Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 103: Ngươitránh ra




Hướng Nhật 2 tay xoa xoa để giảm cảm giác đau đớn, chỉ tiếc tay phải nguyên miếng băng gạc to đùng, sờ vào cũng ko có cảm giác gì.

Cũng đã vào buổi chiều, nhưng thương tích trên cánh tay vẫn chưa biến mất. Nhất là trên cánh tay trái, so với tay phải thì chằng chịt những dấu vết. Sở Sở thích để móng tay dài, lúc nhéo hắn vì sợ gãy móng nên ko dùng lực nhiều, nhưng đồ đệ Thạch Thanh thì ko được như vậy, bởi vì mỗi ngày đều rèn luyện thể lực, nên nàng ko có khả năng để móng tay dài, thế nên ko chút do dự mà bấu mạnh, cơ bản chỉ có thể từ chết đến bị thương.

Hướng Nhật khóc ko ra nước mắt, vừa có tiếng chuông hết giờ học, liền nhân cơ hội chuồn đi. Bây giờ, hắn cần đi làm cái.sự nghiệp giáo dục vĩ đại kia.

"Thầy, người đã đến." Vừa tới cửa, lưu manh đã được đón tiếp nhiệt tình.

"Mẹ em ko có ở nhà àh?" Hướng Nhật có chút khác thường đánh giá cô bé đáng yêu trước mặt, so với ngày hôm qua quả thật có chút khác thường.

"Ko có ở nhà thì đã sao, rồi cũng sẽ mau về mà thôi " cô bé đáng yêu nhìn thoáng qua chuông đồng hồ, trầm tư nói.

"Hình như so với hôm qua lễ phép hơn nhiều " Trong lòng xuất hiện nghi vấn, bây giờ chỉ có 2 người, cần phải giả bộ lễ nghĩa sao?

Đối phương trả lời càng làm cho lưu manh ngạc nhiên: "Thưa thầy, hôm qua là em ko đúng, em xin lỗi thầy " Nói xong còn khẽ cúi đầu.

Hướng Nhật ánh mắt nhất thời trở nên kỳ quặc, trong lòng kinh ngạc ko ít, nha đầu kia ko giống như người biết tôn sư trọng đạo, nàng như một người hoàn toàn khác hẳn so với hôm qua.

Thấy đối phương ko nói gì, tiểu nha đầu cũng ko để ý, ngọt ngào cười nói, thậm chí còn kéo cái ghế lại gần hắn " Thầy ơi, mời ngồi"

Hướng Nhật giật mình lùi về phía sau một bước nhỏ, đối phương làm vậy càng làm hắn cảm thấy bất an, có âm mưu, chắc chắn là có âm mưu! Nhưng lại lo lắng bản thân mình là một người trưởng thành thì ko để một tiểu cô nương coi khinh được. Bất kể đối phương có mưu đồ gì, Hướng Nhật đón lấy cái ghế, thừa lúc cô bé ko để ý lấy tay sờ soạng kiểm tra, ko có ám khí, cũng ko có cạm bẫy, lúc này hắn mới an tâm ngồi xuống.

Tiểu nha đầu thấy hắn ngồi xuống, nụ cười càng thêm ngọt " Thầy, để em bóp chân cho"

Vốn trong lòng có nhiều điểm bất an, Hướng Nhật lập tức từ chối: "Ko cần"

Tiểu nha đầu lại ko nổi giận, ân cần nói: "Vậy.để em xoa vai cho thầy nha"

"Ko cần"

"Thầy, người có muốn uống chút gì ko?"

"Ko uống"

"Thầy ơi, có muốn dùng chút gì ko?"

"Ko"

"Thầy."

"Dừng lại.bỏ cái trò này đi. Hôm nay lại muốn làm gì?" Hướng Nhật trong lòng suy nghĩ, xem ra lại có chuyện cần nhờ vã mình, mà chắc chắn ko phải chuyện nhỏ.

Tiểu nha đầu có chút ủy khuất: "Thầy.Người ta thật sự rất hối hận về chuyện hôm qua mà, nên bữa nay cố gắng sửa sai. Người ko tha thứ cho người ta" Nói xong trên mắt xuất hiện vài giọt lệ. Với bộ dạng như vậy làm cho người nhìn làm thấy thương cảm (ôi nước mắt đàn bà)

Đáng tiếc Hướng Nhật đã quyết tâm, " tuyệt chiêu " của nàng ko làm cho hắn động tâm: "Đừng có làm bộ dạng bi thảm như vậy, muốn gì nói đi. Chỉ cần ko quá khó, ta sẽ cố gắng giúp"

"Thầy " Tiểu nha đầu nghếch lên, nhìn bộ dạng rất là đáng yêu, chỉ là trên mặt có chút bất bình: "Thầy ko tin em sao?"

Hướng Nhật cẩn thận nhìn nàng một hồi, lại nghĩ đây là công việc mà nữ cảnh sát đích thân giới thiệu, vậy hắn và tiểu nha đầu trước mặt ít nhiều cũng có chút quan hệ, rốt cuộc đổi giọng: "Được, ta tin tưởng ngươi. Nhưng ngươi đừng hy vọng là ta sẽ giúp cho ngươi"

"Cám ơn thầy " Bất kể cả việc câu nói còn lại ko ăn nhập gì, tiểu nha đầu cũng đã vui mừng đến nỗi muốn nhảy dựng lên " Đúng rồi, thầy ơi, em còn chưa biết tên thầy?"

"Trước khi hỏi tên người khác.cũng nên tự giới thiệu bản thân mình"

"Đúng rồi, thầy thật là thông minh " Tiểu nha đầu khoa trương sợ hãi nói, nhưng hoàn toàn ko có lo lắng về những lời trước đó của hắn, gật gật đầu nói: "Em tên là Hác Manh, đang học năm nhất, năm nay được 16 tuổi.2 tháng 3 ngày"

"Hảo Mông? Tên này nghe cũng được!" Bất quá xem ngươi cơ trí, một điểm cũng ko phù hợp với tên này, thật sự rất lãng phí. Lưu manh trong lòng thầm nhủ ác ý.

"Kìa, vậy còn thầy?" Nghe đối phương khen ngợi, Hác Manh cười mỉm, ánh mắt trở nên vui vẻ.

"Hướng Quỳ " Hướng Nhật đáp rất đơn giản và nhanh gọn.

"Ân?.Tên của người cũng đẹp, nếu thêm một chữ " thoại " ở bên trong sẽ biến thành tên của một tình yêu"

Hướng Nhật lạnh giọng nói: "Người đừng đứng sau lưng ta mà nói chữ " Yêu" ở đây, làm ta nổi hết cả da gà rồi"

"Sao lại như vậy? Chỉ là thói quen dùng từ của người ta thôi mà, thầy ko thích được "yêu" sao?" Tiểu nha đầu lại làm ra bộ dạng bị ủy khuất.

Hướng Nhật vẻ mặt ko biểu hiện gì: "Ngươi còn nhỏ mà bày đặt yêu cái gì." Đang tính nói tiếp thì nghe tiếng chuông cửa vang đến.

"Ah, mẹ đã về!" Hác Manh hưng phấn kêu lên, nhảy bắn ra mở cửa.

Nhưng người ngoài cửa làm cho nàng kinh hãi, lắp bắp nói: "Chị, như thế nào.trở về?"

Người đứng ngoài cửa ùhm nhẹ một tiếng rồi đi vào trong.

Hướng Nhật chỉ cảm thấy 2 mắt sáng ngời, giống như ko phải một người vừa đi vào mà là cả một quần thể tự phát sáng.

Giống tiểu nha đầu đến 8 phần nhưng rất ra vẻ thiếu nữ, dáng vẻ thành thục, cộng thêm màu sắc của quần áo làm tôn lên nước da trắng của nàng, chỉ đáng tiếc là vẻ bề ngoài khiến cho người ta có hảo cảm bao nhiêu thì đã bị cặp môi cong quyến rũ cùng ánh mắt sắc bén ấy phá hỏng hết. Làm cho người nhìn có cảm giác như xa cách ngàn dặm dù ngay trước mặt

Băng sơn mỹ nữ dường như ko để ý trong phòng khách có người, giống như là lúc vừa mở cửa thì có liếc mắt nhìn một cái, nhưng.ánh mắt này giống như nhìn một " động vật" đang " bài tiết" bên đường. đáy mắt hiện lên một tia hiểm ác. Miệng thì hỏi cô nhóc là mẹ có ở nhà ko nhưng ko cần nghe câu trả lời đã nghiêm mặt đi lên lầu.

Hướng Nhật sờ sờ cái mũi, tất cả những biểu hiện của nàng hắn đều thấy rõ. Lúc đầu thấy tiểu nha đầu lễ phép hắn còn định tiến lên chào hỏi, nhưng vừa nãy thấy được thái độ của nàng, hắn lập tức bỏ ngay ý nghĩ ấy trong đầu. Bắt đầu dán mắt kiểm tra thân thể của nàng, rồi dõi theo lúc nàng lên lầu, hắn phát hiện ra rằng cặp mông trước mắt thuộc loại tam giác cực phẩm, nhưng lưu manh nhận định hắn ko đủ trình độ để sở hữu.

Thấy chị của mình đã đi hẳn lên lầu, lúc này tiểu nha đầu mới nở một nụ cười, vẻ mặt đắc ý nói: "Thế nào? Chị của em đẹp ko?"

"Cũng được " Hướng Nhật nhàn nhạt nói, xinh đẹp thì có đúng là xinh đẹp, nhưng cũng rất là kiêu ngạo.

Tiểu nha đầu bất mãn " Cái gì mà cũng được, chị của em rõ ràng là một đại mỹ nhân" Đột nhiên chớp mắt nói: "Có phải vừa rồi do chị ko chào hỏi thầy, nên người tâm lý, trong lòng có chút khó chịu?"

"Ta nhìn giống một kẻ nhỏ nhen đến như vậy sao?" Hướng Nhật hỏi ngược, trong lòng cảm thấy tiểu nha đầu này có chút khôn khéo.

"Ko giống" Tiểu nha đầu dừng lại một chút, chợt trong ánh mắt hiện rõ một tia gian xảo " Em thấy thầy căn bản là người như vậy"

Hướng Nhật cười khổ một trận, hắn muốn nói cho tiểu nha đầu này biết, làm người ko thể thẳng thắn như vậy, nên biết " luồn lách đánh võng" một chút (ý của em là nên nói khéo một tí, đừng có dại mà nói thẳng ra như thế)

Tiểu nha đầu hoàn toàn ko để ý gì đến biểu hiện vừa rồi của hắn, đột nhiên có chút thần bí hỏi: "Đúng rồi, thầy đã có bạn gái chưa?"

"Hỏi cái này để làm gì?"

"Có muốn chị của em làm bạn gái của thầy ko?"

"Hả?"

"Em có thể giúp thầy"

Chính lúc này, trên lầu vang tiếng gầm xuống: "Tiểu Manh, ngươi vừa nói xấu ta phải ko?" Ngay sau đó, tiếng bước chân xuống lầu dồn dập truyền đến.

Tiểu nha đầu hoảng hốt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, thoáng cái đã núp sau lưng lưu manh: "Thầy ơi, giúp em với.Sau này em sẽ trả ơn cho thầy"

Băng sơn mỹ nữ đi đến phòng khách, nhất thời nhìn thấy em gái mình đứng sau lưng thằng con trai lạ mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi, tránh ra"