào khiến hắn không nhận ra. Mà nhìn vào bên trong cũng không thấy Hướng phụ đâu cả, hắn cảm thấy không cần vội, tốt nhất ngồi xem tình hình thế nào đã, biết đâu lại có trò hay để xem, lại có cơ hội được chứng kiến sức mạnh của Hướng phụ. Thế là sau khi quan sát một hồi, hắn quyết định nhảy lên cái cây cổ thụ trước cửa. Ở góc độ này hắn có thể thoải mái quan sát mọi ngõ ngách, xó xỉnh trong nhà mà không ngại bị phát hiện.

Trong nhà, đồ đạc vương vãi khắp nơi, thằng nhóc Tôn Thiên Lục đang ngồi co ro trên góc ghế salong, không dám liếc ngang nhìn dọc, mặt mũi băng bó vải trắng, là những vết tích do Hướng Nhật dạy dỗ còn lưu lại. Ông bà Tôn gia nằm lăn lóc trên sàn, Tôn Hòa khóe miệng be bét máu tươi. Chắc vừa bị tra tấn. Hắn đang cố lết ra ngoài cửa, miệng không ngừng van xin. Bên ngoài cửa là một đám người khá lộn xộn. Hết thảy đủ tám người. Toàn thân ăn mặc nhếch nhác, dáng dấp chả đứa nào giống đứa nào, thoạt nhìn chẳng khác gì bọn bảo kê đường phố. Hướng Nhật nhìn mà thấy buồn cười, căn bản chỉ là một lũ tép riu. Mặc dù vậy nhưng lại dám cãi lời bà dì út xem ra phải có điều uẩn khúc, một kẻ nào đó đứng ra chống lưng chẳng hạn.

Cô nàng xinh đẹp nhất trong nhà đang đứng cạnh bốn đứa bên cửa trái. Một đứa đang giữ chặt Tôn Thiên Lam. Nhìn dáng vẻ của nàng thì chưa có biểu hiện gì bị xâm phạm. Nhưng khuôn mặt thanh tú lại hiện rõ nỗi tuyệt vọng, đáng thương. Sau vụ việc nàng nguyện trao thân cho hắn để đổi lấy tự do cho em trai, Hướng Nhật cũng có hảo cảm không ít. Tính ra cô nàng cũng không phải là xấu xa, sang chảnh như vẻ bề ngoài. Trong lòng rõ dàng rất đáng yêu, thùy mị.

Phía bên cửa phải cũng có bốn đứa, trong đó có một gã thân hình cao lớn, mặt mũi hung tợn, đứng nhìn tên đang bắt Tôn tiểu thư tỏ rõ ánh mắt giận giữ, hắn uy hiếp:

- Đình Lâm, mày hóa rồ rồi! Đến cả lời Dịch tiểu thư cũng dám không nghe theo. Định đi tìm cái chết hay sao? Còn không mau thả người.

Giọng của hắn thật dễ khiến người ta kinh hãi, đáng tiếc không có tác dụng với Đình Lâm. Thằng nhóc chẳng mảy may đoái hoài đến cái gã đang uy hiếp mình, mắt nhắm nghiền hít một hơi từ mái tóc thơm mùi con gái của Tôn Thiên Lam. Toàn thân dạo rực sung sướng, cảm xúc dâng trào, thân dưới cựa quậy, chỉ muốn đem ngay cô nàng lên giường mà "nện" tới tấp. Hắn thều thào bên tai nàng:

- Đi thôi.

Cô nàng xanh cả mặt, thất thần hỏi:

- Đi đâu?

Thằng nhóc liền trả lời bằng cái giọng dâm đãng:

- Đi đến nơi sẽ khiến em sung sướng tột đỉnh.

Không nói thêm gì nữa hắn kéo Tôn Thiên Lam rời đi, ba thằng kia bước theo sau. Một màn này làm thằng mặt hung dữ tức đến muốn hộc máu mà quát lớn:

- Mẹ chúng mày, còn đứng ngây ra đấy, mau bắt nó lại cho tao!

Ba thằng liền chạy đi như bay, ba thằng kia lập tức quay lại đón tiếp. Thằng mặt hung dữ tính đấm vỡ mặt thằng Đình Lâm, làm thằng nhóc giật mình vội buông cô gái ra tiếp chiêu.

Ngay khi Tôn Thiên Lam được thả tự do, Hướng phụ liền nhân cơ hội chạy tới giải cứu cô nàng. Tốc độ của ông ta thật đáng kinh ngạc, ngay cả Hướng Nhật cũng phải tấm tắc khen ngợi. Rõ ràng từ điểm ông ta xuất hiện đến chỗ Tôn Thiên Lam phải hơn ba mươi thước, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tới nơi. Cứ như là ông ta đang dùng Thuấn Di vậy.

- Cháu không sao chứ? - Hướng phụ hỏi thăm.

- Cháu không sao ạ, bác đến thật đúng lúc. Nếu không...

Cô nàng bỗng dưng khóc nức nở. Hướng phụ vội vỗ vai an ủi:

- Không sao rồi, đừng lo. Có bác ở đây không ai dám ăn hiếp cháu đâu.

Hướng phụ thầm nghĩ, may mà mình đến kịp nếu không nhà họ Tôn tiêu rồi. Ông ta lại chạy một mạch đến cởi trói cho vợ chồng nhà họ Tôn. Cũng vừa đúng lúc người của thằng mặt hung dữ đã bị đánh bại, nằm la liệt trên sàn.

Hướng phụ rất chú ý đến thằng nhóc Đình Lâm. Thằng nhóc đó biết Vịnh Xuân quyền. Thân thủ rất lợi hại. Ông ta vừa tận mắt chứng kiến một đòn liên hoàn quyền vô cùng thư thái nhẹ nhàng, nhưng lại hạ gục hoàn toàn bốn gã to con gấp đôi người hắn chỉ trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi tính bằng giây.

Mặc dù vậy thì đối Hướng phụ cũng chỉ là hạng mèo mả gà đồng, ông ta đang nắm giữ loại võ học được mệnh danh là vua của mọi môn võ trên đời, nào biết sợ là gì!

Thằng nhóc Đình Lâm vốn rất thông minh, mà kẻ ngu cũng thừa biết gã đàn ông to gấp đôi người hắn, khuôn mặt lì lợm, gan dạ trước mắt không phải người thường theo nghĩa bóng. Khí chất của ông ta hoàn toàn có thể dọa chết người. Mặc dù có cảnh giác nhưng thằng nhóc vẫn rất tự tin, nói với giọng bố láo:

- Mày là thằng nào? Còn muốn sống thì để con bé kia lại rồi cút ngay!

Cô nàng họ Tôn nghe vậy, lại thấy Hướng phụ chả phản ứng gì thì lòng trở nên não nề vô cùng. Nàng không hề muốn chút nào, tấm thân trong trắng ngọc ngà này nàng không muốn phải trao cho một thằng nhóc bần tiện đâu, lại còn theo kiểu bị cưỡng ép nữa thì ai thèm. Chi bằng chết còn hơn.

Tinh ý, Hướng phụ liền vỗ vai an ủi:

- Cháu có tin ta không?

Cô nàng miễn cưỡng gật đầu.

- Cứ bình tĩnh đứng xem trò vui nhé. Ta đảm bảo cháu sẽ được an toàn.

Hướng phụ rất nóng tính, nhưng từng là quân nhân nên khả năng điều tiết rất tốt. Ông ta nhẹ nhàng khuyên bảo thằng nhóc Đình Lâm:

- Mi và đồng bọn có thể đi, ta không chấp loại cặn bã, dơ bẩn của xã hội. Làm ơn đừng làm bẩn nơi này thêm nữa!

Đình Lâm càng giận dữ:

- Mẹ mày! Lão già ngu dốt! Cút, hay mày muốn tàn phế?

- Cút, nhưng là mi cút không phải ta. Ta muốn đi sợ rằng mi không thể cản nổi, ta muốn ở sợ rằng thiên hạ không mấy ai đuổi được.

"Bụp"

Đình Lâm định vả vỡ mồm Hướng phụ, nhưng thằng nhóc phải hối hận vì người bị vả lại chính là nó. Hướng phụ không dừng lại mà khóa tay phải của nó bằng tay trái, dùng vai phải áp sát ngực nó, sau đó đẩy nhẹ một cái cả người thằng nhóc hoàn toàn mất đi sự phản kháng mà bay lùi ra sau, chân tiếp đất nhưng không cách nào dừng lại, cứ thế đập người vào cánh cửa, khiến nó vỡ tan tác, miệng thằng nhóc phun một ngụm máu tươi rồi gã gục trên sàn.

Thật khủng khiếp! Hướng Nhật phải giật mình kinh ngạc. Võ công của ông già lợi hại như vậy mà bây lâu nay hắn không biết. Nhưng ông ta làm cách nào, bằng môn võ nào lại có sức mạnh kỳ diệu như vậy? Hướng Nhật không thể tự trả lời được. Hắn bỗng liên tưởng đến La Nhứ và mới đây là yêu nữ Phạm Thải Hồng, trong lòng không khỏi kính nể hai cô gái. Lúc trước giao đấu với họ nếu không phải lực lượng của hắn cao hơn thì sớm đã bị làm cho mất mặt rồi, không khéo còn ăn đòn no. Võ công tốt xem ra cũng là lợi thế cho những kẻ có lực lượng yếu.

Tôn Hòa vốn đã hiểu rõ thủ trưởng của mình nhưng cũng vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh khủng khiếp của Hướng phụ. Tôn Thiên Lục bắt đầu nhìn ông ta với con mắt tôn thờ một vị thánh. Tôn Thiên Lam chỉ muốn quỳ xuống mà cảm tạ người anh hùng bấy lâu này nàng vốn chẳng coi ra gì. Sau màn "rửa mắt" vừa rồi nàng thấy vô cùng ân hận vì trước kia đã không đối xử tốt với Hướng phụ.