Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 690: Ai nấy đều kinh ngạc




Lúc này, Ngụy Hoành Lâm đi ở phía sau Tôn Húc Dương và nghe được lời nói của ông ta, đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười, vừa đi lên phía trước vừa nói:

– Lão Tôn, làm sao ông lại mắng Aso vậy?

Tôn Húc Dương thản nhiên nói:

– Tôi chỉ là đang tiến hành phản kích mà thôi, Thằng nhãi đó dùng tiếng Nhật chửi toàn bộ người Hoa chúng ta là lũ khốn kiếp.

Ngụy Hoành Lâm vừa nghe lập tức gật gật đầu nói:

– Tốt, chửi giỏi lắm, con bà nó, đã ở trên đất Hoa Hạ chúng ta còn dám kiêu ngạo như vậy. Đúng là phải giáo huấn lại cho thật tốt.

Vào giờ khắc này, khi mà Tôn Húc Dương và Ngụy Hoành Lâm đang đi ra khỏi phòng họp đàm phán.

Trong phòng bệnh của Liễu Kình Vũ ở bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Nam Hoa, Tần Soái trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân trên giường bệnh của Liễu Kình Vũ, hai tay đỡ phía trên sau lưng của Liễu Kình Vũ, mồ hôi trên trán to như hạt đậu đang chực rơi xuống. Mà lúc này, trên trán của Liễu Kình Vũ là nhiệt khí bốc hơi, giống như trong lồng hấp.

Mà lúc này, sắc mặt của Liễu Kình Vũ thay đổi theo thời gian, từ một vẻ nhợt nhạt chuyển biến thành mang một chút màu đỏ.

Tần Soái đã giữ nguyên tư thế này khoảng chừng hơn nửa giờ rồi. Tình trạng cơ thể Liễu Kình Vũ đang chuyển biến tốt lên một chút, nhưng cậu ta cũng không dám có chút qua loa.

Vào gờ phút này, Trần lão tiên sinh ngồi ở bên cạnh, yên lặng nhìn chăm chú vào Tần Soái và Liễu Kình Vũ.

Trần lão tiên sinh thân là Bác sĩ Trung y lâu năm, tuy không biết đến công pháp nội gia, nhưng đối với lý luận cơ bản của công pháp nội gia vẫn hiểu biết một chút. Dù sao bất luận là Trung y cũng tốt, công pháp nội gia cũng tốt, tất cả những điều này là báu vật của nền văn minh truyền thống Hoa Hạ được thành lập trên cơ sở văn hóa truyền thống ở Hoa Hạ.

Có điều khi mà Trần lão tiên sinh nhìn thấy người thanh niên Tần Soái này không ngờ thật sự đang dùng công pháp nội gia để chữa trị cho Liễu Kình Vũ, trong lòng ông ta vẫn tràn đầy rung động. Dù sao, đây cũng chỉ là một người thanh niên hơn 20 tuổi thôi.

Khoảng thời gian hơn 10 phút lại trôi qua rồi, Tần Soái sắc mặt tái nhợt, hai tay chậm rãi rút về, sau đó chầm chậm đỡ Liễu Kình Vũ nằm xuống giường.

Ngay sau đó, Tần Soái từ từ ngồi dậy, cầm lấy chiếc bút bên cạnh bàn rồi viết hai phương thuốc:

Phương thuốc 1: Đương quy (5g), Đan tham (5g), Sinh minh nhũ hương (5g), Sinh minh mạt dược (5g), đun chế thành nước chia 4 lần dùng. Bã tán ra, chia bốn phần, ngâm rượu xoa bóp. Dùng trong 2 ngày có thể chữa khí huyết ngưng trệ, tâm phúc đau nhức, cơ bắp tê bì. Sau 2 ngày thì dùng phương thuốc 2.

Phương thuốc 2: Sinh hoàng kỳ 6g, Dã đài sâm 3g, Đương quy 3g, Tri mẫu 3g, Sinh minh nhũ hương 3g, sinh minh mạt dược 3g…

Sau khi viết xong, Tần Soái đưa cho Trần lão tiên sinh nói:

– Tiên sinh, phiền ngài cầm đơn thuốc này đi lấy thuốc nhé, tôi phải ngủ một giấc đã.

Đi chưa được mấy bước, đã nghe Tần Soái nằm trên giường hộ lý bên cạnh ngáy khò…khò…

Trần lão tiên sinh cầm phương thuốc lên nhìn một chút, lập tức nhíu mày, thì thào lẩm bẩm: “Quái lạ, quái lạ, phương thuốc mà Tần Soái kê này sao mà thấy quen như này chứ.”

Thoáng nhớ lại một chút, trong đầu Trần lão tiên sinh đột nhiên lóe lên một ý tưởng, cau mày nói:

– Ồ, hai phương thuốc này không phải là hai phương thuốc của Trương Tích Thuần trong “Y học trung trung tham tây lục” sao? Phương thuốc đầu tiên này là phương thuốc hoạt lạc hiệu linh đan, phương thứ hai là phương thuốc kiện vận thang, lẽ nào hai phương thuốc này phối hợp sử dụng thì có thể chữa trị được vết thương của Liễu Kình Vũ sao? Thật là một người thanh niên thần kì.

Mặc dù trong lòng hoài nghi, nhưng từ sự sự biến đổi về sắc mặt của Liễu Kình Vũ, Trần lão tiên sinh vẫn nhìn thấy được thương thế đã chuyển biến tốt đẹp của Liễu Kình Vũ, cho nên vẫn cầm đơn thuốc đi đến hiệu thuốc của bệnh viện Trung y thành phố cách đó không xa, tự mình đi bốc thuốc.

Đợi sau khi Trần lão tiên sinh bốc thuốc trở về, một việc xảy ra khiến ông ta kinh ngạc. Trong phòng bệnh, Liễu Kình Vũ đã tỉnh lại, Liễu Mỵ Yên, Từ Kiều Kiều và một đám người đang vây quanh bên cạnh Liễu Kình Vũ hết lòng chăm sóc.

Liễu kình Vũ 2 ngày này vì hôn mê bất tỉnh, cho nên cũng không ăn được cơm, chỉ có thể truyền đường gluco để duy trì năng lượng cơ thể, bới vậy sắc mặt có vẻ rất tái nhợt, khi nói chuyện trung khí rõ ràng không đủ.

Nhìn thấy Trần lão tiên sinh tiến vào, Liễu Mỵ Yên vội vàng đứng dậy, hết sức cung kính nói:

– Trần lão tiên sinh, ngài bắt mạch cho Liễu Kình Vũ trước, xem xem thân thể nó hiện tại như thế nào rồi.

Trần lão tiên sinh nhìn thấy Liễu Kình Vũ thức tỉnh, cũng rất hứng khởi. Ông ta không ngờ tới, công pháp nội gia của Tần Soái này vẫn có kĩ năng đáng kể, cho nên, ông ta không nói hai lời, cất bước đi tới bên cạnh Liễu Kình Vũ, ngón tay đặt lên cổ tay Liễu Kình Vũ, cảm giác một hồi. Ánh mắt của ông ta càng nhìn chăm chú, để xác định cảm giác của mình có chính xác không. Sau đó ông ta lại bắt mạch hai bên quan khẩu, thốn khẩu để cảm nhận một chút. Đợi sau khi chẩn đoán bệnh xong, trên mặt Trần lão tiên sinh lộ ra vẻ kinh sợ, nhìn qua bên Tần Soái vẫn còn đang ngủ say, trong ánh mắt lộ ra vẻ khâm phục.

Trần lão tiên sinh lại lật mí mắt Liễu Kình Vũ một chút, xem rêu lưỡi hắn, lúc này mới cười nói:

– Nội thương của người bệnh trên cơ bản đã hồi phục hơn nửa, vấn đề duy nhất bây giờ chính là khí huyết ngưng trệ, kinh lạc không thông, dùng trước phương thuốc đầu tiên Hoạt Lạc Hiệu Linh Đơn mà Tần Soái kê là có thể hồi phục được bảy tám phần, cuối cùng lại dùng Kiện Vận Thang củng cố một chút, không tới 1 tuần, trên cơ bản có thể hồi phục lại như bình thường.

Sau khi nghe Trần lão tiên sinh chẩn đoán và kết luận bệnh, Liễu Mỵ Yên và đám người Từ Kiều Kiều tất cả đều tràn ngập niềm vui.

Lúc này, Liễu Kình Vũ xoay đầu lại nhìn về phía Trần lão tiên sinh nói:

– Thầy thuốc, cảm ơn ông đã cứu tôi.

Lúc này, Liễu Mỵ Yên và mấy người còn chưa nói cho Liễu Kình Vũ biết Bác sĩ chủ trị của hắn là ai, cho nên Liễu Kình Vũ liền lầm tưởng rằng Trần lão tiên sinh là người cứu hắn.

Trần lão tiên sinh đạo đức tốt, đương nhiên sẽ không tham công, cười nói:

– Liễu Kình Vũ à, anh đừng cám ơn tôi, muốn cám ơn thì hãy cám ơn người thanh niên Tần Soái kia đi, người thật sự cứu anh là anh ta. Là anh ta vừa rồi vận dụng nội gia công để khai thông một chút kinh mạch bị tắc nghẽn cho anh, hơn nữa còn cho anh uống một viên thuốc bí truyền mà chính Tần gia bọn họ điều chế, anh lúc này mới có đủ sức thức tỉnh. Liễu Kình Vũ, anh trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao bị nghiêm trọng như thế mà lại nội thương kì quái chứ?

Liễu Kình Vũ cười khổ, kể lại chuyện mình vì đỡ một cụ già bị ngã, kết quả là bị người đả thương.

Trần lão tiên sinh sau khi nghe Liễu Kình Vũ kể lại liền cau mày nói:

– Theo như lẽ thường mà nói, một bà cụ già không thể có khả năng ra tay lợi hại như vậy, con người này rất có khả năng là đóng kịch đấy.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:

– Lúc mà tôi choáng váng ngã xuống, tôi ngửi thấy mùi của nước hoa hương nhài Chanel số 5, cho nên, tôi phỏng đoán người làm tôi bị thương hẳn là một người phụ nữ. Hơn nữa người phụ nữ này tuổi chắc có lẽ không quá lớn, chỉ là tôi nghĩ mãi mà không ra tại sao cô ta lại muốn hạ thủ với tôi nặng tay như thế.

Sau khi nói vài câu Liễu Kình Vũ lập tức nằm trên giường bắt đầu thở mạnh dồn đập.

Thấy tình trạng của Liễu KìnhVũ, Liễu Mỵ Yên lần nữa càng lo lắng, sắc mặt có chút trắng bệch nhìn về phía Trần lão tiên sinh nói:

– Trần lão tiên sinh, ngài xem tiểu Vũ xảy ra chuyện gì vậy?

Trần lão tiên sinh cười nói:

– Không sao, thân thể anh ta đây là còn một chút suy yếu mà thôi. Dù sao mặc dù là trải qua sự khai thông điều dưỡng của Tần Soái, kinh lạc, khí huyết của anh ấy vẫn có một số nơi bị tắc nghẽn, chưa hoàn toàn hồi phục. Dựa vào Lý luận trung y, khí huyết, kinh lạc là cơ quan chủ đạo về hệ thống doanh vệ của cơ thể, mà việc tốt xấu của hệ thống doanh vệ lại ảnh hưởng trực tiếp đến toàn bộ hệ thống miễn dịch của cơ thể, tình trạng sức khỏe của con người.

– Doanh vệ, cái gì là doanh vệ?

Liễu Mỵ Yên có chút khó hiểu nói.

Trần lão tiên sinh cười nói:

– Doanh vệ chỉ là thuật ngữ của trung y thôi, cái này tương đối phức tạp. Nhưng tôi đảm bảo, Liễu Kình Vũ sẽ không sao đâu, tôi đây sẽ tự tay sắc thuốc cho anh ta, uống thêm vài thang thì không sao nữa rồi.

Nói xong, Trần lão tiên sinh cầm thuốc đi thẳng đến phòng bếp bên cạnh bắt đầu tự tay sắc thuốc.

Đợi sau hơn 1 giờ đồng hồ, sau khi Liễu Kình Vũ uống thuốc mà Trần lão tiên sinh tự tay sắc, không tới nửa giờ sau, tinh thần của hắn chuyển biến tốt lên rõ rệt, tình trạng đau của ngực bụng và chân, cánh tay ban đầu đều giảm đi rất nhiều.

Mà lúc này đây, điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới đó là sau khi Liễu Kình Vũ hồi phục lại được một chút, lập tức lấy điện thoại bấm gọi cho Tống Hiểu Quân:

– Chủ nhiêm Hiểu Quân, việc đàm phán giữa tập đoàn Suzuki và huyện Thụy Nguyên chúng ta tiến hành như thế nào rồi?

Tống Hiểu Quân nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, trong lòng vô cùng vui mừng. Anh ta cũng từng đến bệnh viện thăm Liễu Kình Vũ, tuy nhiên lúc đó Liễu Kình Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh, anh ta còn nghe được lời đồn đại rằng Liễu Kình Vũ sắp chết rồi, anh cảm thấy vô cùng đau lòng. Giờ đây, đột nhiên nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, anh ta làm sao có thể không vui mừng, ngay lập tức hưng phấn nói:

– Bí thư Liễu, anh khá hơn chút nào chưa?

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

– Tôi đã đỡ nhiều rồi, cuộc đàm phán của chúng ta tiến triển ra sao rồi?

Tống Hiểu Quân lúc này mới vội vàng báo cáo:

– Bí thư Liễu, phán đoán lần trước của anh rất chính xác. Phó bí thư Tôn Húc Dương là một nhân vật rất có quyết đoán, ông ta không chỉ kiên quyết quan sát lập trường của anh, mà tại thời khắc quan trọng nhất của cuộc đàm phán còn thuyết phục được Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm phản đối thỏa hiệp với Ngân hàng Suzuki. Hiện tại đầu tư bỏ vốn tạm thời đã đàm phán không thành. Ngân hàng Suzuki đang gây áp lực tinh thần cho thành phố̀, hiện tại Phó bí thư Tôn Húc Dương và Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm đều bị Chủ tịch thành phố Hoàng hung hăng dạy dỗ một trận. Bây giờ có tin đồn rằng thành phố muốn giành lấy quyền chủ đạo hạng mục này, toàn bộ dự án sẽ do Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tôn Hiểu Huy tự mình đến chủ trì. Mà Tôn Hiểu Huy là người của Chủ tịch thành phố Hoàng, tình hình vẫn không lạc quan. Hơn nữa Phó bí thư Tôn cũng nhận áp lực từ một số phương diện, đối với tin đồn này lại không đưa ra bất kỳ phản ứng nào. Làm không tốt rất có khả năng dự án này sẽ bị thành phố láy mất.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe được Tống Hiểu Quân báo cáo, sắc mặt lúc ấy liền trầm xuống. Hắn thật không ngờ, mình chỉ nhập viện vài ngày như vậy, Hoàng Lập Hải không ngờ lại đánh động chú ý đến dự án này. Hắn hoàn toàn có thể kết luận, nếu như thành phố nắm được quyền chủ đạo hạng mục này, với biểu hiện của Hoàng Lập Hải, khẳng định sẽ thỏa hiệp với ngân hàng Suzuki đấy.