Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 657: Rời đi trong phẫn nộ




Nghe Tống Hiểu Quân nói xong, Liễu Kình Vũ vốn đang chìm trong suy nghĩ lập tức đứng dậy, mở to hai mắt, nói:

– Không cấp cho chúng ta, vì sao?

Tống Hiểu Quân tràn đầy buồn bực, nói:

– Người ở Cục giao thông không giải thích câu nào, chỉ có điều, họ nói với chúng ta, khoản tiền này đã có sắp xếp của nó rồi. Hơn nữa lần này, Cục trưởng, Cục phó của Cục giao thông, tất cả đều không thấy, chỉ có Chánh văn phòng tiếp đãi chúng tôi.

Liễu Kình Vũ nghe xong, sắc mặt càng trở nên âm trầm.

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Bọn họ có cấp cho chúng ta phần nào không?

Tống Hiểu Quân cười khổ, lắc đầu nói:

– Không có, bọn họ một đồng cũng không cho chúng ta, chỉ nói chúng tôi trở về đợi tin tức.

Liễu Kình Vũ nắm tay thành nắm đấm. Chuyện tiền ở trung ương hoặc ở tỉnh chuyển xuống, bị giữ lại hoặc là tham ô hắn đã từng nghe đến, rất nhiều địa phương xảy ra tình trạng này, nhưng hắn cũng biết rõ, cho dù có bị giữ lại, cũng sẽ cấp cho phía dưới một phần, nhất là khoản tiền này còn do đơn vị phía dưới chính mình xin được. Thành phố chỉ được giữ lại một phần, còn lại phải chia xuống huyện.

Nhưng lúc này, không ngờ ở Thành phố một đồng cũng không cấp xuống huyện Thụy Nguyên, điều này làm Liễu Kình Vũ vô cùng khó chịu.

Vừa lúc đó, Liễu Kình Vu chợt nghe tiếng nói ở đầu dây bên kia:

– Chủ nhiệm Tống, tôi vừa mới hỏi một người bạn ở Cục giao thông, nghe nói tiền từ trên chuyển xuống, có một phần lớn được chuyển cho phòng Tài chính của huyện Thanh Phong, còn có một phần chuyển cho Tập đoàn đầu tư giao thông trực thuộc thành phố…

Tống Hiểu Quân lại nói chuyện cùng đối phương vài câu, sau đó lập tức báo cáo với Liễu Kình Vũ:

– Bí thư Liễu, chuyện đã rõ ràng, 700 triệu vốn thuộc về chúng ta được Cục Giao thông chia làm 2 phần, 500 triệu chuyển cho huyện Thanh Phong, mặt khác 200 triệu được chuyển cho Tập đoàn đầu tư giao thông. Bí thư Liễu, Cục Giao thông thành phố làm việc hơi quá đáng rồi.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, lập tức nổi giận, cắn răng nói:

– Anh lập tức nghĩ biện pháp tìm cho được Cục trưởng Cục giao thông thành phố, tìm hiểu lí do vì sao bọn họ phải làm như vậy, tôi lập tức đến thành phố Nam Hoa.

Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ cũng bắt đầu phẫn nộ rồi.

Phải biết rằng, vì 200 triệu kia, Liễu Kình Vũ đã phải tự mình tìm Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào cầu viện. Với cá tính của Liễu Kình Vũ, hắn thực sự không muốn đi nhờ người khác một chút nào, nhất là còn nhờ cậy lãnh đạo, bởi vì trong mắt của Liễu Kình Vũ, đi nhờ người khác, chính là do mình năng lực không đủ. Nhưng lúc này đây, vì giúp dân chúng huyện Thụy Nguyên có được lợi ích chân chính, vì có thể nhanh chóng tiến hành xây dựng đường cao tốc ở huyện Thụy Nguyên, Liễu Kình Vũ bỏ xuống mặt mũi của mình, đi tìm Tăng Hồng Đào. Đây là kết quả sau khi hắn đã hạ quyết tâm thật lớn.

Mà tới bộ phận bồi dưỡng tài chính ở thành phố Yến Kinh, Liễu Kình Vũ đã phải quan hệ không ít.

Phải biết rằng, hắn cho tới bây giờ đều vô cùng khinh thường kiểu quan hệ này, cho rằng chuyện này rất bất hợp lý, nhưng người đứng ở quan trường, có nhiều điều không thể tự chủ được. Liễu Kình Vũ vì huyện Thụy Nguyên, không thể không hạ mình đi quan hệ, thậm chí vì bản kế hoạch của huyện Thụy Nguyên bị xé, hắn còn mạo hiểm làm một cuộc phiêu lưu chính trị, đem Hoàng Phú Quý đánh cho tan tác. Nếu không phải cuối cùng có sự xuất hiện của Tăng Hồng Đào và Lâm Hải Phong, chỉ sợ lần này hắn đã bị mất chức.

Có thể nói, Liễu Kình Vũ vì lấy được 500 triệu tiền bồi dưỡng kia, hắn đã trả giá không ít.

Nhưng mà, khoản tiền chính mình cực cực khổ khổ lấy được đến tay này, lại bị Cục Giao thông thành phố chuyển cho người khác. Đây quả thực là hành vi cướp bóc trắng trợn, vô sỉ nhất.

Cái gì có thể nhẫn nhịn, chứ cái này thì tuyệt đối không. Liễu Kình Vũ đã không thể nhịn được nữa, hắn thực sự phát điên rồi.

Dựa vào cái gì Liễu Kình Vũ tôi phải giao khoản tiền vất vả lắm mới lấy được cho Cục giao thông thành phố các người, lại còn cấp cho huyện Thanh Phong, dựa vào cái gì?

Liễu Kình Vũ lên xe hơi, vội vã hướng về thành phố Nam Hoa mà đi, từ đầu đến cuối, trên mặt hắn đều tràn đầy tức giận.

Mà giờ phút này, ở trong một căn phòng xa hoa thuộc khách sạn năm sao Khải Hoàn thành phố Nam Hoa.

Bí thư Huyện ủy Huyện Thanh Phong Triệu Chí Cường, Cục trưởng Cục Giao thông thành phố Quách Tăng Kiệt, Cục phó thường trực Lư Hiển Quân, Trưởng phòng phòng Kế toán Cục Giao thông thành phố Phùng Thành Khải, bốn người ngồi vây quanh một bàn rượu, một bên nâng ly cạn chén, một bên ba hoa khoác lác, mọi người ăn uống linh đình, có vẻ vô cùng vui vẻ.

Triệu Chí Cường giơ chén rượu lên, nói:

– Cục trưởng Quách, lần này thật sự phải cảm ơn ngài, đã ủng hộ huyện Thanh Phong chúng tôi. Một chén này, tôi mời ngài.

Quách Tăng Kiệt cười cười, giơ chén lên nói:

– Khách khí khách khí rồi, chúng ta đều bạn bằng hữu tốt, không cần khách khí như vậy. Tôi nói này lão Triệu, đề án đường cao tốc của các cậu khi nào thì chính thức bắt đầu đấu thầu?

Triệu Chí Cường cười nói:

– Tôi tính toán, đợi 500 triệu của thành phố về tay, ngay lập tức sẽ tiến hành đấu thầu.

Quách Tăng Kiệt cười nói:

– Mặc dù là 500 triệu của thành phố tới rồi, các cậu cũng mới chỉ có một tỷ, còn thiếu vài trăm triệu nữa. Các cậu đấu thầu sớm như vậy, có chắc tiền sẽ đủ không?

Triệu Chí Cường cười nói:

– Không thành vấn đề, chỉ cần có 1 tỷ này làm vốn, thông tin đề án của huyện Thanh Phong được khởi công chắc chắn sẽ lan xa. Tôi tin chắc sau này chuyện vốn không phải là vấn đề, nếu thật sự không được, chúng ta tìm ngân hàng cho vay, tôi tin ngân hàng cũng rất nguyện ý đầu tư, cho nên lần này khẳng định không có vấn đề.

Quách Tăng Kiệt nghe đến đó, hai mắt lập tức sáng ngời, cười nói:

– Ồ, vậy cũng không tệ lắm. Đúng rồi, Lão Triệu, con trai Quách Chính Huy của tôi mở một công ty xây dựng đường cao tốc, cũng chuẩn bị tham gia lần đấu thầu này của các cậu, cậu nhất định phải chiếu cố nó một chút đấy.

Triệu Chí Cường lập tức không chút do dự nói:

– Chuyện này không thành vấn đề. Cục trưởng Quách, xin ngài yên tâm, tôi sẽ trực tiếp cho Chính Huy thông qua. Về phương diện tiền bạc, cam đoan sẽ không có vấn đề gì. Lần này tôi chuyển trước một tỷ cho cậu ấy. Chính Huy làm rất tốt, năm trước còn là một trong mười thanh niên kiệt xuất của thành phố Nam Hoa nữa, công ty của cậu ấy làm ăn rất phát đạt, đúng là hổ phụ sinh hổ tử.

Nghe được Triệu Chí Cường nói vậy, Quác Tăng Kiệt lập cười như hoa nở. Y biết rằng, có thể lấy được dự án 1 tỷ kia, con mình chỉ cần thao tác một chút, 200, 300 triệu lợi nhuận cũng có thể dễ dàng đến tay con mình.

Giờ phút này, trong lòng Triệu Chí Cường cũng vô cùng sảng khoái. Tuy rằng dự án một tỷ này phải giao cho con của Quách Tăng Kiệt thao tác, nhưng gã thu hoạch cũng không nhỏ. Bởi vì chỉ cần có 1 tỷ này, gã ta có thể huy động thêm 4, 5 tỷ nữa, trong đó lợi ích chính trị và lợi ích kinh tế thu được lại vô cùng lớn. Nhất là lợi ích chính trị, tuyệt đối không thể đo lường. Chỉ cần dự án đường cao tốc thứ hai này được khởi công, hơn nữa lại có sự ủng hộ của gia tộc, như vậy chính mình có thể nhanh chóng thăng tiến lên chức Phó giám đốc sở. Đến lúc đó, địa vị tuổi trẻ tài cao sẽ càng được củng cố.

Mọi người uống rượu đến mặt đỏ tai hồng. Đúng lúc đó, điện thoại di động của Triệu Chí Cường đột nhiên vang lên.

Triệu Chí Cường nhận điện thoại, cùng đối phương nói chuyện vài câu xong, lúc này mới để điện thoại xuống, cười nói với Quách Tăng Kiệt:

– Cục trưởng Quách, tôi vừa mới nhận được tin tức, Chánh Văn phòng huyện ủy huyện Thụy Nguyên Tống Hiểu Quân đang lùng sục khắp nơi tìm các vị đấy. Hơn nữa huyện Thụy Nguyên bên kia cũng nhận được tin tức rồi, nói Liễu Kình Vũ sau khi biết tin khoản tiền kia được chuyển cho huyện Thanh Phong, Liễu Kình Vũ lập tức quăng vỡ cái chén, đã đón xe chạy tới thành phố Nam Hoa. Ngài tốt hơn hết nên cẩn thận một chút, Liễu Kình Vũ tính tình không được tốt lắm, tại thành phố Yến Kinh, hắn đã đánh một Vụ phó Vụ quy hoạch đấy.

Quách Tăng Kiệt sau khi được Triệu Chí Cường nhắc nhở, chỉ khinh thường nói:

– Bây giờ cán bộ trẻ tuổi, tố chất càng ngày càng thấp, không hiểu được kính già yêu trẻ, càng không hiểu được quy tắc trong quan trường. Giống như Liễu Kình Vũ, rất khó đi được xa, hắn thích phá phách thì kệ hắn đi, chúng ta chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt là được rồi. Tôi cũng không phải Hoàng Phú Quý, tôi căn bản sẽ không gặp mặt Liễu Kình Vũ, tôi muốn cho hắn có tức mà không có chỗ phát.

Trong lúc nói chuyện, trên mặt của Quách Tăng Kiệt lộ ra một tia giảo hoạt.

Quách Tăng Kiệt là cáo già trên chốn quan trường, người gì chưa thấy qua, chuyện gì chưa trải qua, y rất hiểu đạo lý, được tiện nghi không nên khoe mẽ.

Quách Tăng Kiệt sau khi ra lệnh chuyển hai khoản tiền này xong, ngay lập tức gọi điện cho Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải xin nghỉ ốm. Y phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, nói là nghỉ bệnh, kì thật chính là đang chơi trò mất tích, tránh né Liễu Kình Vũ. Đấy chính là cách xử lý dễ làm đối phương buồn bực nhất.

Liễu Kình Vũ đón xe đi thẳng tới Cục Giao thông thành phố, đầu tiên là trực tiếp gõ cửa văn phòng của Quách Tăng Kiệt, kết quả gõ nửa ngày không thấy ai trả lời, tìm những Cục phó khác lại phát hiện không có một ai ở trong phòng. Rơi vào đường cùng, Liễu Kình Vũ chỉ có thể đi vào văn phòng của Chánh văn phòng Kiều Chí Hưng.

Liễu Kình Vũ trực tiếp đẩy cửa vào, nói:

– Chủ nhiệm Kiều, Cục trưởng Quách đang ở đâu?

Kiều Chí Hưng cười nói:

– Cục trưởng Quách đã xin nghỉ bệnh rồi. Anh tìm ngài ấy có chuyện gì sao? Anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp anh chuyển lời.

Liễu Kình Vũ nghe thấy Quách Tăng Kiệt đã xin nghỉ bệnh rồi, sắc mặt liền âm trầm xuống. Liễu Kình Vũ cũng không phải là đồ ngốc, theo lời nói của đám người Tống Hiểu Quân, bọn họ cũng không nhìn thấy một vị Cục phó nào, hắn cũng đã đoán được, đám người Quách Tăng Kiệt đây là đang chơi trò bịt mắt bắt dê. Y muốn làm cho mình không tìm thấy người, tức giận không có chỗ phát. Một thời gian sau, sự tình lắng xuống, thời điểm ấy hắn cũng không biết giải quyết thế nào.

Âm hiểm, quá âm hiểm. Quách Tăng Kiệt quả thực quá vô sỉ.