Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 95: Hét giá




Liễu Kình Vũ lo lắng không phải không có lý do.

Trong cuộc họp Hội nghị thường vụ huyện ủy ngày hôm sau, Hạ Chính Đức nhắc tới việc Trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn Du Thụ thuộc thị trấn Quan Sơn bị miễn chức một cách vội vàng vào cuối cuộc họp, sau đó trầm giọng nói:
- Các đồng chí ủy viên thường vụ, Chủ tịch huyện Tiết, giờ tôi có vài vấn đề muốn đưa ra để mọi người cùng thảo luận. Thứ nhất, Ủy ban nhân dân huyện đã có dự án quy hoạch các vùng đất lân cận trong hạng mục khu du lịch núi Thúy Bình chưa? Nếu như đã có, thì tại sao dự án này không tiến hành theo đúng các bước? Công ty TNHH bất động sản Siêu Bá của Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá rốt cuộc có được sự ủy quyền của Ủy ban nhân dân hay không? Thứ hai, Trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn Du Thụ do không đồng ý ký hợp đồng hợp tác với công ty bất động sản Siêu Bá nên bị miễn chức, cách làm này có thỏa đáng hay không? Chúng ta có nên lập tức sửa chữa cho ổn thỏa hay không?

Hạ Chính Đức nói xong, Tiết Văn Long trực tiếp trả lời:
- Bí thư Hạ, những vấn đề đồng chí đặt ra tôi đều có thể trực tiếp trả lời. Thứ nhất, Ủy ban nhân dân huyện chúng ta quả thực đã tiến hành hoạt động quy hoạch tập trung đối với phần đất quanh dự án khu du lịch núi Thúy Bình. Mục đích của dự án này là khai thác tài nguyên đất của khu du lịch núi Thúy Bình. Trong quá trình khai thác, dân chúng có thể có được nguồn lợi thực tế, hưởng nguồn lợi nhuận mang lại từ dự án này. Dự án này được tiến hành hoàn toàn theo quy trình thông thường, còn công ty TNHH bất động sản Siêu Bá của Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá đã trúng thầu dựa vào nguồn vốn đầu tư khổng lồ và thực lực kỹ thuật của mình. Về điểm này, phía Phòng giải quyết đấu thầu huyện có ghi chép khá cụ thể. Vì vậy, công ty bất động sản Siêu Bá là công ty được Ủy ban nhân dân Huyện trao quyền một cách hợp pháp.

Thứ hai, về chuyện Trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn Du Thụ thị trấn Quan Sơn bị miễn chức, đồng chí Thạch Chấn Cường đã tiến hành báo cáo với tôi. Báo cáo chi tiết sáng nay tôi đã chuyển tới văn phòng của đồng chí. Theo như nội dung bản báo cáo, việc Trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn Du Thụ bị miễn chức không hề có liên quan tới việc họ không đồng ý ký kết hợp đồng với công ty bất động sản Siêu Bá. Đề án bãi miễn bí thư chi bộ Lý Thiên Dũng sớm đã được Trưởng ban Tổ chức Thạch Cảnh Châu báo cáo với Thạch Chấn Cường, chỉ là vừa vặn được đưa ra thảo luận trước Hội nghị thường vụ thị trấn ngày hôm qua mà thôi. Còn về chuyện bãi miễn trưởng thôn Triệu Hải Cường, cũng là chuyện trùng hợp, nguyên nhân dẫn tới chuyện này là do Triệu Hải Cường không nghĩ tới lợi ích của dân, dẫn theo thôn dân tới chặn cổng chính Huyện ủy. Chuyện này tuy rằng Huyện ủy chúng ta xét tới sức ảnh hưởng mà đồng ý không tiếp tục truy cứu, nhưng đối với thị trấn Quan Sơn, cũng như dân chúng thôn Du Thụ mà nói, lại không phải một chuyện tốt. Vì vậy Hội đồng ủy viên thôn mới đưa ra đề án này. Tôi cho rằng hai kết quả này đều rất bình thường, không cần hoài nghi.

Hạ Chính Đức nghe Tiết Văn Long trả lời như vậy, không khỏi nhíu mày. Giờ thì ông ta đã có thể hoàn toàn khẳng định, Trâu Văn Siêu, Đổng Thiên Bá đã câu kết với Tiết Văn Long, cộng thêm việc Liễu Kình Vũ không có mặt tại thị trấn Quan Sơn, Thạch Chấn Cường được thế hô phong hoán vũ. Muốn phá vỡ liên minh này của bọn họ cũng không hề dễ dàng chút nào. Tuy nhiên, Hạ Chính Đức cũng là một người quả quyết, ông ta đã nhìn ra rồi, giờ có thể khôi phục lại chức vụ cho Trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn Du Thụ hay không, có thể đòi lại công bằng cho dân chúng thị trấn Quan Sơn hay không, chỉ có thể hy vọng vào kết quả biểu quyết mà thôi. Cộng thêm việc ông ta đã gọi điện nói qua chuyện này với một số Ủy viên thường vụ trung lập, cho nên Hạ Chính Đức cảm thấy khá tự tin.

Nghĩ vậy, Hạ Chính Đức trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tiết, cách nhìn nhận của tôi và đồng chí trong chuyện của thôn Du Thụ đối lập nhau, nếu chúng ta tiếp tục tranh luận e rằng cũng không thể đưa ra kết quả. Chắc chắn ai cũng có cái lý của mình. Vậy tôi thấy thế này, chúng ta trực tiếp để Hội nghị thường vụ đưa ra biểu quyết đi.

Tiết Văn Long thấy Hạ Chính Đức nói vậy, trong lòng như mở cờ, cười gật đầu:
- Được, vậy chúng cùng biểu quyết. Ai đồng ý với phương án của tôi mời giơ tay.
Nói rồi Tiết Văn Long giơ tay đầu tiên.

Theo sau đó, Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương, Bí thư Đảng ủy Công an huyện Kim Vũ Bằng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Ngưu Kiến Quốc, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Chu Dương tất cả đều giơ tay lên. Bốn người này là đồng minh tin cậy của Tiết Văn Long, về cơ bản sẽ không phát sinh bất cứ dao động về lâp trường nào hết. Tuy rằng để được quá bán vẫn thiếu một phiếu, nhưng Tiết Văn Long lại tỏ ra không quan tâm lắm, gương mặt vẫn mỉm cười bình tĩnh.

Lúc đó, Hạ Chính Đức cũng trầm giọng nói:
- Những ai đồng ý với ý kiến của tôi mời giơ tay.
Nói rồi, ông ta cũng giơ tay lên.

Thế nhưng, đợi sau khi Hạ Chính Đức dứt lời, chỉ có Chánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ giơ tay, bốn vị: Phó chủ tịch thường trực huyện Vương Vũ Tình, Chính ủy Ban chỉ huy quân sự Huyện, Trưởng ban Tổ chức huyện ủy Vương Chí Cường, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lã Tân Vũ đều giữ im lặng.

Thấy tình hình như vậy, sắc mặt Hạ Chính Đức liền tối sầm xuống. Ông ta lập tức ý thức được rằng, e là trong chuyện này xuất hiện biến cố lớn.

Hạ Chính Đức đoán không sai. Thực ra, tối ngày hôm trước, khi ông ta vừa gọi điện cho các ủy viên thường vụ xong, Tiết Văn Long cùng Phó trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Thương Sơn Hách Thiên Long đều gọi điện cho bốn vị ủy viên trung lập này. Trong điện thoại, Tiết Văn Long và Hách Thiên Long không hề yêu cầu bốn vị này ủng hộ y, chỉ hy vọng bọn họ có thể duy trì lập trường trung lập. Đương nhiên, cách nói chuyện của họ rất khéo léo, không hề trực tiếp, mà vòng vo tam quốc để biểu đạt ý này. Bốn vị ủy viên kia cũng đều là những người hiểu chuyện, bọn họ biết rằng, Hách Thiên Long chính là Phó ban thư ký chuyên theo phục vụ Phó bí thư thành ủy Trâu Hải Bằng, là thân tín tuyệt đối của Trâu Hải Bằng, ý của ông ta cũng đại diện cho ý của Trâu Hải Bằng. Hơn nữa, Trâu Hải Bằng thân là Phó bí thư thành ủy, là Phó bí thư chuyên trách mặt nhân sự của Phòng tổ chức, trực tiếp quyết định sự thăng tiến của bốn người họ. Vì vậy, bốn người chỉ có thể tạm thời giữ im lặng.

Nhận thấy đại cục đã định, Tiết Văn Long cười với Hạ Chính Đức:
- Bí thư Hạ, nếu đã có kết quả, sau này những chuyện liên quan tới thôn Du Thụ xin ông đừng nhắc lại.

Hạ Chính Đức chỉ gật đầu rất nhẹ, không nói thêm gì.

Sau khi tan họp, sắc mặt của Hạ Chính Đức vô cùng khó coi. Lúc ấy, ông ta mới ý thức được rằng, tuy giữ chức vụ Bí thư huyện ủy, nhưng thực lực tại địa phương của Tiết Văn Long lại quá mạnh. Tuy rằng lần trước trong vấn đề đầu tư các Ủy viên trung lập đều ủng hộ mình, nhưng lần này, ông ta lại nhận ra một lần nữa, rằng thực lực của mình quả thực yếu ớt.

Về tới văn phòng, Hạ Chính Đức liền gọi điện thoại cho Liễu Kình Vũ. Thế nhưng điện thoại lại không kết nối được. Lúc ấy ông ta mới nhớ ra, hôm nay Liễu Kình Vũ vẫn phải dự họp.

Nghĩ tới chuyện này, Hạ Chính Đức bất giác nở nụ cười khổ. Tiết Văn Long hành sự quả là cẩn thận, thực hiện kế điệu hổ ly sơn, kéo Liễu Kình Vũ rời khỏi thị trấn Quan Sơn, sau đó lại gây ra chuyện ầm ĩ này. Xem ra nếu như vùng đất xung quanh núi Thúy Bình quy hoạch tập trung thành công, thì lão già này có thể thu được nguồn lợi khổng lồ đây. Lão già này quả nhiên là chịu bỏ vốn.

Tới lúc nghỉ ăn trưa giữa giờ, Liễu Kình Vũ tìm một góc yên tĩnh để gọi lại cho Hạ Chính Đức. Khi nhận được thông báo kết quả cuộc họp từ Hạ Chính Đức, hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên, thay vào đó, hắn bình tĩnh nói:
- Bí thư Hạ, tôi nghĩ huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn không thể tiếp tục duy trì cục diện này được, chúng ta nhất định phải làm gì đó để giải quyết cục diện trước mắt, nếu không, dân chúng sẽ chịu tổn thất ngày càng lớn.

Hạ Chính Đức nghe Liễu Kình Vũ nói vậy thì trong lòng khẽ run rẩy, ông ta nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu có cách gì?

Liễu Kình Vũ gật đầu đáp:
- Bí thư Hạ, xem ra tối nay tôi lại phải ghé qua nhà ngài xin bữa cơm rồi.

Hạ Chính Đức cười đáp:
- Tôi rất vui lòng.

Khi ngắt điện thoại, Liễu Kình Vũ tới căn tin dự tiệc buffet, sau đó tới nhà khách nghỉ ngơi một lúc, lại vào họp đúng giờ.

Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ lại không biết rằng, trong lúc hắn đang tham gia cuộc họp tại đây, thì trong Phòng chỉ đạo xây dựng dự án khu du lịch núi Thúy Bình, tổng giám đốc xinh đẹp Đằng Phi của Tập đoàn đầu tư Tiên Phong cũng nhận được thông báo, ông chủ công ty bất động sản Siêu Bá muốn gặp Chủ tịch Hội đồng quản trị Điền Tiên Phong.

Lúc ấy, Điền Tiên Phong quả thực đang trong phòng chỉ đạo.

Đằng Phi bước vào phòng làm việc của Điền Tiên Phong, cười nói:
- Lão Điền, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá tới đây, nói muốn gặp anh.

Điền Tiên Phong bất giác nhướn mày:
- Bọn họ tới đây làm gì?

Đằng Phi thấp giọng nói:
- Nếu như tôi đoán không nhầm thì bọn họ tới đây là vì phần đất quanh khu du lịch núi Thúy Bình. Gần đây tôi nghe nói hai người này đã ký kết hợp đồng được với rất nhiều thôn lân cận khu du lịch núi Thúy Bình, chỉ e là muốn nhúng tay vào kiếm chác chỗ chúng ta.

Nghe vậy, Điền Tiên Phong không khỏi lộ ra tia cười lạnh:
- Tới chỗ chúng ta kiếm chác? Bọn họ đúng là có nhiều suy nghĩ kỳ lạ, nếu như dự án khu du lịch núi Thúy Bình này Liễu đại ca đã coi trọng đến thế, thì tôi với cô ngay cả tới đó cũng không thèm tới, trực tiếp phái một Tổng quản lý tới là được rồi. Tạm thời tôi sẽ không gặp họ, cô đưa họ tới phòng đợi ngoài văn phòng của tôi nói chuyện trước, xem xem rốt cuộc mục đích của họ là gì.

Đằng Phi gật đầu, bước ra ngoài, gặp Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá trong sảnh lớn của Ban chỉ đạo.

Lúc ấy, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá nhìn thấy Đằng Phi bước lại, ánh mắt của hai người đều hơi ngẩn ra. Tại sao họ lại không nghĩ tới, ở thị trấn hẻo lánh như Quan Sơn cũng có thể có một mỹ nhân có khí chất như vậy chứ. Thoạt nhìn thì Đằng Phi khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người cao gầy cân đối, gương mặt trang điểm nhẹ, khí chất nổi bật, mặc một bộ váy công sở màu vàng nhạt, đi tất da chân, giày cao gót màu đen. Cô đứng đó, bầu không khí liền trở nên căng thẳng, nhất là khí chất mang đầy vẻ xinh đẹp tài trí mà cô tỏ ra, khiến hai người người họ tim đập rộn ràng. Tuy rằng hai người họ từng gặp đủ loại mỹ nhân, nhưng xưa nay chưa từng gặp được kiểu mỹ nhân mang cả vẻ đẹp ngoại hình lẫn vẻ đẹp trí tuệ như thế này.

Lúc ấy, Đằng Phi mới khẽ cười với hai người họ:
- Giám đốc Trâu, Giám đốc Đổng, xin chào. Tôi là Tổng giám đốc tập đoàn Tiên Phong – Đằng Phi, mời hai vị ngồi.

Dẫn hai người tới gian phòng nhỏ bên ngoài phòng làm việc, Đằng Phi thản nhiên nói:
- Hai vị giám đốc, không biết hai vị tìm tới đây là có chuyện gì?

Trâu Văn Siêu liếc mắt cười với Đằng Phi:
- Tổng giám đốc Đằng, không biết ông chủ Điền có đây hay không? Chúng tôi có chút chuyện làm ăn muốn thảo luận với ông ấy.

Đằng Phi cười đáp:
- Hiện giờ Chủ tịch Điền rất bận, có chuyện gì hai vị cứ nói với tôi, những chuyện đơn giản trong tập đoàn tôi có thể đứng ra quyết định.

Trâu Văn Siêu gật đầu:
- Gần đây, chúng tôi đã thu mua được số đất quanh dự án khu du lịch núi Thúy Bình, muốn bán cho các vị, việc khai thác do các vị tiến hành.

Đằng Phi không dài dòng với hai người họ, trực tiếp hỏi:
- Giá cả thế nào?

- Ba trăm triệu (nhân dân tệ).
Trâu Văn Siêu hét giá.