Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 683: Châm ngòi ly gián




Lúc này, Nhâm Vỹ Sâm vừa nhìn thấy Liễu Kình Vũ vô cùng bất mãn với Cát Chấn Thiên, ông ta lập tức nói với Cát Chấn Thiên:

– Lão Cát, ông nghỉ ngơi đi, công việc thẩm tra để tôi làm cho.

Đối với việc Cát Chấn Thiên vừa mới đến đã hùng hổ dọa người, Nhâm Vỹ Sâm cũng khá bất mãn. Dù sao thì mình cũng là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, mình mới là Tổ trưởng Tổ điều tra lần này, cũng là người chịu trách nhiệm điều tra chính, Cát Chấn Thiên chỉ là nhận sự chỉ đạo của Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải đến để phối hợp điều tra mà thôi.

Nhâm Vỹ Sâm nói với Liễu Kình Vũ:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, thật xin lỗi, vừa rồi câu hỏi của đồng chí Cát Chấn Thiên có thể có chút kích động, mong đồng chí bỏ qua cho, những câu hỏi tiếp theo sẽ do tôi hỏi. Tôi muốn hỏi đồng chí, đối với những tin tức trên mạng và trên các phương tiện truyền thông báo chí đưa tin có liên quan đến việc đồng chí ra điều kiện yêu cầu một khoản phí lớn từ các thương nhân Nhật Bản, đồng chí thấy như thế nào, rốt cuộc đồng chí có làm việc này không?

Liễu Kình Vũ kiên quyết nói:

– Chủ nhiệm Nhâm, trước tiên tôi xin nói rõ một chút, tôi không đòi bất kì khoản phí nào từ các thương nhân Nhật Bản. Tôi sở dĩ cự tuyệt phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản đầu tư vốn chủ yếu là bởi vì bọn họ đưa ra điều kiện đầu tư quá hà khắc. Nếu đồng ý điều kiện đầu tư của bọn họ, như vậy lợi ích của quốc gia và lợi ích của nhân dân chúng ta sẽ bị xâm phạm nghiêm trọng, việc này tôi không thể khoan nhượng.

Mặt khác, Chủ nhiệm Nhâm, tôi nghĩ tôi rất cần phải nhắc nhở phía Ủy ban kỷ luật các ông một việc, mặc dù hiện tại những tin tức có liên quan đến việc này đã tràn ngập trên mạng và trên các phương tiện báo chí truyền thông, nhưng các ông và cả các cơ quan truyền thông báo chí đã xác minh qua phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản chưa? Phía ngân hàng Suzuki có ai đứng ra thừa nhận hoặc tố cáo tôi là đòi bọn họ khoản phí trà nước không?

Chủ nhiệm Nhâm, tôi cho rằng, thân là một người lãnh đạo Ủy ban kỷ luật, các ông không chỉ phải tiến hành điều tra xử lý tất cả những hành vi tham ô hối lộ, mà cũng phải bảo vệ cho những cán bộ nhà nước liêm chính. Ông suy nghĩ một chút xem, tai sao hiện tại lại phát sinh loại tình huống này, chúng ta thử đưa ra một giả thiết, giả sử tôi thật sự đòi một khoản phí lớn từ phía ngân hàng Suzuki, như vậy phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản sẽ vẫn để yên sao? Bọn họ lẽ nào không thể đứng ra tố cáo tôi với các cơ quan truyền thông báo chí sao?

Dưới tình huống bình thường, bọn họ nhất định sẽ đứng ra tố cáo đúng không? Bởi vì, chỉ cần bọn họ đứng ra, như vậy tội danh của tôi trên căn bản là rất khó tránh khỏi, nhưng bọn họ lại không có hành động gì, đây rốt cuộc là tại sao. Chúng ta vẫn theo suy nghĩ này nghĩ ngược lại, bọn họ không đứng ra tố cáo, điều này nói rõ hai khả năng, thứ nhất, bọn họ căn bản không có bất kì chứng cứ gì có thể tố cáo tôi, vì vậy bọn họ không dám đứng ra; thứ hai, hướng dư luận phát triển này là bọn họ cố ý, mục đích của bọn họ chỉ là để có được hạng mục đường cao tốc này, tạo áp lực dư luận cho tôi, đem tôi từ vị trí Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên đẩy xuống. Chỉ cần bọn họ có được hạng mục này, bất luận dư luận lần này cuối cùng phát triển đến đâu, kết quả ra sao, bất luận kết quả điều tra của Tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật các ông như thế nào, những việc này đều không có bất kỳ vấn đề gì đối với phía ngân hàng Suzuki bọn họ. Bởi vì bọn họ không có tố cáo tôi, cứ coi như kết quả điều tra cuối cùng chứng minh tôi không có vấn đề gì, thì ai cũng không thể chỉ trích được phía ngân hàng Suzuki đang vu cáo hãm hại tôi, bởi vì bọn họ đâu có tham dự vào.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng lại một chút, giọng nói có chút trầm thấp, nói:

– Chủ nhiệm Nhâm, tôi hy vọng, những đề nghị này của tôi các ông có thể suy nghĩ một chút, các ông phải chăng cũng nên triệu tập đại diện của phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản đến đây, cùng đối chất với tôi. Chúng ta có thể hay không đừng rơi vào cạm bẫy và sự sắp đặt của người Nhật Bản, chúng ta có thể hay không đừng làm ra những sự việc khiến người đau đớn, kẻ vui sướng. Chúng ta có thể hay không đừng để cho một nước Nhật Bản nhỏ bé ngồi không hưởng lợi.

Liễu Kình Vũ nói xong, ánh mắt nhìn thẳng đến Nhâm Vỹ Sâm. Hắn muốn nhìn xem Nhâm Vỹ Sâm này rốt cuộc là lấy thái độ gì để điều tra việc của mình.

Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ, giống như trong tổ điều tra này tuyệt đối không thể chỉ có người của một phe, nhưng phương hướng điều tra của cả Tổ điều tra như thế nào, mấu chốt của nó chính là ở chỗ người lãnh đạo của Tổ điều tra có loại thái độ gì, thuộc phe nào. Từ biểu hiện và chức vụ của Cát Chấn Thiên cho thấy, Cát Chấn Thiên rất có khả năng là người của Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải. Dưới tình hình này, thái độ của Nhâm Vỹ Sâm khá quan trọng, nếu ông ta cũng là người của Hoàng Lập Hải, như vậy bản thân mình lần này phải đối mặt với tình thế khó khăn hơn bao giờ hết, nhưng nếu ông ta là người của Đới Giai Minh, thì bản thân mình có khả năng sẽ khá hơn một chút, kết quả điều tra cũng khách quan hơn một chút.

Nhâm Vỹ Sâm sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói xong, lập tức chau mày, lặng lẽ rơi vào trầm tư.

Lúc này, Cát Chấn Thiên ở bên cạnh nói:

– Chủ nhiệm Nhâm, tôi cho rằng những lời phát biểu của Liễu Kình Vũ là không đáng tin cậy. Tôi cho rằng, nếu như sự việc này đã được đưa tin rộng rãi ở Nhật Bản, thì điều này cho thấy phía ngân hàng Suzuki đã có thái độ nhất định đối với sự việc này. Mặc dù bọn họ không chính thức ra mặt tố cáo Liễu Kình Vũ ở Trung Quốc, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ vừa lòng với hành vi của Liễu Kình Vũ, bọn họ không phủ nhận những tin tức của các cơ quan truyền thông báo chí, kỳ thực cũng là một loại thái độ của bọn họ, đó chính là thừa nhận những tin tức của các cơ quan truyền thông báo chí là đúng.

Dưới tình huống như vậy, tôi cho rằng điểm mấu chốt chúng ta điều tra nên đặt trên người Liễu Kình Vũ, chứ không phải là thẩm tra phía ngân hàng Suzuki. Đương nhiên, phía ngân hàng Suzuki chúng ta nhất định phải đi xác minh, đấy là quy trình. Nhưng tôi cho rằng chúng ta nên đặt trọng điểm vào Liễu Kình Vũ, dù sao vấn đề của Liễu Kình Vũ đã khiến cho rất nhiều cư dân mạng cực kỳ bất mãn, nếu chúng ta không thể cho cư dân mạng và nhân dân một lời giải thích thích đáng thì Thành ủy và Ủy ban nhân dân chúng ta sẽ phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn. Hơn nữa, hiện tại lãnh đạo Tỉnh ủy cũng rất quan tâm đến việc này, chúng ta nhất định phải nhanh chóng đưa ra kết luận điều tra.

Cát Chấn Thiên nói xong, Nhâm Vỹ Sâm chỉ nhàn nhạt nhìn y một cái, cũng không nói gì, vẫn tiếp tục suy nghĩ.

Đối với Nhâm Vỹ Sâm mà nói, bản thân ông ta không muốn tiếp nhận nhiệm vụ lần này, nhưng ông ta hiểu rất rõ, lần này đến huyện Thụy Nguyên điều tra vụ án của Liễu Kình Vũ, bên ngoài là điều tra Liễu Kình Vũ, nhưng trên thực tế, ở phía sau, hai vị lãnh đạo Thành ủy Đới Giai Minh và Hoàng Lập Hải đang ngấm ngầm đọ sức.

Mà Nhâm Vỹ Sâm sở dĩ có thể được cử đến huyện Thụy Nguyên chủ trì Tổ điều tra lần này, nguyên nhân căn bản là bởi vì Nhâm Vỹ Sâm ở Ủy ban kỷ luật thành phố thuộc vào nhóm trung lập, vừa không dựa vào Đới Giai Minh, cũng không dựa vào Hoàng Lập Hải, vì vậy, ông ta mới được Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật chọn.

Sau khi Nhâm Vỹ Sâm nhận được nhiệm vụ thì vô cùng phiền muộn. Ông ta sớm đã nghe nói Liễu Kình Vũ là một cán bộ có phong cách đặc biệt, mặc dù hàng loạt chủ đề vây quanh Liễu Kình Vũ, nhưng nhìn chung những chủ đề sau lưng này, Liễu Kình Vũ chưa từng có tư lợi cái gì. Tuy rằng dư luận lần này ở trên phạm vi lớn đã xuất hiện những tuyên truyền bất lợi cho Liễu Kình Vũ, nhưng theo Nhâm Vỹ Sâm thấy, Liễu Kình Vũ hoàn toàn không cần phải đi đòi khoản phí trà nước, lý do rất đơn giản, đó chính là hắn là cán bộ được lãnh đạo Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào xem trọng, tiền đồ vô cùng rộng mở, hắn không thể để cho người khác nắm được nhược điểm trong vụ việc này.

Nhưng, vấn đề hiện tại là sự việc này mặc dù phía Ủy ban kỷ luật không nắm được bất kỳ chứng cứ gì, nhưng áp lực của dư luận truyền thông thật sự quá lớn, ông ta nhất thiết phải tiến hành điều tra Liễu Kình Vũ. Hơn nữa cạnh mình còn có Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố đi theo giám sát và đốc thúc.

Lăn lộn ở trong quan trường lâu như vậy, Nhâm Vỹ Sâm vô cùng am hiểu sự cân bằng này.

Vì vậy, sau khi trầm tư rất lâu, Nhâm Vỹ Sâm trầm giọng nói:

– Phó trưởng ban thư ký Cát, tôi thấy Liễu Kình Vũ nói cũng không phải là không có lý, nhưng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Như thế này đi, trước tiên chúng ta đi tìm phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản xác minh một chút xem những tin tức trên mạng là thật hay giả, bởi vì đáp án họ đưa ra có sức ảnh hưởng tương đồi lớn đối với việc điều tra vụ án này. Nếu bọn họ kiên quyết cho rằng Liễu Kình Vũ có vấn đề, như vậy chúng ta có thể triển khai việc đi sâu điều tra đối với Liễu Kình Vũ. Nếu bọn họ phủ nhận những dư luận trên mạng là giả dối, như vậy, chúng ta căn bản không cần thiết phải điều tra nữa, chỉ cần mở một cuộc họp báo làm sáng tỏ là được rồi. Đối với cán bộ đảng viên của chúng ta, chúng ta vừa phải yêu cầu nghiêm khắc, vừa phải chú ý bảo vệ, tuyệt đối không thể bởi vì sự ồn ào của dư luận mà mất đi những nguyên tắc nên có.

Nghe thấy Nhâm Vỹ Sâm nói như vậy, Cát Chấn Thiên cũng chỉ có thể gật gật đầu nói:

– Được rồi, vậy thì trước tiên chúng ta đi tìm phía ngân hàng Suzuki xác minh một chút.

Nói đến đây, Cát Chấn Thiên lại nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:

– Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ bên này, tôi cho rằng nên tạm thời không cho cậu ta liên hệ với bên ngoài, để tránh phát sinh những bất lợi và ảnh hưởng đối với việc điều tra sau này của chúng ta.

Nhâm Vỹ Sâm gật gật đầu:

– Điều này là đương nhiên rồi, đã là điều tra thì chúng ta nhất định phải nghiêm khắc giữ bí mật, quy trình phải nghiêm minh. Ngô Cường, Tôn Siêu, hai người các cậu phụ trách trông coi Liễu Kình Vũ, tôi và Phó trưởng ban thư ký Cát mang theo Triệu Hồ đi tìm phía ngân hàng Suzuki để xác minh vấn đề.

Sau khi phân công nhiệm vụ ổn thỏa, Nhâm Vỹ Sâm và Cát Chấn Thiên rời khỏi nhà khách đi đến ngân hàng Suzuki xác minh vấn đề.

Mà vừa lúc này, Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm nhận được điện thoại của Chủ tịch ngân hàng Suzuki:

– Chủ tịch huyện Ngụy, ông bây giờ có thời gian không, tôi muốn nói chuyện riêng với ông?

Ngụy Hoành Lâm khẽ nhíu mày, thoáng trầm tư một chút, nói:

– Xin lỗi, tôi hiện tại có chút việc, tạm thời không có thời gian.

Aso cười nói:

– Chủ tịch huyện Ngụy, tôi biết ông rất bận, nhưng hôm nay tôi với ông gặp nhau cũng không có gì đặc biệt, chính là có một người bạn đến từ thành phố Nam Hoa, ông ta nói quan hệ với ông rất tốt, vì vậy muốn gọi ông đến cùng ăn bữa cơm, tôi để ông ta và ông nói chuyện với nhau nhé.

Nói xong Aso đưa điện thoại cho một người mập máp bên cạnh.

Người mập cầm lấy điện thoại liền cười nói:

– Tôi nói này lão Ngụy, hơn một năm rồi không gặp, ông đúng là càng ngày càng kiêu ngạo.

Nghe thấy âm thanh của tên mập, Ngụy Hoành Lâm sửng sốt, lập tức cười nói:

– Thì ra là ông em Hoàng, cơn gió nào mang ông đến huyện Thụy Nguyên vậy?

Đối với tên mập này, Ngụy Hoành Lâm vẫn là không dám lên mặt, bởi vì tên mập này là Hoàng Lập Giang, là em trai ruột của Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải, còn là Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn đầu tư giao thông thành phố Nam Hoa. Các hạng mục lớn nhỏ của thành phố Nam Hoa nếu thiếu tiền, tìm được y có lúc còn có thể giải quyết được một số vấn đề.

Hoàng Lập Giang cười nói:

– Lão Ngụy à, đừng nói nhiều nữa, đến khách sạn Hải Thiên đi, tôi và Chủ tịch Aso đang đợi ông đó. Tôi nói cho ông biết, lần này huyện Thụy Nguyên các ông hoàn toàn gặp may rồi, Aso tiên sinh đã hạ quyết tâm phải đầu tư ở huyện Thụy Nguyên, điều này đối với ông mà nói tuyệt đối là một chiến tích vĩ đại đấy.