Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 87: Nhất tiếu khuynh thành




Đổng Thiên Bá vừa dứt lời, liền nhìn thấy ngay ngoài cửa đại sảnh có một bóng người chợt lóe, một làn gió thơm mát đập vào mặt, lập tức, một cực phẩm đại mỹ nữ quyến rũ xuất hiện trước mắt mọi người.

Người đẹp trước mắt này khoác lên mình bộ váy liền thân vai chéo màu đỏ, mang một đôi giày cao gót xinh xinh màu đỏ đang đứng ở ngoài cửa. Nhìn thấy cô xuất hiện, tất cả đàn ông có mặt trong đại sảnh dường như đều ngừng hô hấp! Tất cả các người đẹp đều đứng ngây người.

Trời ạ, trên đời này làm sao có thể có một người con gái xinh đẹp động lòng người như vậy được.

Nhìn làn da, da trắng nõn nà, dịu dàng như ngọc, trong sáng long lanh, so với vẻ ôn hòa của ngọc bích còn trong sáng và mềm mại hơn, so với vẻ xinh đẹp diễm lệ nhất của cánh hoa hồng còn mềm mại diễm lệ hơn, so với vẻ onhs ánh của pha lê còn xinh đẹp thanh tú hơn, so với sự thuần khiết của sữa dê còn trắng thuần khiết đến hoàn mĩ hơn.

Nhìn tướng mạo, mái tóc đen nhánh sáng bóng, mày liễu mắt hạnh, tìm không ra một chút khuyết điểm, đôi mắt đẹp khẽ động, lúc nhăn mày lúc khẽ cười toát ra một bộ dáng thùy mị thướt tha không nói nên lời, giống như tiên nữ hạ phàm, trong lành không dính bụi trần. Lúc đôi mắt thông minh linh hoạt kia khẽ chuyển động, lại mang theo vẻ nghịch ngợm, với vẻ đẹp trong lành thoát không dính bụi trần lại mang theo vài phần linh khí. Cô giống như một nụ hoa mẫu đơn chớm nở, đẹp nhưng không tà mị, thuần khiết thoát tục, như vẻ đẹp rực rỡ của hoa cỏ trong thế giới phàm trần. Tất cả các người đẹp có mặt ở đây đứng trước mặt cô sắc mặt đều trở nên u ám, chỉ có thể nói là thiên kiều bá mị, không gì sánh kịp, “Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn” cũng không có cách nào hình dung được dung mạo của cô gái này.

Nhìn dáng người, thân hình cao khoảng 1m76, phối hợp với một đôi giày cao gót 6cm, vừa đứng trong đám đông, khiến cho những người đàn ông đứng ở đây càng thêm phần ngưỡng mộ, mà cái chính làm cho những người đàn ông có mặt ở đây không khỏi nuốt nước miếng đó chính là khuôn ngực giấu dưới bộ váy liền thân kia. Khuôn ngực đầy đặn nổi lên cao ngất, khuôn ngực nở nang kiêu ngạo, mà đôi chân thon dài, thẳng tắp, trắng nõn nà không tì vết phía dưới chiếc váy liền màu đỏ kia càng làm cho người xem nóng bỏng mắt.

Đổng Thiên Bá ngây dại! Trâu Văn Siêu ngây dại! Tất cả mọi người có mặt ở hội trường, cả đàn ông, cả phụ nữ đều ngây dại!

Đẹp, cô gái này quả thực rất đẹp, quốc sắc thiên hương, khiến đào hạnh xấu hổ.

Mọi người ở đây đều hết sức ngây dại, nhưng thấy người đẹp bước nhẹ nhàng, đi về phía Liễu Kình Vũ, khẽ vươn tay khoác lên khuỷu tay Liễu Kình Vũ, ôn nhu nói:
- Anh Liễu, thật ngại quá, để cho anh chờ lâu rồi, không gây phiền toái gì cho anh chứ?

Thanh âm dịu dàng, uyển chuyển, giống như hoàng anh xuất cốc, lại như tiếng hót chim bói cá, thật dễ nghe!
Nghe thấy giọng nói của người đẹp, rất nhiều người đàn ông đều cảm thấy xương cốt mình như đang tan chảy, có người thậm chí còn suy nghĩ, nếu như có thể cùng người đẹp này tình một đêm, cho dù cuộc đời này không bao giờ động vào phụ nữ khác cũng đáng.

Giờ phút này, hai mắt Đổng Thiên Bá mở trừng thật lớn, có chút khó tin nhìn Liễu Kình Vũ và người con gái bên cạnh hắn.

Nhìn thấy Tào Thục Tuệ rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, Liễu Kình Vũ thở dài một hơi, như trút được gánh nặng nói:
- Thục Tuệ à, em có thể nghĩ được không, nếu như em không xuất hiện, anh dự đoán Đổng Thiên Bá sẽ cười nhạo anh nói bạn nhảy của anh xấu xí giống như Đông Thi vậy.

Tào Thục Tuệ là người như thế nào chứ, là người rất tinh ranh, nghe thấy lời nói của Liễu Kình Vũ thì lập tức nghĩ tới rất nhiều thứ. Tuy rằng trước mặt Liễu Kình Vũ cô luôn bày ra vẻ mặt chú chim bé nhỏ nép vào lòng người, bộ dạng ôn nhu dịu dàng quan tâm, nhưng chớ quên, lúc cô thực sự nổi giận, Liễu Kình Vũ cũng phải đau đầu. Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, Tào Thục Tuệ quay về phía Đổng Thiên Bá tự nhiên cười nói, cất bước đi đến trước mặt Đổng Thiên Bá, thản nhiên nói:
- Anh vừa mới nói bạn nhảy của anh Liễu xấu không chịu nổi, anh nhìn tôi một chút đi, tôi xấu lắm sao?

- Không xấu! Không xấu!
Nhìn thấy người đẹp không ngờ lại đi về phía mình, Đổng Thiên Bá tâm bắt đầu động, tim đập loạn xạ, cổ họng có chút khô khốc, hoóc-môn sinh dục tiết ra hàng loạt, lập tức lá gan cũng lớn lên, gã mạnh mẽ lớn tiếng nói:
- Người đẹp à, em xinh đẹp như vậy tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt sắc, đi theo một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé như Liễu Kình Vũ thật sự là rất thiệt thòi cho em. Thế này đi, em theo tôi, tôi cho em một căn biệt thự xa hoa rộng 1.000 m2, các loại siêu xe xa hoa trên thế giới tôi cho em tùy ý chọn, thích cái nào tôi mua cho em cái đó. Mỗi tháng ít nhất tôi cho em một trăm ngàn tệ tiền tiêu vặt, em thấy thế nào? Tùy tiện chọn một chiếc siêu xe hạng nhất cũng đủ để Liễu Kình Vũ cố gắng phấn đấu cả đời. Theo tôi, em từ nay về sau có thể hưởng thụ hết hương vị xa hoa của cuộc sống.

Chọc gậy bánh xe! Lời nói thô tục trần trụi, trắng trợn dụ dỗ! Thấy tác phong như thế của Đổng Thiên Bá, tất cả đàn ông ở đây đều giơ ngón tay cái lên! Đổng Đại thiếu gia chính là Đổng đại thiếu gia, không hổ danh là Thiếu gia mạnh nhất thành phố Thương Sơn. Ở phương diện này, ngay cả Trâu Văn Siêu cũng cảm thấy mặc cảm! Tên này da mặt thật dầy, tính cách thật vô sỉ, không ai có thể bỏ qua. Tuy nhiên giờ phút này, nhìn thấy điều kiện bao nuôi của Đổng Thiên Bá, ngay cả Trâu Văn Siêu cũng có chút xiêu lòng. Trâu Văn Siêu thầm nghĩ, nếu như Đổng Thiên Bá có thể thật sự bao nuôi người phụ nữ này, mình cũng có thể thương lượng cùng với Đổng Thiên Bá một chút, hai người thay phiên nhau bao nuôi cô ta là được.

Vẫn luôn đứng ở gần Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ nghe thấy những lời nói này của Đổng Thiên Bá, liền lập tức mỉm cười. Đổng Thiên Bá này thật sự quá lố rồi, coi như là người không có đầu óc, không có lòng kiêu gạo, cũng phải xem xem khí chất của Tào Thục Tuệ người ta chứ. Với khí chất như vậy mà Đổng Thiên Bá nhà anh có thể bao nuôi nổi sao? Huống chi, Tào đại mỹ nhân tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài thì rất ôn nhu dịu dàng động lòng người, diễm lệ vô song, nhưng thủ đoạn của cô bé kia rất khá! Bây giờ, Liễu Kình Vũ thật sự có chút thương hại cho Đổng Thiên Bá rồi.

Quả nhiên, sau khi Tào Thục Tuệ nghe thấy những lời nói này của Đổng Thiên Bá thì đột nhiên mỉm cười khanh khách, lông mi đều cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Nhìn thấy Tào Thục Tuệ mỉm cười, Liễu Kình Vũ vội vàng cất bước tránh sang bên cạnh vài bước, bởi vì hắn biết, một khi Tào Thục Tuệ lộ ra tiếng cười như vậy thì đây là một điềm báo cô ấy thật sự nổi giận rồi.

Lúc này, Đổng Thiên Bá còn không biết sống chết sát lại gần Tào Thục Tuệ, vừa kề sát vừa nói:
- Thế nào người đẹp? Có muốn suy nghĩ kĩ càng một chút hay không? Chỉ cần em theo tôi, tuyệt đối có thể hưởng vinh hoa phú quý đến hết đời. Em có thể ăn ngon mặc đẹp cả đời không phải lo lắng gì, không nên vì cuộc sống mà bôn ba cực khổ làm gì! Đây chính là giấc mộng của rất nhiều cô gái đấy!

Tào Thục Tuệ lại bước lên phía trước một bước, khoảng cách với Đồng Thiên Bá không quá xa vừa đúng cách 50cm, Đổng Thiên Bá càng thêm hưng phấn, gã có thể ngửi thấy mùi hương phát ra từ cơ thể của cô.

Nhưng mà, ngay chính tại lúc đó, chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Tào Thục Tuệ đột nhiên mạnh mẽ nâng tay phải lên, hung hăng tạt cho Đổng Thiên Bá bốn cái bạt tai “bốp!bốp!bốp!bốp”, sau đó liền nâng giày cao gót lên mạnh mẽ đạp vào hạ bộ của Đổng Thiên Bá, trực tiếp đá bay gã ra ngoài.

A a a ------ a a a------

Tiếng kêu thảm thiết của Đổng Thiên Bá liên tiếp vang lên, mà trên mặt gã chỉ còn lại vẻ đau đớn không chịu nổi.

Đau! Toàn thân đau! Phải biết rằng hạ bộ của nam giới là điểm yếu chí mạng! Mà Tào Thục Tuệ đạp gã một đạp đó quả thực độc, rất độc! Cũng không biết Đổng Thiên Bá có bị vỡ trứng hay không nữa.

Lúc này! Tất cả đàn ông có mặt trong hội trường đều không hẹn mà gặp tự kẹp chặt hai chân mình! Một phút trước vẫn là người đẹp ôn nhu dịu dàng, vậy mà chớp mắt một cái không ngờ lại trở nên dũng mãnh như vậy, nhất là động tác tay chân của người đẹp này lại lưu loát như vậy, rất rõ ràng, tuyệt đối là người luyện võ.

Lúc này, Tào Thục Tuệ mới cầm giấy ăn bên cạnh dùng sức xoa xoa tay của mình cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Anh Liễu, em hôm nay lại thô lỗ rồi, anh sẽ không trách em chứ?
Trong lúc nói chuyện, âm thanh lại trở nên dịu dàng đến khó tin. Làm sao có thể tin được vừa mới dũng mãnh như vậy chứ.

Trong hội trường rất nhiều đàn ông há hốc mồm! Người đẹp tuyệt mĩ này có phải trước sau biến hóa cũng quá nhanh rồi hay không? Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, người phụ nữ này lại là thần thánh phương nào, vì sao người đẹp tuyệt mĩ này ngay cả Đổng thiếu gia Đổng Thiên Bá con ông cháu cha của cán bộ cấp cao thành phố Thương Sơn mà cũng dám đánh một trận tơi bời. Nhưng sao người đẹp tuyệt mĩ này lại có thể ôn nhu dịu dàng như vậy với Liễu Kình Vũ?

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều đàn ông bao gồm cả Triệu Văn Siêu cũng bắt đầu nổi lên suy nghĩ.

Nhưng mà, lúc này Đổng Thiên Bá hoàn toàn nổi giận rồi! Gã quỳ trên mặt đất. Vừa lấy hai tay che đũng quần vừa trợn hai mắt ai oán nhìn Tào Thục Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Con đàn bà thối tha, mày còn dám đánh tao, xem tao có trị chết mày hay không. Lão Trâu, báo thù cho tôi!
Gã vừa nói vừa đau nhe răng trợn mắt.

Nhìn thấy Đổng Thiên Bá bị đánh, sắc mặt của Trâu Văn Siêu lúc này liền âm trầm xuống, cất bước đi đến trước mặt Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ, thanh âm bình tĩnh nói:
- Liễu Kình Vũ, người bạn nhảy này của anh cũng quá dã man rồi. Hôm nay là buổi vũ hội Thanh niên ưu tú toàn thành phố, lát nữa lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều tham dự đấy. Hơn nữa dù sao thì Đổng Thiên Bá người ta cũng chỉ nói đùa vài câu với bạn nhảy của anh mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục, người bạn nhảy này của anh không ngờ ngay trước mặt mọi người còn dám đánh người. Đây cũng là quá hung hăng kiêu ngạo mà. Không còn coi vương pháp ra gì nữa sao? Các người nhất định phải gánh vác trách nhiệm của pháp luật.

Không thể không nói, Trâu Văn Siêu quả thật thông minh hơn nhiều so với Đổng Thiên Bá. Đầu tiên gã dùng trò đùa để loại bỏ hoàn toàn trách nhiệm của Đổng Thiên Bá mà không làm ảnh hưởng đến đại cục, sau đó lại lôi cán bộ lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ra để dọa Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ, sau đó lại chỉ ra vấn đề gánh vác trách nhiệm luật pháp để hù dọa bọn họ, có thể nói thủ đoạn cao minh cực điểm.

Liễu Kình Vũ liếc mắt lạnh lùng nhìn Trâu Văn Siêu một cái, đối với người thông minh như Liễu Kình Vũ, sao có thể không nhìn ra tâm tư của Trâu Văn Siêu, hắn thản nhiên cười nói:
- Đánh thì cũng đã đánh rồi, Đổng Thiên Bá đáng bị đánh! Gánh vác trách nhiệm! Trách nhiệm gì cơ chứ? Chẳng lẽ đùa giỡn với con gái nhà người ta thì không cần phải gánh vác trách nhiệm với pháp luật hay sao? Ngay cả một người phụ nữ cũng đánh không lại, Đổng Thiên Bá không phải là quá mất mặt hay sao?

Thế nhưng, đúng lúc này, cảnh tượng không ai có thể ngờ tới xảy ra.

Cánh tay vẫn luôn kéo tay Liễu Kình Vũ của Tào Thục Tuệ đột nhiên giơ ra cầm chai nước trái cây bên cạnh, bước nhanh đến bên cạnh Đổng Thiên Bá, đổ đầy nước hoa quả bên trong chai lên đầu Đổng Thiên Bá, sau đó vung cái chai lên hung hăng đập xuống đầu Đổng Thiên Bá.

Cái bình này là bình thủy tinh đấy!

Đổng Thiên Bá cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng tránh đầu sang một bên, cái chai nện trực tiếp vào vai gã. Nhưng mà lúc này, Tào Thục Tuệ lại lần nữa nổi giận.

Đột nhiên đưa chân ra hung hăng đạp lên người Đổng Thiên Bá, vừa đá vừa nói:
- Con mẹ anh ấy, lại dám mắng bản cô nương là gái bao, tôi đá không chết được anh tôi sẽ không mang họ Tào!

Lần này, không chỉ có Trâu văn Siêu ngây dại, tất cả mọi người trong hội trường đều ngây dại.

Ai cũng không thể ngờ tới, một người đẹp tuyệt mĩ như vậy đột nhiên lại nổi giận.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ vẫn lạnh lùng quan sát, cũng không có ý định tiến lên ngăn cản, Trâu Văn Siêu tức giận nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Liễu Kình Vũ, còn không mau ngăn bạn nhảy của anh lại.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Đổng Thiên Bá đáng đánh, cái miệng của anh ta quá bẩn thỉu rồi. Một người đàn ông cứ mở miệng ra là nói gái bao này nọ, trong lòng anh ta chẳng có chút ý tứ tôn trọng phụ nữ nào cả. Chẳng lẽ anh ta không đáng bị đánh sao?