Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1012: Mềm nhũn hai chân




Ra khỏi phòng của Lý Trinh Lan, Hướng Nhật quyết định gọi điện cho Hoắc Vãn Tình, giải thích nguyên nhân vì sao mình không ở lại chờ các nàng. Nếu như không có sự việc phát sinh "dắt tay" kia, gọi cho La tỷ là thích hợp nhất. Dù sao đối mặt với người mình mạnh mẽ cướp đoạt lần đầu tiên Hoắc đại tiểu thư này, Hướng Nhật có lo cũng không đủ. 

Điện thoại kết nối rất nhanh, nghe giọng Hoắc Vãn Tình có vẻ vui mừng, dù một chút vui mừng này được nàng che giấu rất kỹ, nhưng vẫn có thể cảm thấy được phần nào:

- Gọi cho tôi có chuyện gì vậy?

- Hoắc tiểu thư, anh e là không thể mời bọn em ăn trưa được.

Hướng Nhật cẩn thận cân nhắc từng lời. 

- Cái gì! Anh dám cho chúng tôi đi tàu bay giấy sao?

Một xíu xiu vui mừng trong giọng nói của Hoắc Vãn Tình đã biến mất tiêu không dấu vết, như thể chưa bao giờ tồn tại. 

- Hoắc Vãn Tình, anh không có ý đó, nhưng anh mới vừa gặp một người bạn, anh ta nằng nặc muốn anh đi cùng, anh cũng chẳng biết làm sao. Thế này nhé, chỉ cần có thể đền bù cho em, em muốn gì anh cũng chiều.

Hướng Nhật cũng rất lưu manh, không dàn xếp được sự việc, tự dưng lại nghĩ ra phương pháp bù đắp. 

- Được, anh nói đấy nhé.

Ngữ khí của Hoắc Vãn Tình lại xuôi xuôi, tiểu sắc lang đã nói vậy rồi, có lẽ đúng là bị bạn lôi đi, chứ nếu hắn thực sự muốn nuốt lời với mình, làm gì có chuyện bù đắp chứ?

- Ừ, anh nói, nhưng việc em muốn, phải là việc anh có thể làm được mới được.

Hướng Nhật cũng đâu có ngu, hứa bừa với kẻ khác là vô trách nhiệm với chính mình. 

- Yên tâm, nhất định anh sẽ làm được mà.

Hoắc Vãn Tình hừ nhẹ một tiếng. 

Được rồi, như vậy nhé, em sẽ nói chuyện với La tỷ luôn, à mà anh có muốn nói gì với chị ấy không?

- À, vậy là được rồi mà. 

Hướng Nhật vừa nghe thế liền cúp máy luôn. 

Quay trở lại phòng Lý Trinh Lan, trong phòng khách đã không còn bóng nàng. Nghe thấy tiếng nước truyền tới từ phòng tắm, mới có thể xác định được vị trí của nàng ấy.

- Sớm thế này đã tắm rồi à?

Hướng Nhật có chút tò mò, giờ mới là buổi sáng, có phải định ra ngoài hay đi ngủ gì đâu, tắm giờ này có phải quá sạch sẽ rồi không. 

Nhưng dù sao cũng là sở thích của người ta, Hướng Nhất không có quyền quản cũng không có lý do quản. Ngồi trên salon, nghĩ ngợi có nên chờ Lý Trinh Lan ra rồi mình cáo từ không, giờ còn lâu mới đến bữa trưa, cứ ngồi không thế này, hắn làm gì kiên nhẫn được đến thế. 

Chờ không đến mười phút, cửa phòng tắm hé mở, Lý Trinh Lan quấn khắn tắm bước ra, thấy Hướng Nhật ngồi trên ghế salon, không biết có phải vì mới tắm xong hay không mà mặt cứ ửng hồng, hồng đến khó tả. 

Hướng Nhật liếc một cái, quan hệ với Lý Trinh Lan còn chưa rõ địch ta thế nào, cứ nhìn nàng ta ăn mặc thoáng mát thế này, là tối kỵ. Không biết chừng đây là khổ nhục kế của người ta, để liều mạng với mình thì sao. 

Cúi đầu, chỉ chờ đối phương thay đồ xong là kiếm cớ chuồn đi. 

Không ngờ Lý Trinh Lan lại không quay vào phòng ngủ thay quần áo, mà xỏ dép đi tới, ngồi xuống salon đối diện. 

Chuyện gì thế này? Không đi mặc đồ à? Quan hệ với mình hình như còn chưa đến tình trạng này mà? Đây là việc chỉ người thân thiết nhất mới có thôi. 

Hướng Nhật trong lòng rất thốn, đừng bảo Lý Trinh Lan đang âm mưu quỷ kế gì nhé, kiểu như muốn gài mình vào tiết mục "hấp diêm gái nhà lành"???

Tất nhiên, nếu chỉ có vậy, Hướng Nhật còn lâu mới sợ, hắn nắm chắc trăm phần trăm nếu Lý Trinh Lam thực sự có ý làm vậy, tuyệt đối đối không có khả năng thành công. 

-...Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết tên thật của anh, có thể nói cho tôi nghe không? 

Khoảng một hai phủ sau, Lý Trinh Lan mới chủ động phá vỡ sự trầm mặc này. 

Điều này còn làm Hướng Nhật kinh ngạc hơn, hỏi tên thật, tiểu mỹ nữ cảnh sát rốt cuộc muốn gì đây? 

- Cô không định thay đồ à? 

Hướng Nhật không đáp hỏi lại. Hắn vẫn đang cúi đầu, có thể nhìn được một đoạn đùi tuyết trắng nhỏ nhắn của Lý Trinh Lan, cùng với cặp chân trắng bóc đáng yêu, những ngón chân mềm mại khả ái kia. 

- Sao phải thay đồ? Lẽ nào thế này lại không đẹp sao?

Nghe giọng Lý Trinh Lan có chút căng thẳng, có lẽ đây là lần đầu ăn mặc kiểu này trước mặt đàn ông, cũng có lẽ là kế hoạch ẩn giấu trong lòng làm nàng hồi hộp đến nỗi không giấu nổi trong lời nói. 

- Có thể nói cho tôi biết vì sao cô phải làm thế này không?

Hướng Nhật ngẩng đầu lên, vừa nhìn Lý Trinh Lan, hắn cuối cùng cũng xác định, không phải Lý Trinh Lan quên đi thay đồ, mà cô ta cố tình ăn mặc như vậy. 

Đúng vậy, chính là cố ý. 

- Vì cái gì cơ, tôi không hiểu anh đang nói gì.

Lý Trinh Lan cố trấn định mình lại, nhưng ngữ khí bối rối làm nàng không giấu được sự căng thẳng và bất an. 

Hướng Nhật nhăn mày, lờ mờ hiểu ra lý do Lý Trinh Lan làm vậy, có điều, ngay cả hắn cũng không tin nổi, Lý Trinh Lan có thể làm chuyện này. 

Ngắm nhìn tiểu mỹ nhân cảnh sát cả người chỉ che đậy bởi một chiếc khăn tắm, thậm chí có thể nhìn ra được, bên trong vốn không hề mặc nội y, hai điểm trước ngực lồi ra rõ ràng. Mà ngoài vùng bao bọc của khăn tắm, là đôi chân thon dài trắng muốt xinh đẹp. Ngoài chân, ngực ra, còn lồ lộ xương quai xanh tinh xảo gợi cảm nữa. 

Nhưng tư thế ngồi của nàng lại rất đoan chính, đẹp trong trẻo. Chân gác cao, khiến người ta chú ý đến cảnh xuân đang được che giấu ẩn chứa sau lớp khăn tắm kia, càng gợi lên xúc cảm khám phá đến tột cùng. 

Cô ta... đang quyến rũ mình! 

Khi Hướng Nhật lóe lên suy nghĩ này trong đầu cũng thấy khó mà tin được, tiểu mỹ nữ cảnh sát không có mấy thiện cảm với mình sao có thể chủ động quyến rũ mình? Chẳng lẽ cũng là một đôi cha mẹ cực phẩm kia sao? 

- Trinh Lan tiểu thư, có lẽ tôi phải cáo từ thôi!

Dù chưa rõ mục đích vì sao Lý Trinh Lan quyến rũ mình, nhưng Hướng Nhật cũng không muốn ngớ ngẩn dây vào phiền toái. Tiểu mỹ nữ cảnh sát trông thì mê người, ai biết được bên trong có gai như nào? 

- Anh... chờ đã.

Lý Trinh Lan đột nhiên đứng dậy, kéo cánh tay Hướng Nhật, vì dùng sức nhiều quá, nên cả vòng một khổng lồ đầy đặn chạm đến cánh tay Hướng Nhật, thoáng cái làm gã cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi nơi ấy. 

- Trinh Lan tiểu thư, thực ra cô không cần phải làm thế, dù cô có vì lý do gì đi nữa...

Hướng Nhật rất khó xử, hắn cảm thấy có phần không kiểm soát được bản thân. Bắt đầu từ tối qua, triền miên với Monica đã không phê cho lắm, sáng ra còn bị K thần bí dẫn dụ, định lực của hắn có lẽ đã cạn đến nơi rồi. 

Trước kia hắn có thể kiềm chế cực tốt. Nhưng từ khi sức mạnh càng tăng thêm, ham muốn của hắn lại càng trở lên mãnh liệt, sức chống cự với nữ sắc càng kém đi, tựa hồ như giờ đây tồn tại một mối liên hệ thần bí không ai lý giải được. 

- Tự tôi nguyện ý mà, không phải anh nói muốn biến tôi thành đàn bà sao? Nếu anh chấp nhận một điều kiện của tôi, tôi sẽ dâng cho anh lần đầu của tôi.

Lý Trinh Lan run run nói, không chỉ có giọng nói run rẩy mà toàn thân cũng đang run run. 

- Điều kiện gì? 

Ma xui quỷ khiến thế nào, Hướng Nhật lại hỏi, nhưng hắn không có ý muốn thừa lúc nhập nhèm mà tiến tới, chỉ muốn nghe cho ra nguyên nhân gì mà khiến Lý Trinh Lan cam tâm tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm mà làm như vậy. 

- Tôi và anh chỉ làm lúc này thôi, sau này chúng ta hai bên không ai nợ ai nữa...

Lý Trinh Lan nói nhỏ đến độ dường như chỉ có mình cô ta nghe được. 

Hướng Nhật không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này ra sao nữa, làm một lần là thanh toán xong, có lẽ sau này cũng không có bất kỳ điều gì xảy ra nữa. Không biết nên vui hay buồn nữa đây, cảm giác như lấy thân thể mình ra để giao dịch vậy. 

Làm... hay là không làm? 

Khẽ cắn môi, Hướng Nhật khó khăn quay đầu khỏi Lý Trinh Lan. 

- Trinh Lan tiểu thư, tôi thấy chúng ta cũng không ai nợ ai, cô hoàn toàn...

Nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe "soạt" một tiếng, Lý Trinh Lan trút bỏ chiếc khăn tắm trên người mình, chiếc khăn rơi tự do xuống dưới chân. 

Một thân thể hoàn mỹ không tỳ vết hiện ra, hai chân thon dài, vòng eo thon nhỏ hết sức, bộ ngực sữa căng tròn, tất cả tất cả, đều phơi bày hấp dẫn như vậy. 

Da thịt óng ánh, có lẽ vì vừa mới tắm xong, thoạt nhìn còn thấy mơn mởn phấn hồng, trước ngực như đôi bát ngọc úp ngược đầy đặn căng mọng, vun đầy cao ngạo. Ở nơi cặp đùi tuyết trắng xinh đẹp gặp nhau, một vòng tam giác ngược đen kịt làm người ta đắm chìm vào không cách nào kiềm chế được. 

Hướng Nhật há mồm hết cỡ, hắn vừa mới cố ép mình rời đi, không ngờ tiểu mỹ nữ cảnh sát máu đến vậy, trực tiếp “bộc bạch” thẳng luôn, hắn cảm thấy hai chân mình thoáng cái mềm nhũn, rốt cuộc cũng không cất bước nổi.