Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 687: Tần Soái của Tần gia




Người thanh niên cầm lấy bài thi, nhìn xong 3 câu hỏi từ trên xuống dưới, chỉ dùng không đến 5 phút, ngay sau đó, căn bản không có bất kỳ sự do dự nào, liền cầm lấy bút viết ra, toàn bộ viết xong dùng chưa đến 5 phút. Sau đó, ở chỗ ký tên trong bài thi, người thanh niên rồng bay phượng múa ký tên của mình – Tần Soái. Ngay sau đó, người thanh niên trực tiếp đem bài thi của mình đưa cho Lưu Tiểu Bàn.

Lưu Tiểu Bàn nhận lấy bài thi, lúc ấy cũng có chút ngây ngẩn cả người. Bởi vì theo kinh nghiệm lần này gã phụ trách phát đề thi và thu bài, trong quá trình làm bài thi, cho dù là ba vị bác sĩ đã được vào vòng thi cuối cùng, người trả lời nhanh nhất cũng mất gần nửa tiếng mới trả lời xong. Mà người thanh niên trước mắt này lại dùng chưa đến 10 phút đã trả lời xong, điều này cũng quá khoa trương rồi. Không phải anh bạn này đã nói chuyện với những người thi trước đó rồi chứ.

Lưu Tiểu Bàn bởi vì sớm đã biết đáp án, cho nên anh ta trực tiếp cầm lấy bài thi xem qua. Sau khi xem xong, không khỏi nhướn mày.

Bởi vì trong đơn thuốc mà người thanh niên này đã kê, hầu như trong mỗi một đơn thuốc đều có 90% dược liệu bao gồm cả số lượng hoàn toàn giống với đáp án tiêu chuẩn của ba vị bác sĩ Trung Quốc giỏi cung cấp, nhưng trong mỗi đơn thuốc lại cũng có mấy vị thuốc không giống với đáp án tiêu chuẩn.

Nhìn đến đây, Lưu Tiểu Bàn thở dài một tiếng nói:

– Xin lỗi anh bạn, phương thuốc này của cậu không…

Lưu Tiểu Bàn vừa mới nói tới đây, thì thấy người thanh niên thản nhiên cười nói:

– Anh nói là không giống với đáp án tiêu chuẩn phải không? Đáp án tiêu chuẩn anh nói tôi biết. Lấy bệnh trạng thứ nhất nói đi, trong đáp án tiêu chuẩn đó của anh dùng không giống như tôi cung cấp hẳn là ba vị thuốc địa sâm, chi ngưu tất, hạt ý dĩ, nhưng tôi lại không dùng ba vị thuốc này. Tôi sở dĩ không dùng ba loại thuốc này cũng có lý do của tôi, anh đưa đơn thuốc của tôi cho các chuyên gia thì sẽ biết.

Lưu Tiểu Bàn sửng sốt, anh ta thật không ngờ người thanh niên này vậy mà lại biết rõ đáp án tiêu chuẩn, nhưng lại cố tình dùng thuốc khác. Điều này khiến anh ta ý thức được người thanh niên này hẳn là có chút không đơn giản. Để lão đại Liễu Kình Vũ có thể nhanh chóng bình phục, anh ta không chút do dự, trực tiếp cầm lấy đơn thuốc xông vào bên trong phòng hội nghị nhỏ nối liền với phòng hội nghị lớn. Lúc này ba vị bác sĩ giỏi đang tiến hành vòng thi cuối cùng, nhưng từ biểu tình trên khuôn mặt của ba người có thể thấy, bọn họ dường như không hài lòng lắm.

Sau khi Lưu Tiểu Bàn đi vào trong phòng hội nghị, trực tiếp đem bài thi đưa cho Trần lão tiên sinh.

Trần lão tiên sinh rất bất mãn với việc Lưu Tiểu Bàn đột nhiên xông vào nơi diễn ra cuộc thi, nhưng lúc ông nhìn thấy những đơn thuốc và chữ ký viết trên bài thi, lúc ấy đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức lớn tiếng nói:

– Mau, mau mời vào đây, ngàn vạn lần đừng để người đó chạy mất.

Lưu Tiểu Bàn nghe thấy những lời nói này của Trần lão tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người. Lúc này, Trần lão tiên sinh nhìn đến thần thái của Lưu Tiểu Bàn, lập tức không nói hai lời, đến cả hai vị bác sĩ đang chấm thi cũng không quan tâm nữa, trực tiếp bước nhanh ra bên ngoài.

Đi vào trong phòng hội nghị lớn, Trần lão tiên sinh gọi to:

– Tần Soái, ai là Tần Soái?

Người thanh niên đứng ở bên cạnh Tiểu Nhị Hắc thản nhiên nói:

– Lão tiên sinh, tôi chính là Tần Soái.

Trần lão tiên sinh nhìn thấy tướng mạo của Tần Soái, biểu tình trên mặt lập tức kích động, thanh âm có chút run rẩy nói:

– Tần Anh Hào là gì của cậu?

Tần Soái nghe thấy cái tên Tần Anh Hào cũng ngẩn ngơ, lập tức nói:

– Đó là ông cố của tôi.

Trần lão tiên sinh lập tức ra sức gật gật đầu nói:

– Đúng vậy, đúng vậy, hình dáng thật giống, đặc biệt là phương thuốc này, vừa nhìn một cái chính là phong cách độc đáo của Tần gia các cậu, người khác không học được, cũng không dám dùng phương thuốc này. Tần Soái, lần này cậu cũng đến ứng tuyển sao?

Tần Soái cười chua xót nói:

– Đúng vậy, tôi thiếu tiền.

Trần lão tiên sinh gật gật đầu:

– Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho người bệnh, tiền không là vấn đề, nhưng trước tiên tôi phải xác nhận một chút, công pháp nội gia của Tần gia các cậu, cậu kế thừa được bao nhiêu?

Tần Soái vô cùng tự tin nói:

– Cũng không nhiều lắm, nhưng đại khái cũng có thể dùng một chút.

Trần lão tiên sinh lập tức nói:

– Tốt, nếu đã như vậy, cậu ngay lập tức đi cùng tôi.

Nói xong, Trần lão tiên sinh nhìn đến Lưu Tiểu Bàn nói:

– Tiểu Bàn Tử, cậu thông báo với những người đang thi ở trong, bảo họ về đi, người chúng ta cần tìm đã tìm được rồi, thật sự là quá may mắn!

Nói xong, Trần lão tiên sinh kéo tay Tần Soái đi ra ngoài, Tiểu Nhị Hắc lập tức đuổi theo, Hàn Dương Di thì chạy nhanh đi lấy xe.

Lúc này, ở trong bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Nam Hoa.

Liễu Kình Vũ nằm ở trên giường, bệnh tình lại lần nữa chuyển biến xấu, thân thể hắn không ngừng co quắp, cả người mồ hôi đầm đìa, biểu tình trên mặt hết sức thống khổ, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.

Một vòng lớn các bác sĩ hàng đầu của bệnh viện thành phố đang vây quanh Liễu Kình Vũ, bao gồm cả mấy vị bác sĩ tây y hàng đầu đến từ thành phố Yến Kinh cũng đang đứng bên cạnh nhưng bọn họ lại không có biện pháp gì, bởi vì vừa mới tiến hành kiểm tra lại lần cuối cùng cho Liễu Kình Vũ, nhưng kết quả vẫn không kiểm tra ra bất kỳ điều gì khác thường. Nhưng mà, biểu hiện hiện tại của Liễu Kình Vũ lại cho thấy sức khỏe đã lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Giờ phút này, những người lo lắng nhất vẫn đang đứng đợi ở ngoài cửa phòng bệnh là Liễu Mỵ Yên và Từ Kiều Kiều. Lúc này, Liễu Mỵ Yên đã khóc đến mức té xỉu, tình trạng sức khỏe của Từ Kiều Kiều cũng vô cùng tồi tệ, Tào Thục Tuệ vừa đỡ lấy Liễu Mỵ Yên, vừa khuyên giải Từ Kiều Kiều. Y tá bên cạnh đang tiến hành cấp cứu cho Liễu Mỵ Yên.

Vào giờ phút này, trong ánh mắt của Tào Thục Tuệ tràn đầy mất mát, thống khổ và tuyệt vọng.

Vừa lúc đó, điện thoại của Liễu Mỵ Yên đột nhiên vang lên.

Tào Thục Tuệ nhận điện thoại. Ở đầu bên kia điện thoại, cái thanh âm khàn khàn đầy ác độc đã qua xử lý âm lại lần nữa vang lên:

– Liễu Mỵ Yên, nghe nói bà vậy mà lại dùng biện pháp treo thưởng ứng tuyển, nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho bà biết, cho dù bà có xuất ra nhiều tiền nữa cũng không có tác dụng gì đâu, ai cũng không thể cứu được Liễu Kình Vũ, ai cũng không cứu được hắn ta. Ha ha ha ha, bà đợi mà nhặt xác hắn ta đi.

Đúng lúc này, Liễu Mỵ Yên được y tá cấp cứu đã tỉnh lại, bà đúng lúc nghe thấy mấy câu cuối cùng, lúc này, nghe thấy thanh âm kiêu ngạo oán độc kia, vốn dĩ cả người đang vô lực, Liễu Mỵ Yên lập tức ngồi dậy, đoạt lấy điện thoại, hét vào trong điện thoại:

– Mày rốt cuộc là ai, nếu con trai tao xảy ra chuyện gì không may, mặc kệ mày là ai, Liễu gia chúng tao tuyệt đối không bỏ qua cho mày, tuyệt đối không bỏ qua.

Liễu Mỵ Yên quát khàn cả giọng, trong hai mắt lửa giận trào ra.

Ở đầu bên kia điện thoại, cái thanh âm oán độc kia chỉ cười ha ha, nhưng không nói thêm một từ nào. Rất rõ ràng, tâm tư của người này cực kỳ kín đáo, chỉ đang không ngừng dùng lời nói để kích thích Liễu Mỵ Yên, nhưng lại tuyệt đối không nói quá nhiều có thể khiến cho Liễu Mỵ Yên đoán ra thân phận của hắn ta, đây là một người cực kỳ âm hiểm.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh báo bận tút tút tút, tay Liễu Mỵ Yên vô lực buông xuống dưới, di dộng bịch một cái rơi trên mặt đất. Vẻ mặt của Liễu Mỵ Yên vô cùng uể oải và suy sụy, bà đã ý thức được, con trai Liễu Kình Vũ của mình đang từng bước đi đến cái chết.

Giờ phút này, Liễu Mỵ Yên cảm thấy động lực tinh thần giúp mình tồn tại đang dần dần mất đi.

Vừa lúc đó, trong hành lang truyền đến từng đợt tiếng bước chân dồn dập, ngay lập tức, bóng dáng của Trần lão tiên sinh và Tần Soái xuất hiện ở góc rẽ của hành lang, bước nhanh đến phòng bệnh.

Nhìn thấy Trần lão tiên sinh xuất hiện, Liễu Mỵ Yên vội vàng ngồi dậy, ánh mắt buồn bã đầy khát vọng nhìn về phía Trần lão tiên sinh nói:

– Lão tiên sinh, người của Tần gia đã tìm được chưa?

Trần lão tiên sinh cười khổ nói:

– May mà không quá muộn, người của Tần gia đã tìm được rồi, chính là người này.

Nói xong, Trần lão tiên sinh lấy tay chỉ vào Tần Soái bên cạnh.

Trần lão tiên sinh cũng cảm thấy rất có lỗi, tuy rằng người của Tần gia đã tìm được rồi, nhưng vừa nhìn thấy thì biết người này chỉ là một vãn bối của Tần gia, y thuật và công pháp nội gia của cậu ta rốt cuộc có thể đạt được đến trình độ nào, có thể chữa khỏi cho Liễu Kình Vũ được không cũng không biết được. Ông hiện tại cũng chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi.

Lúc Liễu Mỵ Yên nhìn thấy người mà Trần lão tiên sinh mời đến chỉ là một người thanh niên trẻ giống như Liễu Kình Vũ, trong lòng lúc đó liền chìm đến đáy cốc. Mặc dù không hiểu y thuật nhưng Liễu Mỵ Yên lại hiểu rõ, bác sĩ đặc biệt là bác sĩ trung y, thông thường mà nói tuổi càng cao năng lực càng giỏi, hiệu quả chữa bệnh càng tốt. Người thanh niên trước mắt này thoạt nhìn cũng giống như vừa mới tốt nghiệp đại học, cậu ta có thể chữa khỏi bệnh cho con trai mình không?

Song, Liễu Mỵ Yên là một người khá có khả năng kiềm chế tình cảm, mặc dù sâu trong lòng không tín nhiệm Tần Soái, nhưng nếu là Trần lão tiên sinh dẫn đến đây, bà vẫn tỏ ra tôn trọng Tần Soái, chủ động vươn tay ra nói:

– Thầy thuốc Tần, bệnh của con tôi liền trông cậy vào cậu, hy vọng cậu có thể cứu được con trai tôi.

Tần Soái cũng rất tôn trọng Liễu Mỵ Yên, bởi vì cậu ta cũng đã được nghe qua những chuyện về Liễu gia, mặc dù người bình thường rất ít biết về Liễu gia, nhưng là người xuất thân từ gia tộc Tần gia có mấy trăm năm lịch sử, cậu ta cũng biết một chút. Hơn nữa, cậu ta cũng nghe nói người của Liễu gia từ cổ chí kim vẫn luôn dùng sức mình không ngừng vì sự phồn vinh giàu mạnh của đất nước Trung Quốc này mà cống hiến, nỗ lực phấn đấu.

Tần Soái có chút ngượng ngùng cười, bắt tay sơ qua với Liễu Mỵ Yên liền buông ra, mỉm cười nói:

– Bà Liễu, bà đừng lo lắng, cháu sẽ cố hết sức.

Nói xong, Tần Soái dưới sự hướng dẫn của Trần lão tiên sinh đi vào bên trong phòng bệnh.

Lúc Viện trưởng và các bác sĩ trong bệnh viện nhìn thấy Trần lão tiên sinh vậy mà lại dẫn theo một người thanh niên mới khoảng hơn 20 tuổi đi vào, lập tức mọi người đều nhíu mày.

Giám đốc bệnh viện Nhân dân số 1 Ngô Khuê Thiên tràn đầy bất mãn nói:

– Trần lão tiên sinh, ngài như thế nào mang theo người thanh niên này vào đây? Không phải cậu ta chính là người mà các ngài thông qua các vòng thi chọn ra để đến đây chữa bệnh chứ?

Trong lúc nói chuyện, Ngô Khuê Thiên tràn đầy miệt thị.

Vốn dĩ, Ngô Khuê Thiên tương đối vui mừng đối với việc Liễu Kình Vũ chữa bệnh ở bệnh viện Nhân dân số 1, đặc biệt là lúc ông ta nhìn thấy nhiều danh y từ thành phố Yến Kinh đến đây. Nhưng ông ta thật không ngờ chính là, các bác sĩ ở bệnh viện Nhân dân số 1 bọn họ căn bản không được liệt vào hàng ngũ các bác sĩ được chữa trị, tất cả chỉ có thể phụ giúp ở hiện trường, ngoài ra không có quyền phát ngôn. Điều này khiến cho ông ta vô cùng bất mãn, hơn nữa theo ông ta được biết, đối phương cũng chỉ là một Bí thư Huyện ủy nho nhỏ mà thôi, mà gia đình đối phương lại đưa ra 80 triệu tiền treo thưởng tìm bác sĩ, quả thực là làm bừa. Theo ông ta thấy, nếu Liễu Kình Vũ giao cho bệnh viện bọn họ chữa trị, cho dù đối phương chỉ chi ra 10 triệu, ông ta tin rằng có thể chữa khỏi cho Liễu Kình Vũ.

Nhưng mà, toàn bộ mọi người ở đây lại không có ai coi trọng ông ta.