Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 520: Lễ ra mắt




Trong ánh mắt kinh ngạc của cán bộ huyện Thuỵ Nguyên, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Các vị, lễ ra mắt của tôi với các vị đó chính là việc liên quan đến phương diện kỷ luật làm việc. Đối với việc hôm nay có người đến trễ, lần này tôi có thể không truy cứu. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần Liễu Kình Vũ tôi còn làm Bí thư huyện ủy Thuỵ Nguyên một ngày, tất cả hội nghị mà tôi có tham gia thì bất kỳ ai cũng không được đến trễ, cho dù một giây một phút cũng không chấp nhận.

Đương nhiên, việc này sẽ bắt đầu từ tôi Liễu Kình Vũ. Tôi cam kết với mỗi vị đang ngồi tại đây, Liễu Kình Vũ tôi trong mỗi cuộc họp sẽ đến phòng họp truớc từ ba đến năm phút, nếu như tôi làm không được, tôi sẽ tự nguyện từ chức rời khỏi vị trí Bí thư huyện ủy này. Mọi người cũng có thể giám sát tôi, từ hôm nay trở đi, việc gì mà Liễu Kình Vũ tôi làm không được, tôi cũng sẽ không yêu cầu mọi người phải làm. Nhưng việc mà Liễu Kình Vũ tôi làm được thì mọi người nhất định cũng phải làm được.

Bắt đầu từ hôm nay trở đi, trong cuộc họp bất kỳ ai đến trễ một lần, sẽ bị phê bình trên toàn Huyện, đến trễ hai lần sẽ bị xử phạt nghiêm trọng, đến trễ ba lần, trực tiếp miễn đi chức vụ. Cái gì cần buông thì phảỉ buông, cái gì cần dọn thì phải dọn, Huyện ủy không quản được cán bộ, tôi sẽ viết đơn lên Thành ủy và Tỉnh ủy xin trực tiếp điều động ra khỏi Thuỵ Nguyên. Đây chính là quà ra mắt đầu tiên của tôi cho các vị, mọi người cảm thấy thế nào?

Khiếp sợ, phẫn nộ, kinh ngạc.

Đủ loại ánh mắt và thần thái toàn bộ đều hiện lên trên khuôn mặt các cán bộ huyện Thuỵ Nguyên, nhất là Tôn Húc Dương và Ngụy Hoành Lâm, khuôn mặt hai người toàn bộ tràn đầy bất ngờ và ngưng trọng.

Hai người đều không ngờ, Liễu Kình Vũ lại có thể chơi chiêu độc như vậy. Hắn đến trễ một lần thì tự động từ chức Bí thư huyện ủy, chiêu này thật sự rất độc ác đó, đây quả thực là quyết đánh đến cùng mà.

Trong lòng Ngụy Hoành Lâm không khỏi dâng lên một điểm nghi vấn: “Nếu thực sự Liễu Kình Vũ đến trễ, có khi nào hắn không thực hiện lời hứa của mình không?”

Cùng một nghi vấn, cũng xuất hiện trong lòng Tôn Húc Dương, chỉ có điều, Tôn Húc Dương nghĩ sâu sắc hơn. Theo ông ta thấy, chiêu này của Liễu Kình Vũ tuy là quyết đánh đến cùng, nhưng thực tế mang ý nghĩa sâu sắc về trí tuệ chính trị, cũng có thể nói sau này bất kỳ người nào dám vi phạm vấn đề này, trong khi Liễu Kình Vũ không có tình trạng đến trễ, như vậy hắn có thể trực tiếp ra tay, dựa theo quy định hôm nay đưa ra mà thực hiện. Nếu như đề nghị hôm nay của hắn có thể thực hiện nghiêm chỉnh, thì e rằng uy vọng của Liễu Kình Vũ lập tức sẽ lên đến đỉnh điểm.

Nghĩ đến đây, Tôn Húc Dương nhìn về một cấp dưới trung thành của ông ta, Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc Khương Văn Quốc, gật nhẹ đầu.

Khương Văn Quốc nhìn Tôn Húc Dương ra hiệu, liền hiểu được ý của ông ta, lập tức hung hăng đập bàn lớn tiếng nói:

– Bí thư Liễu, tôi không chấp nhận món quà này của anh. Tôi cho rằng yêu cầu này anh thật là quá hà khắc rồi. Việc đến trễ trong cuộc họp không phải là việc gì quá lớn lao, trên bất kỳ địa phương nào cũng có thể thấy, anh dựa vào đâu mà nghiêm khắc yêu cầu chúng tôi? Chẳng lẽ anh cho rằng chúng tôi nhàn cư vi bất thiện à? Ai có thể đảm bảo rằnng bản thân không đến trễ, ai đảm bảo rằng bản thân không không có việc gấp cần giải quyết? Theo như quy định của anh, chúng tôi thực sự không thể làm quan nữa, tôi kiên quyết phản đối.

Nói xong, Khương Văn Quốc đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.

Theo Khương Văn Quốc người cầm đầu, phía dưới bàn chủ trì có hơn hai mươi người đập bàn đứng dậy, vừa lớn tiếng nói không thể chấp nhận vừa đứng dậy ra ngoài. Toàn phòng họp lập tức náo loạn lên, liên liên tiếp tiếp có người bắt đầu theo đấy mà ra ngoài.

Lúc này, Tôn Húc Dương và Nguỵ Hoành Lâm nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn. Đây chính là quà mà họ muốn ra mắt với Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ nhìn thấy hiện trường không ngờ xảy ra hành động kịch liệt như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Ánh mắt Liễu Kình Vũ quét nhanh khuôn mặt Tôn Húc Dương và Nguỵ Hoành Lâm, phát hiện khuôn mặt họ rất thản nhiên, thậm chí trên mặt của Nguỵ Hoành Lâm còn có một tia vui sướng, hắn lập tức liền ý thức được việc này có lẽ do phe phái huyện Thuỵ Nguyên làm ra, mà người có thế lực mạnh nhất trong phe phái địa phương này là Tôn Húc Dương và Nguỵ Hoành Lâm. Như vậy cũng có nghĩa là sự việc phát sinh hiện tại và hai người này có quan hệ với nhau.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn những người làm vẻ đứng dậy ra ngoài và người đã ra đến cửa nhưng chưa thực sự bước ra ngoài, trầm giọng nói:

– Nếu mọi người phản đối ý kiến của tôi như vậy, phản cảm đối với việc quy định không thể đến trễ của tôi như vậy, vậy thì tôi không còn gì để nói. Nếu như ai muốn lấy cớ đó để gây khó dễ hay muốn tôi khó xử, thì các vị có thể rời khỏi. Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không giữ lại.

Câu nói đầu tiên của Liễu Kình Vũ đã làm tất cả mọi người tại hiện trường kinh ngạc, ai cũng không nghĩ rằng, Liễu Kình Vũ hiển nhiên nói không giữ lại, như vậy cũng có ý là mọi người một khi đã rời khỏi thì thể diện của Liễu Kình Vũ cũng tan tành rồi.

Nhưng mà, lúc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp câu thứ hai:

– Các vị rời khỏi tôi tuy rằng không phản đối, nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở mọi người một việc. Không gian phòng họp từ trước ra sau đều có hệ thống camera giám sát ghi hình lại, cuộc họp hôm nay toàn bộ đã được ghi lại. Sau khi tan họp, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên đem đoạn ghi hình cuộc họp hôm nay gửi đến Thành phố Nam Hoa cho Bí thư Đới và Chủ tịch thành phố Hoàng để báo cáo không. Tôi tin rằng, Bí thư Đới và Chủ tịch thành phố Hoàng nhất định sẽ cho tôi một lời nhắn nhủ chính xác nhất.

Tôi đã nói từ trước, việc tôi làm không được, tôi không yêu cầu mọi người làm được, nhưng việc tôi làm được, các anh nhất định phải làm được. Bởi vì chúng ta là cán bộ quốc gia, chúng ta phải luôn nhớ thân phận của mình, phải nghiêm khắc tôn trọng chế độ điều lệ hạng mục của quốc gia, nếu không chúng ta thiết lập ra làm gì? Chúng ta thân là cán bộ Nhà nước, vậy mà không thể tuân thủ chế độ và pháp quy liên quan, chúng ta làm sao yêu cầu nhân dân tuân thủ? Nếu như ai cũng không tuân thủ, vậy thì xã hội sẽ biến thành thế nào?

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại nhìn Nguỵ Hoành Lâm và Tôn Húc Dương nói:

– Chủ tịch Nguỵ, Phó bí thư Tôn, Liễu kình Vũ tôi vừa đến nhận chức, đối với tình trạng thực tế huyện Thuỵ Nguyên không quen thuộc lắm. Nếu như giao sự việc quay trở lại của những người này cho hai ông, tôi tin rằng, cho dù bọn họ không cho Liễu Kình Vũ tôi chút thể diện mà rời khỏi, Thành uỷ và UBND thành phố cũng không gây khó dễ cho tôi, sẽ không cho rằng Liễu Kình Vũ tôi bất tài.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cầm ly trà nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng xoay ly trà trong tay. Rất hiển nhiên, hiện giờ Liễu Kình Vũ đã quyết định buông tay mặc kệ.

Sau khi nghe những lời Liễu Kình Vũ nói, những người đã mở cửa phòng họp hung hăng muốn đả kích Liễu Kình Vũ, trong một lúc đã dừng chân lại, ánh mắt của họ dừng tại cửa phòng họp và bốn chiếc camer gắn ở trên tường, khuôn mặt lộ vẻ sầu lo.

Tuy rằng họ biết toàn bộ hệ thống camera của Huyện ủy và UBND huyện đã hư từ lâu, cơ bản không thể sử dụng để giám sát, nhưng Liễu Kình Vũ đã nói như vậy, trong lòng họ có chút do dự. Nếu như hệ thống camera có thể sử dụng, mà Liễu Kình Vũ thật sự đem đoạn ghi hình trong hệ thống camera đến cho Bí thư thành ủy Đới Giai Minh, như vậy với thái độ không bằng lòng của Đới Giai Minh đối với Huyện Thuỵ Nguyên, ông ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội từ trên trời rơi xuống này, nhất định nghĩ cách thu thập đám người này, sau đó nhét người của ông ta vào đây.

Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, tuy những năm gần đây Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải với thái độ mạnh mẽ phòng thủ quyền thế tại huyện Thuỵ Nguyên, nhưng mà Đới Giai Minh chưa hề từ bỏ huyện Thuỵ Nguyên, hơn nữa đã bắt đầu lấy được một số vị trí quan trọng, chỉ là thế lực so với phái địa phương vẫn còn yếu.

Lúc này, khó chịu nhất chính là Nguỵ Hoành Lâm và Tôn Húc Dương hai người này. Họ là người đích thân đạo diễn cho màn ép cung của đám đông hôm nay, muốn thông qua thủ đoạn đập bàn rời tiệc này để khiến Liễu Kình Vũ mất mặt, nhưng không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại lấy hệ thống camera làm chứng cứ, sau đó lại nhẹ nhàng như chiêu đẩy tay của thái cực, đẩy vấn đề làm sao khuyên những người vừa rồi quay trở lại giao phó lại cho hai người họ chịu trách nhiệm.

Trong lòng hai người khó chịu vẫn là khó chịu, nhưng không thể không chấp nhận một sự việc, đó là những lời nói Liễu Kình Vũ rất có đạo lý. Liễu Kình Vũ dù sao cũng vừa nhận chức, nếu như hôm nay trở mặt với đám đông, cấp trên nếu thực sự muốn truy cứu trách nhiệm sự việc, e rằng hai người rất khó có thể chối bỏ sai lầm, còn Liễu Kình Vũ vì vừa đến nhận chức mà sẽ được miễn tội.

Trong lòng Ngụy Hoành Lâm mắng thầm: “Bà nội nhà nó, Liễu kình Vũ, mày cũng thật là đê tiện vô liêm sỉ, dám chơi chiêu thái cực đẩy tay này đấy.”

Tôn Húc Dương sau khi nghe xong, hơi trầm ngâm một chút, liền ý thức được bản thân đã quá xem thường Liễu Kình Vũ, thật không ngờ rằng tên nhãi này lại chơi chiêu này, ông ta quyết đoán kịp thời, lập tức hung hăng đập mạnh bàn, hướng về những người chuẩn bị bước ra ngoài nói:

– Các anh đang làm cái gì vậy, ai cho quyền các anh làm như vậy? Trong mắt các anh còn có kỷ luật không? Còn có lãnh đạo Huyện uỷ không? Tất cả quay trở lại đây, nếu hôm nay ai rời khỏi thì sau này đừng quay trở về nữa.

Lời nói của Tôn Húc Dương khiến cho những người ban đầu có ý định rời khỏi lập tức bị chấn động, đặc biệt là đám người thuộc phe phái của ông ta. Bọn họ rất hiểu rõ cách biểu đạt của Tôn Húc Dương, Tôn Húc Dương dùng khẩu khí như vậy thì có nghĩa là kêu bọn họ thay đổi thái độ. Bọn người này nhanh chóng quay lưng ngượng ngùng trở về vị trí của mình, cúi đầu không dám nói.

Lúc này, đám người phía Nguỵ Hoành Lâm bắt đầu có sự do dự. Bọn họ không dám đi cũng không dám quay về, ánh mắt đều hướng về Ngụy Hoành Lâm, muốn xem xem Nguỵ Hoành Lâm có thái độ như thế nào.

Vào giờ khắc này, Ngụy Hoành Lâm tức giận đến nỗi chiếc mũi cũng bị lệch. Y không ngờ rằng, ban đầu cùng Tôn Húc Dương hết sức ăn ý, vậy mà bây giờ không ngờ Tôn Húc Dương lâm trận phản bội, việc này khiến y trong lòng vô cùng khó chịu.​