Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 107: Bạch Hổ




"Ta thề, nhất định sẽ giết ngươi, giết sạch cả nhà ngươi."

Hướng Nhật ở phía xa ko kịp nghe hết lời thề độc của nàng, nhanh chân rời đi. Cảm giác khi nãy thật tuyệt vời.đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng.nhưng làm như vậy ko khác nào tự đào mồ chôn mình. Khi nãy cô nàng nếu ko bị khí thế " Tà Dâm " của mình khống chế, nếu nàng cắn mạnh xuống.ách.lúc đó có nói gì cũng đã quá muộn...(tuyệt kỹ ÉP HUN này chi dành cho người có kỹ thuật cao, đau tim và thiếu máu lên não thì đừng thử kẻo: lưỡi đi nhé, răng môi ở lại vui vẻ là bỏ mịa)

Phèw.Lưu manh thở mạnh một hơi, nhanh chân chạy khỏi "hiện trường"

"Đại ca, anh đến rồi " Hầu Tử cười nịnh dẫn đường cho Hướng Nhật đến chổ ngồi tốt

"Ờ, đến chơi, xem chổ này hoạt động ra sao " Hướng Nhật ngồi xuống, chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh rồi hướng về người đang đứng: "Ê mập, lấy tao một ly " FireLip""

"Dạ, đại ca " thằng mập hí ha hí hửng chạy đi.

Hầu Tử bắt đầu tiết mục " quăng lựu đạn " quen thuộc của mình: "Đại ca, sinh ý khu này vô cùng tốt.anh xem, nhiều người quá. Tất cả là nhờ công lao của đại ca"

"Hả? Công lao của ta?" Nhìn quán bar chật kín chỗ ngồi, thậm chí còn vài người đứng nói chuyện quanh cái bàn lớn, làm lưu manh có chút khó hiểu.

"Đúng vậy, đại ca. Tại anh ko biết, hai ngày nay, mấy thằng tệ nạn cứ xuống khu vực này lùa hoài, riêng chỉ có quán này là vẫn bình an vô sự. Ko một ai dám đến quấy rầy cả, bọn nó nghe đến tên anh thì lập tức bỏ đi hết."

Ngồi chụp mấy trái lựu đạn của Hầu Tử nãy giờ, Hướng Nhật cũng mơ màng đoán được tại sao ko ai dám đến đây cả, tất cả đều là do cái danh hiệu " Vị Hôn Phu của cựu trưởng" kia, nhờ nó mà hắn cũng ăn ké được một chút.và cũng ko ngờ rằng Hầu Tử cũng vì cái danh hiệu ấy mà " hưởng soái " ko ít, mấy quán bar khác trong những ngày này đều bị đám cảnh sát quần như điên, trong khi quán của nó lại chẳng ma nào thèm ghé vì sợ đắc tội với " Vị hôn phu của cục trưởng"

Hướng Nhật cũng ko tiếp tục nghĩ nữa, bên cạnh thì Hầu Tử cứ lãm nhãm ko ngừng: "Tất cả đều là nhờ đại ca hết, nếu ko có đại ca thì cái quán này chỉ có nước."

"Đủ rồi, bớt nói nhãm đi " Hướng Nhật ngắt lời nó, vì hắn thấy một đám người vô cùng quen thuộc " mấy tên gia hỏa kia."

Hầu Tử nhìn theo ánh mắt của hắn, cách 7, 8 cái bàn có một đám người, mấy tên này cười nói lớn tiếng ko chút kiêng kỵ.

Ngồi ở giữa là một tên tuổi đời chừng 24, 25, diện mạo tư văn, mũi cao cùng cặp mắt kính làm người ta có cảm giác như hắn là sinh viên vừa mới ra trường.

Bên cạnh hắn là vài tên mặt mày hung dữ, cánh tay đầy hình xăm khủng bố, nhìn là biết ko phải hạng lương dân gì.

Hầu Tử quay đầu lại, giọng có chút khinh thường: "là mấy thằng của " Bạch Hổ hội ""

"Tụi nó sao lại ở đây " Hướng Nhật trong mắt xuất hiện tia lạnh lùng độc ác, nhưng do ánh đèn mập mờ trong đây làm Hầu Tử ko phát hiện ra.

"Nghe nói tới đây tìm người giúp đỡ"

"Chuyện gì xảy ra? Sao phải tìm người giúp?" Hướng Nhật nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ bọn này định cùng với " Lão Thử " làm cái chuyện đó.

"Em cũng ko rõ, nghe nói là nam thành " Phi Thiên Thử " đang muốn độc chiếm địa vị đệ nhất bang phái.nên bây giờ đi nhờ người giúp đỡ"

"Thì ra là vậy." Hướng Nhật khóe miệng cười lạnh, hồ ly ơi hồ ly, ko nghĩ ngươi cũng lâm vào tình trạng này. Ko có lão tử ta ở đó, xem ngươi và lũ súc sanh đó chống đỡ như thế nào. Chờ một chút, lưu manh suy nghĩ, phía sau cái đám phản tặc chó má đó còn có một tổ chức thần bí, xảy ra chuyện như vậy phải ra tay tương trợ mới đúng, ko thể nào làm ra vẻ ko biết được. Nếu bọn chúng được trợ giúp thì chuyện này ko là cái chó má gì cả, nhưng bây giờ, nhìn tụi nó.mấy tên thân tín phải đi cầu viện.nếu như vậy, tổ chức thần bí kia ko định động thủ, mà thậm chí còn.

"Rắc." một âm thanh ngắn gọn vang lên. Do Hướng Nhật dùng quá sức nên tay trái của hắn đã bẻ gãy một góc bàn.

"Đại ca, anh làm sao vậy?" Hầu Tử thấy sắc mặt lưu manh ko ngừng biến đổi, cũng biết được chuyện này ko tầm thường. Cho đến giờ hắn vẫn chưa thấy vị đại ca này có những biểu hiện kích động như vậy.

Hướng Nhật ko thèm đếm xỉa đến lời của Hầu tử, trong lòng hắn bây giờ khiếp sợ ko thôi. Độc ác, vô cùng độc ác! Đây chính là khu hổ thôn lang - dẫn cọp đánh sói. Một âm mưu rõ ràng đang dần dần hình thành trong đầu hắn. Đầu tiên, đối phương tập trung tiêu diệt đối thủ cường đại nhất, ý hắn là chính mình. Sau đó, từng bước từng bước đập tan thế lực của nó.Rồi ủng hộ cho " Lão Thử " lên làm lão đại.trong khi đó lại tìm cách kích động " Bạch Hổ hội ". Mọi sự rõ ràng đã được sắp đặt từ trước, cái tổ chức chó má ấy ngồi làm " Ngư ông đắc lợi ", một khi 2 đại bang phái này choảng nhau, chắc chắn sẽ dẫn đến tình trạng " lưỡng bại câu thương ", khi đó bọn chúng chỉ cần phủi tay một cái là có thể nắm giữ cả hai địa bàn này. Kế này vừa có thể che dấu thân phận và thực lực, vừa tiết kiệm được ko ít nhân và tài lực.

Ngày trước 2 bang phái này ko giao tranh vì còn ngại Hướng Nhật, bọn chúng lấy cớ " Hội phí " quá thấp ko đủ chi tiêu để kích động mọi người làm phản lại lưu manh, vừa có thể tiến hành kế hoạch đã định, lại còn có thể tiêu diệt được một đối thủ đáng gờm, nhất tiễn hạ song điêu.

Nghĩ vậy, Hướng Nhật xiết chặt nắm tay, nghe rõ tiếng xương kêu " răng rắc ", cũng may số hắn còn lớn, khi chết rồi lại được " Tá Thi Hoàn Hồn ". Gặp lại những kẻ thù cũ, những kẻ phản bội, hắn phải giết ko chừng một ai.

Lưu manh âm trầm cười lạnh

"Đại ca, rượu tới đây!" Thằng mập bưng ly rượu tới đánh thức lưu manh đang chìm ngập trong ý thức thù hận.

"Đưa đây " Hướng Nhật tiếp nhận ly rượu trong tay thằng mập, nốc cạn một hơi

"Hảo tửu lượng!" Thằng mập được nước tiếp tục "vỗ mông ngựa " " Đại ca, thêm ly nữa nhé"

Đáng tiếc, có thể do thằng này mập quá nên vỗ nhầm đùi ngựa, Hướng Nhật lắc đầu " Ko cần ", chuyển mắt nhìn Hầu Tử, tay chỉ về thằng trẻ tuổi đeo mắt kính ngồi xa xa kia " Mày nhận ra nó ko?"

"Hắn?" Hầu Tử mặc dù ko biết tại sao lão đại lại hỏi như vậy, nhưng vừa nãy nhận thấy sự biến đổi trên sắc mặt của lưu manh, hắn chắc chắn người này là nguyên nhân. Vì thế thành thật nói: "Mặc dù chưa gặp qua.nhưng em có biết một chút. Thằng này là em ruột của " Bạch Hổ hội " đại đương gia Thiên Hồ, có ngoại hiệu là Địa Hồ. Thường ngày hắn học theo bộ dạng của anh hắn, ngay cả cách ăn mặc cũng giống nhau, chỉ tiếc là loại người ko có đầu óc, suốt ngày chỉ biết đi "đú đỡn "với đàn bà, so với anh của hắn quả thật kém rất xa."

Hướng Nhật đồng ý gật gật đầu, Hầu Tử đánh giá cũng ko sai cho lắm, thậm chí còn nói đúng sự thật. Ngày trước lưu manh đối với tên này vốn đã có ác cảm, chỉ biết dựa vào uy danh của anh mình mà làm loạn, nếu ko nể mặt thằng anh Thiên Hồ của nó từng ra tay giúp đỡ, lưu manh sớm đã chém thằng này. Bây giờ nếu nó lên làm lão đại, chỉ sợ bang hội ko loạn.

Nghĩ đến đây, Hướng Nhật trong lòng đã có chủ ý: "Được rồi, Hầu Tử, nếu " Phi Thiên Thử" và " Bạch Hổ hội" giao tranh, ai sẽ giành phần thắng?"

Hầu Tử trầm tư hồi lâu rồi nói: "Chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương"

"Tại sao?"

"Phi Thiên Thử mặc dù là bài danh đệ nhị, nhưng so với Bạch Hổ hội ko kém hơn là bao, mà Bạch Hổ hội dù đứng đầu, nhưng thực lực đều là dựa vị Lão Đại kia mà thôi " Nói đến đây, Hầu Tử đột nhiên trầm giọng: "Chỉ là trước kia, vị Lão Đại này nghe nói đã bị Thiên Hồ và Ba Lang liên thủ sát hại. Cho nên bây giờ thực lực của Bạch Hổ đã giảm đi nhiều.nếu ko tụi Phi Thiên Thử kia cũng ko dám làm loạn."

"Bạch Hổ?" Hướng Nhật trong lòng cảm thấy chua xót, Bạch Hổ đã ko còn tồn tại nữa rồi.chỉ còn một người mang tên Hướng Quỳ mà thôi (Hướng Nhật = Bạch Hổ, ngoại hiệu của hắn)