Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 536: Triển khai hoạt động




Từ Ngọc Long nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, lúc bắt đầu còn cảm thấy có chút xa lạ, nhất thời không nhớ ra Liễu Kình Vũ rốt cuộc có thân phận gì. Nhưng sau khi ông ta cẩn thận nhớ lại một chút, lập tức tỉnh ngộ ra.

Cái tên Liễu Kình Vũ này hiện nay đúng là đang rất nổi danh ở Tỉnh. Phải biết rằng, Liễu Kình Vũ gần như là đơn phương độc mã ngay tại thị xã Đông Giang, đem thị xã Đông Giang lớn như vậy quấy đến long trời lở đất. Không chỉ lấy thân phận Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành công ngăn cản số tiền lớn chảy ra ngoài, còn phối hợp với Ủy ban kỷ luật tỉnh đem một đám những phần tử hủ bại tất cả đưa ra ngoài ánh sáng. Trong quá trình này tất cả năng lực, mạng lưới quan hệ, biện pháp của Liễu Kình Vũ biểu hiện ra đều làm cho mọi người ngạc nhiên. Biểu hiện của Liễu Kình Vũ đã khiến hắn lọt vào tầm mắt của gần như tất cả các cấp lãnh đạo tỉnh, thậm chí có một vài vị lãnh đạo tỉnh đều đã bắt đầu mưu đồ muốn lôi kéo Liễu Kình Vũ.

Tuy nhiên trải qua một hồi tìm hiểu mới biết được, hóa ra Liễu Kình Vũ vậy mà đã được Tăng Hồng Đào Bí thư Tỉnh ủy thu vào dưới trướng, mà Liễu Kình Vũ tại thị xã Đông Giang hành động như vậy là do Tăng Hồng Đào giúp một tay, Liễu Kình Vũ lần này đi đến huyện Thụy Nguyên cũng là kế hoạch một tay Tăng Hồng Đào bày ra. Như vậy, các lãnh đạo cũng chỉ có thể thu hồi tâm tư yêu người tài, lặng lẽ chú ý đến nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ, đều muốn xem một chút. Người này trong mắt bọn họ chẳng qua là một tên cán bộ cấp Cục nhỏ bé, dùng cái gì để có thể khiến cho đại lão Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào hai lần đích thân ra tay tác động đến con đường làm quan của Liễu Kình Vũ.

Lúc này, Từ Ngọc Long cũng nhớ tới năm đó ở thành phố Thương Sơn, Vu Kim Văn Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đích thân đem mình đi gặp Liễu Kình Vũ, nghĩ đến thái độ khiếp sợ của mình lúc đó.

Cho nên, sau khi nghe thấy Liễu Kình Vũ trong điện thoại cầu viện, Từ Ngọc Long không chút do dự liền cười nói:

– Kình Vũ à, giữa anh em chúng ta có chuyện gì cứ việc nói, chỉ cần anh có thể giúp được, nhất định sẽ giúp chú giải quyết ổn thỏa.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Anh Từ, tôi định làm một chương trình hỏi đáp chính trị truyền hình trực tiếp, nhưng tôi mới đến huyện Thụy Nguyên, Đài truyền hình Huyện và Đài truyền hình thành phố Nam Hoa dường như không quá phối hợp làm việc với tôi, vì vậy chỉ có thể nhờ đến anh Từ bên này giúp đỡ, xem một chút xem Đài truyền hình tỉnh có thể hay không cử một tổ phóng viên xuống.

Từ Ngọc Long vừa nghe thấy Liễu Kình Vũ muốn mình giúp chỉ là một việc nhỏ, lúc đó liền cười nói:

– Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Chú muốn làm chương trình hỏi đáp chính trị trên ti vi, việc này vẫn là việc tương đối mới mẻ ở tỉnh Bạch Vân chúng ta. Hơn nữa hẳn là có lợi cho việc tuyên truyền về tinh thần vì nhân dân phục vụ của Đảng và nhà nước, có lợi cho đường lối quần chúng, việc này Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy phải ủng hộ mạnh mẽ. Anh thấy thế này, anh sẽ trực tiếp bảo người ở Đài truyền hình tỉnh cử một chiếc xe truyền hình trực tiếp qua, trực tiếp tiến hành việc phát sóng trực tiếp chương trình chính trị trên ti vi cho chú.

Liễu Kình Vũ thấy Từ Ngọc Long nể tình như vậy, vội vàng nói:

– Anh Từ, vậy tôi cũng rất cảm ơn anh, đợi khi nào đến tỉnh thành sẽ mời anh đi uống rượu.

Từ Ngọc Long cười nói:

– Kình Vũ à, anh em chúng ta đừng nói những điều này. Thằng nhóc cậu gần đây cũng không thế nào đến tỉnh thành, lúc nào đến đây thì gọi điện thoại cho anh. Ông anh này sẽ mời chú uống rượu, lúc nào anh đến huyện Thụy Nguyên thì chú mời.

Liễu Kình Vũ cũng không phải là người sĩ diện, sảng khoái nói:

– Được, cứ quyết định như vậy đi.

Sau khi cúp điện thoại chưa đến 10 phút, Liễu Kình Vũ liền nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

Sau khi điện thoại được kết nối, đối phương lập tức giới thiệu trước:

– Xin chào Bí thư Liễu, tôi là nhà báo Nghiêm Thiên Hoa Trưởng ban tin tức cuả Đài truyền hình tỉnh, trong Đài chúng tôi vừa tiếp nhận chỉ thị của Phó trưởng ban Từ của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, yêu cầu chúng tôi cử một xe truyền hình trực tiếp đến huyện Thụy Nguyên các ngài tiến hành truyền hình trực tiếp. Vừa lúc chúng tôi đang ở huyện bên cạnh huyện Thụy Nguyên vừa mới hoàn thành xong việc đưa tin, chúng tôi hiện tại đã xuất phát rồi, đi đường cao tốc khoảng một tiếng rưỡi nữa là đến huyện Thụy Nguyên.

Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại của Nghiêm Thiên Hoa trong lòng âm thầm gật đầu, xem ra Từ Ngọc Long này thật đúng là một người thẳng thắn, làm việc vô cùng dứt khoát, nhanh nhẹn, là một người có thể chơi được, Liễu Kình Vũ cười nói:

– Tốt, nhà báo Nghiêm, vậy vất vả cho các ông rồi.

Nghiêm Thiên Hoa cười nói:

– Bí thư Liễu, ngài qua khách khí rồi, đưa tin là công việc của chúng tôi, vậy chúng ta gặp nhau ở huyện Thụy Nguyên nhé!

Lại lần nữa cúp điện thoại, trên mặt của Liễu Kình Vũ không khỏi lộ ra một tia bình tĩnh.

Hắn thật không ngờ, xe truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình tỉnh vậy mà lại ở bên cạnh huyện Thụy Nguyên, hơn nữa nhanh như vậy liền đến đây, điều này khiến cho Liễu Kình Vũ tương đối hưng phấn. Trong lòng hắn sau khi đã phân tích hoàn toàn có thể xác định, mình lần này thông qua việc bất ngờ làm chương trình chính trị truyền hình tuyệt vời này không chỉ có thể giải quyết được vấn đề phá bỏ và dời đi nơi khác đống dơ bẩn của Hoàng Bảo Trụ, từ đó dỡ bỏ các công trình vi phạm quy định ven sông thụy Nguyên, trả lại cho người dân huyện Thụy Nguyên một dòng sông Thụy Nguyên trong suốt, trả lại cho người dân một môi trường sạch sẽ, vệ sinh. Hơn nữa còn có thể mượn cơ hội này làm cho các cán bộ cấp cơ sở không làm việc ở huyện Thụy Nguyên khiếp sợ một chút, khiến cho bọn họ cảm giác khủng hoảng, để bọn họ phải kịp thời ghi nhớ kĩ một chút: thân là cán bộ Đảng, nhất định phải lấy lợi ích của nhân dân làm trọng, làm việc thực sự vì nhân dân, làm việc tốt, phải thiết thực đi vào quần chúng nhân dân.

Vào giờ phút này, Tống Hiểu Quân vẫn luôn đứng ở bên cạnh Liễu Kình Vũ, sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa Liễu Kình Vũ và Từ Ngọc Long cùng với phóng viên Nghiêm Thiên Hoa của đài truyền hình tỉnh, lúc ấy anh ta hơi sững sờ. Anh ta không nghĩ đến, Liễu Kình Vũ ở thành phố Nam Hoa và huyện Thụy Nguyên không có bất kỳ mạng lưới quan hệ nào, nhưng ở trong tỉnh lại có quan hệ. Hơn nữa đối phương vừa mới ra tay liền trực tiếp điều đến xe truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình tỉnh. Như vậy người Liễu Kình Vũ tìm được ít nhất cũng phải là nhân vật quan trọng có cấp bậc Phó giám đốc điều hành Đài truyền hình trở lên

Xem ra, vị Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi này không phải là kẻ đầu đường xó chợ, rất có thể là người có lai lịch lớn.

Giờ phút này, cán cân trong lòng Tống Hiểu Quân lần nữa nghiêng về Liễu Kình Vũ một chút.

Lại qua hơn mười phút, các Ủy viên thường vụ Huyện ủy của huyện Thụy Nguyên lần lượt đón xe từ khắp nơi đi đến. Tuy rằng Liễu Kình Vũ là một Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi mới nhận chức, nhưng trong hội nghị của Ủy ban thường vụ lần trước Liễu Kình Vũ suýt nữa đem Ngụy Hành Lâm chỉnh xuống đài, thái độ của mọi người hiện tại đối với Liễu Kình Vũ đều rất cẩn thận, ai cũng không muốn lúc họp làm bất kỳ động tác gì.

Nhìn thấy các vị Ủy viên thường vụ đều đã đến đông đủ, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Các vị Ủy viên thường vụ, nếu tất cả mọi người đều đã đến đủ rồi, vậy hiện tại chúng ta bắt đầu mở cuộc họp nhỏ, đợi lát nữa xe truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình tỉnh đến, chúng ta lại mở một cuộc họp lớn.

Câu nói đầu tiên của Liễu Kình Vũ nói xong, khiến cho các vị Ủy viên Ban thường vụ vừa đến nơi ngạc nhiên, đặc biệt là mấy chữ “Đài truyền hình tỉnh, xe truyền hình trực tiếp” khiến cho mọi người có chút mơ hồ, đặc biệt là Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương, hai người liếc nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ ngưng trọng và sầu lo.

Ngụy Hoành Lâm trực tiếp cắn miệng hỏi:

– Bí thư Liễu, anh gọi chúng tôi đến đây không phải là nói muốn tổ chức một hội nghị làm việc trực tiếp sao, tại sao lại đưa xe truyền hình trực tiếp và Đài truyền hình tỉnh đến đây, anh trước đó cũng không thông báo gì cho chúng tôi, điều này có chút không hay cho lắm.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

– Ừ, diễn biến của sự việc này tôi cũng không nghĩ đến, vốn dĩ, tôi cũng không muốn kinh động đến Đài truyền hình tỉnh, nhưng ban đầu tôi muốn tìm Đài truyền hình huyện đến để ghi lại hoặc truyền hình trực tiếp buổi làm việc ngày hôm nay của chúng ta, kết quả không ngờ là Đài truyền hình huyện bên đó lại nói là bận tối mày tối mặt, không quan tâm đến việc đưa tin hội nghị lần này của chúng ta. Sau đó Đồng chí Tống Hiểu Quân lại liên hệ với Đài truyền hình thành phố, kết quả Đài truyền hình thành phố bên đó cũng có đủ loại giới hạn.

Bất dắc dĩ, tôi chỉ có thể xin sự giúp đỡ của tỉnh, may mà trong tỉnh vẫn có người nể mặt, hơn một giờ nữa sẽ có xe truyền hình trực tiếp và phóng viên của Đài truyền hình tỉnh đến huyện Thụy Nguyên chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ trực tiếp mở hội nghị làm việc ở đây. Đồng thời tiến hành làm chương trình chính trị truyền hình trực tiếp, tại hiện trường giải quyết những vấn đề còn tồn tại trong vấn đề ô nhiễm môi trường của huyện Thụy Nguyên chúng ta.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng một chút, chuyển đề tài nói:

– Hiện tại xe truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình tỉnh còn cách chúng ta một chút, trước tiên tôi muốn cho mọi người xem qua về tình hình thực tế của vùng ven sông Thụy Nguyên chúng ta. Xem xem người dân ở huyện Thụy Nguyên chúng ta dựa vào sông để sinh sống hiện nay thay đổi như thế nào. Cán bộ của huyện Thụy Nguyên chúng ta nên hay không nên ra sức chỉnh đốn, xử lí, trả lại cho người dân huyện Thụy Nguyên chúng ta một dòng sông Thụy Nguyên trong xanh, sạch sẽ vệ sinh.

Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, còn không đợi các Ủy viên thường vụ tại hiện trường phản ứng lại, hiện trường đã vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Những người vỗ tay chính là những người dân ở xung quanh, mọi người nhìn thấy vị Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này vậy mà lại sốt sắng muốn các ban ngành trong Huyện ủy tại hiện trường nghiên cứu giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường ở sông Thụy Nguyên. Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, tạm thời dù cho Liễu Kình Vũ bọn họ có thể hay không giải quyết được vấn đề này, chỉ là những biểu hiện chân thành tích cực vì nhân dân phục vụ của Liễu Kình Vũ đã khiến cho người dân vô cùng cảm động.

Dân chúng là những người vô cùng dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần người làm quan có thể hơi nghĩ cho bọn họ một chút, bọn họ sẽ vô cùng cảm động. Sông Thụy Nguyên ô nhiễm nhiều năm như thế, người dân chỉ nhìn thấy những cán bộ trước đây của huyện Thụy Nguyên trên ti vi suốt ngày họp nói phải giải quyết, nhưng từ đó lại không thấy ai chân chính đến hiện trường thực tế xem một chút, tìm hiểu một chút, nhưng mà đợi sau một cơn gió thổi qua, huyện Thụy Nguyên bên này vẫn là không có bất kỳ động tĩnh gì.

Giờ phút này, Ngụy Hoành Lâm nhìn đến những phản ứng của người dân, thầm nghĩ trong lòng: “Bà nó chứ, Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, tuổi của mày không lớn, nhưng rất có khả năng thu phục lòng người đấy, không ngờ mày chỉ tùy tiện nói hai câu liền khiến cho người dân cảm động thành cái dạng này. Sớm biết việc này ông đây sẽ giành làm trước, không được, về sau mình cũng nên học tập Liễu Kình vũ một chút, trước mặt người dân biểu hiện nhiều một chút, thu phục lòng dân chúng.”

Tôn Húc Dương nhìn đến tất cả những điều xảy ra trước mắt, trong lòng cũng hơi hơi gợn sóng. Đối với những phản ứng của những người dân này ông ta trước đó là chưa có nghĩ đến, trong lòng ông ta cũng âm thầm hạ quyết tâm, về sau phải qua lại và tiếp xúc nhiều với người dân. Nếu không Liễu Kình Vũ luôn trước mặt người dân thể hiện như thế này, nói không chừng Liễu Kình Vũ vẫn thật sự có khả năng ở huyện Thụy Nguyên có được lòng dân, như vậy mà nói đối với đại cục tương lai của huyện Thụy Nguyên không phải là chuyện tốt. Tuy rằng người dân rât khó ảnh hưởng đến bộ máy chính quyền của huyện Thụy Nguyên, nhưng một khi Liễu Kình Vũ đã có được lòng dân, lúc đó muốn đối phó với hắn ta cũng rất vất vả.

Vừa nghĩ, Tôn Húc Dương vừa âm hiểm nhìn Liễu Kình Vũ một cái, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn. Ccùng lúc đó, Ngụy Hoành Lâm bên kia cũng không có nhàn rỗi, cũng lặng lẽ gửi một tin nhắn.​