Dịch: Thỏ
- Hoắc tiểu thư, đến trễ không phải là một hành vi có đạo đức.
Chứng kiến Hoắc Vãn Tình cùng La tỷ tới gần, Hướng Nhật chủ động nghênh đón, trong giọng nói mang theo sự bất mãn.
- Chúng ta không có tới trễ, chẳng qua vừa ở gần đó xem một màn kịch hay mà thôi.
Hoắc Vãn Tình thân diện một bộ váy đầm dài, thoạt nhìn như đang đi dạ tiệc khiêu vũ, y phục bó rất sát đem vóc người hoàn mỹ mê người nổi bật lên, song lối nói chuyện có vẻ giễu cợt, nghe vào không khiến người khác dễ chịu là mấy.
- Hoắc tiểu thư nói vậy là có ý gì?
Hướng Nhật nhíu nhíu mày, tuy nhiên thấy La tỷ ngay ở bên cạnh hắn cũng chưa biểu đạt tức giận ra ngoài mặt.
- Mới vừa rồi anh không phải đang nói chuyện tình chàng ý thiếp với một mỹ nữ sao? Mái tóc màu đỏ, cần tôi nhắc lại một chút cho anh nhớ không?
Trong giọng nói của Hoắc Vãn Tình ngoại trừ tức giận ra còn có nồng nặc mùi giấm chua. Tiểu sắc lang rõ ràng đã hẹn trước với mình, lại dám thừa dịp nàng không có ở đây đi câu dẫn cô gái khác.
Hướng Nhật nghe nàng đay nghiến như vậy lập tức hiểu ra mới ban nãy một màn nói chuyện tán dóc với Shalom đều bị nàng và La tỷ thấy được, phỏng chừng hai người đứng ở một địa phương gần đó quan sát.
- Để tôi thanh minh nhé, tôi mới lần đầu tiên gặp người ta, là nàng ta bắt chuyện với tôi trước, tôi mới cùng nàng nói mấy câu. Hơn nữa các cô hẳn đã thấy nàng ta có bạn trai rồi.
Hướng Nhật giải thích, dĩ nhiên phần lớn nguyên nhân bởi vì La tỷ. Đáp ứng K phải thu nàng vào tay, hơn nữa trong vòng ba tháng phải chịch cho sưng bụng lên, loại chuyện độ khó cao này phỏng đoán tỉ lệ thành công rất thấp, nhưng nói thế nào đi nữa cũng không được đánh mất hình tượng soái ca trong lòng nàng, ít nhất giữ một hình tượng tốt cũng giúp đỡ cho việc hoàn thành nhiệm vụ.
Hoắc Vãn Tình khẽ "hừ" một tiếng, hiển nhiên cũng biết những gì nam nhân nói là chính xác, nếu như không phải thấy đối phương quả thật có bạn trai, nàng nói không chừng phải để cho lưu manh đợi lâu thêm một chút, có khi cho tên tiểu hỗn đản này leo cây luôn cũng được!
Mặc dù như vậy, Hoắc Vãn Tình vẫn tự cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ cho hắn, kéo La tỷ bên người nói:
- Chúng ta vào thôi, La tỷ.
- Vâng, Hoắc tổng.
La tỷ gật gật đầu, cho dù thân là mật giả cường đại nhưng đối với Hoắc Vãn Tình cực kỳ nghe lời.
- Vé đâu?
Hướng Nhật chìa tay ra, chặn trước mặt Hoắc Vãn Tình, hắn cũng không có đi mua vé, tin tưởng Hoắc Vãn Tình nếu hẹn mình trước thì mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
- Cầm lấy, ba ghế liền nhau.
Hoắc Vãn Tình lấy một cái vé đã mua từ trước đưa cho hắn.
Hướng Nhật nhận xong, lẽo đẽo phía sau hai người vào bên trong rạp hát.
Rạp hát không được coi là quá lớn nhưng rất có không khí, ba người tìm được vị trí, quả nhiên ba ghế dính liền nhau, song không biết có phải cô nàng Hoắc Vãn Tình mới vừa rồi tức giận không còn lòng dạ suy nghĩ việc khác, hoặc nàng cố ý như vậy, cho hắn đúng tấm vé ngồi ở vị trí giữa.
Bên trái Hoắc Vãn Tình, bên phải La tỷ, trái ôm phải ấp, tề nhân chi phúc. (ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp)
Đương nhiên Hướng Nhật cũng chỉ suy nghĩ ở trong đầu, Hoắc Vãn Tình dù gì cũng là giả bộ ỡm ờ với hắn, nhưng La tỷ lại hoàn toàn trái ngược, nàng là mật giả cấp năm, lúc trước khi bản thân mình chưa sở hữu Thủy dị năng còn bị nàng hành hung ngược đãi chết lên chết xuống, tuy không bị thương nặng nhưng toàn thân bị đánh tới mức "thương tích đầy mình" rất dễ dàng.
Hướng Nhật đối đãi La tỷ như một đối thủ ngang hàng cho nên mới cảm thấy cái điều kiện K đưa ra thật sự rất khó nhai, dùng sức mạnh mà nói... bây giờ có thể coi là làm được, bất quá La tỷ không phải người bình thường, sau chuyện bị hiếp dâm nhất định sẽ báo thù, vả lại cái loại chuyện "bá vương ngạnh thượng cung", Hướng Nhật tự nhận bản thân không phải người tốt đẹp gì cũng không đói khát đến mức độ đó.
"Fuerza Bruta" đã bắt đầu, âm nhạc, hí kịch, vũ đạo, múa nước sexy, bùng nổ các loại, xen lẫn vào nhau, màu sắc sặc sỡ nhìn qua quả thật rất rung động.
Hướng Nhật lại không có tâm tư gì xem tiếp, trừ chuyện phiền não làm sao giải quyết La tỷ ra, trong nhà còn một vấn đề đợi hắn về xử lý.
Ngày mai trở về, tới nhà đã là ngày mốt. Khi đó trở lại Bắc Hải khẳng định cha đã đến rồi.
Đối với vị phụ thân chưa từng gặp mặt, trong lòng Hướng Nhật có một loại cảm giác hốt hoảng, có thể vốn do thân thể này đã có liên kết máu mủ với người cha kia mà mang đến cảm giác sợ hãi tự nhiên từ tận đáy lòng.
Nghĩ tới đây, không khỏi thở dài.
- Làm sao, bồi tiếp chúng ta xem kịch vui nhàm chán như vậy à?
Hoắc Vãn Tình ngồi ở bên cạnh, nghe được tiếng lưu manh than thở, tỏ ra bất mãn nói.
- Không phải chán, mà là...
Hướng Nhật ngập ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Hoắc tiểu thư, La tỷ, ngày mai tôi phải trở về rồi.
- Trở về?
Không chỉ Hoắc Vãn Tình nghiêng đầu nhìn sang lưu manh, ngay cả La tỷ cũng thoáng vẻ kinh ngạc.
- Ngày mai anh sẽ trở về?
Sắc mặt Hoắc Vãn Tình bắt đầu có chút khó coi, âm tình bất định.
- Ừm.
Hướng Nhật gật đầu ứng tiếng.
- Về Hongkong à?
Hoắc Vãn Tình lại hỏi thêm một câu, trong giọng nói lộ vẻ chờ mong.
- Không, trực tiếp về trong nước luôn.
Hướng Nhật biết có khả năng Hoắc đại tiểu thư đã động chân tình với hắn, nhưng khi đó là hoàn toàn ở trạng thái lưỡng lự mập mờ mới đoạt lấy nàng, ấy mà đối phương theo hắn từ Hongkong đến tận nước Mỹ, Hướng Nhật không phải người mù mà không cảm nhận được tình cảm của nàng, chẳng qua bây giờ trong nhà còn một đống các "Đại tiểu thư", bên ngoài còn có thêm mấy người, hắn cũng không biết tương lai sẽ trôi dạt về đâu.
Nghe được câu trả lời, thân thể Hoắc Vãn Tình chợt cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ không muốn để hắn chứng kiến vẻ mặt của mình, nàng quay đầu sang chỗ khác, nhìn chăm chăm vào sân khấu trước mặt, nhưng những màn kịch rung động ban đầu kia đã không còn gây cho nàng chút hứng thú nào nữa.
Một lát sau, nàng mới yếu ớt hỏi:
- Anh sau này có ghé Hongkong không?
- Chuyện sau này, ai mà biết trước được?
Hướng Nhật lạnh nhạt đáp.
- Ngày mai anh bay mấy giờ?
Hoắc Vãn Tình cố kìm nén thương tâm trong lòng, tỏ ra trấn định.
- Tầm khoảng bốn giờ chiều.
Hướng Nhật trả lời, tuy Hoắc đại tiểu thư che giấu rất tốt nhưng hắn cũng cảm nhận được một ít dị thường từ nàng.
- Vậy anh đi đi... (http://mp3.zing.vn/bai-hat/Anh-Cu-Di-Di-Hari-Won/ZW7U867U.html)
Hoắc Vãn Tình lại nói một câu, như tự lẩm bẩm với bản thân mình.
Hướng Nhật nghiêng đầu sang nhìn nàng một cái, nàng đang nhìn về phương hướng sân khấu, khóe mắt dường như dâng lên một tầng hơi nước. Trong lòng lưu manh không khỏi thắt lại, miệng giật giật muốn nói điều gì, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay phải nhói đau, là La tỷ đang dùng sức bóp lấy cổ tay hắn.
Hướng Nhật hiểu nàng có ý gì, bởi vì trước kia La tỷ đã cảnh cáo hắn mấy lần, tuyệt đối không được để cô nàng Hoắc Vãn Tình phải chịu tổn thương, đây là điểm mà lưu manh thấy áy náy nhất, dẫu sau đó cũng là lần đầu tiên của Hoắc Vãn Tình, chính hắn đã chiếm làm của riêng.
Lần đó xem như là một cuộc giao dịch, nhưng, thật sự bản thân không có trách nhiệm gì sao?
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật trong lòng đã có quyết định, nếu đã thành sự thật, vậy nhất định không thể phụ lòng con gái người ta, cả đàm phán lúc trước với K, nếu quả thật mình làm thịt La tỷ, chẳng lẽ còn kiêm thêm cả tội bội tình bạc nghĩa?
- Vãn Tình!
Không ngừng bị gọi tên, thân thể Hoắc Vãn Tình run lên bần bật nhưng nàng không có xoay đầu lại.
- Anh có rất nhiều bạn gái, tin tưởng em cũng biết, coi như là vậy, em có còn nguyện ý theo anh không?
Hướng Nhật nghiêm túc hỏi.
Có thể ý thức được chuyện gì, Hoắc Vãn Tình vui mừng đến chảy nước mắt:
- Xuất thân như em, nếu phải gả cho một người em không yêu, em tình nguyện làm tình nhân của anh cả đời này, em không thiếu tiền, em cũng không muốn dựa dẫm vào một người đàn ông nào khác.
Đây chính là đáp án của nàng.
Câu trả lời vô cùng rõ ràng, Hướng Nhật khẽ siết chặt lấy tay nàng, thì thầm:
- Lần này quay về, anh phải giải quyết một số chuyện trì hoãn đã khá lâu rồi, một khi giải quyết xong xuôi, anh sẽ gọi điện thoại cho em, cũng hoan nghênh em tùy thời đến Bắc Hải tìm anh.
Đây cũng là lưu manh cho nàng một cái hứa hẹn.