Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 513: Phô trương thanh thế




Trong phòng yến hội, ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt của Hoàng Lập Hải.

Hoàng Lập Hải đối mặt với sự khiêu chiến của Liễu Kình Vũ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ cười nhạt nói:

– Ừ, đồng chí Liễu Kình Vũ quả nhiên là một người rất có suy nghĩ, xem ra đồng chí Liễu Kình Vũ cũng không có nguyện ý dốc tất cả tinh lực vào chuyện thu hút đầu tư. Tuy nhiên chuyện này cũng thực sự dễ hiểu, dù sao, đồng chí Liễu Kình Vũ nói không sai, không điều tra thì không có quyền lên tiếng.

Câu nói đầu tiên Hoàng Lập Hải tán thành cách nghĩ của Liễu Kình Vũ, điều này khiến cho rất nhiều người ở đây lộ sắc mặt khác nhau: “Chủ tịch Hoàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Liễu Kình Vũ đã khiêu chiến như vậy rồi mà còn bình tĩnh hùa theo lời nói của hắn”.

Vừa lúc đó, câu nói của Hoàng Lập Hải lại nói ra:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh nói yêu cầu trước tiên là phải tìm hiểu kỹ càng tình hình huyện Thụy Nguyên rồi mới có thể đi thu hút đầu tư, không biết anh cần thời gian bao lâu để có thể hiểu rõ tình hình huyện Thụy Nguyên, anh đã có kế hoạch cụ thể chưa?

Hoàng Lập Hải nói tới đây, không khí trong phòng họp lại khẩn trương lên, mọi người không khỏi thầm khen nói: “Xem ra, lão lãnh đạo quả nhiên không hổ là lão lãnh đạo, đối mặt với sự khiêu chiến của Liễu Kình Vũ, phản kích quả nhiên sắc bén, nhẹ nhàng một thái cực thôi thủ, liền đem vấn đề đổ lại cho Liễu Kình Vũ, khiến cho hắn không có lựa chọn”.

Liễu kình Vũ sau khi nghe xong lời này của Hoàng Lập Hải, điềm tĩnh nói:

– Chủ tịch Hoàng, công việc điều tra nghiên cứu thì tôi thật sự không nói chính xác được, cụ thể bao lâu tôi cũng không xác định được. Nhưng tôi cho rằng, thu hút đầu tư trong giai đoạn hiện nay thật sự không thích hợp, dù sao, hiện tại cảm giác đầu tiên của tôi khi bước tới huyện Thụy Nguyên là vừa dơ vừa loạn lại vừa kém. Với tình hình này cho dù là thu hút đầu tư cũng chỉ có thể tốn công vô ích, khi điều kiện huyện Thụy Nguyên đạt tới thu hút đầu tư cơ bản mới có thể thực sự tiến hành thu hút đầu tư được.

Khi Liễu Kình Vũ nói tới đây, tất cả các cán bộ huyện đều nhíu mày, ánh mắt hướng về Liễu Kình Vũ có vẻ bất mãn, bởi vì câu nói này của hắn đã phủ nhận tất cả những việc làm của các cán bộ huyện.

Song, Liễu Kình Vũ cũng không e dè thái độ của bọn họ, nói tiếp:

– Tôi cho rằng, một khu vực nếu muốn phát triển, cũng không nhất định phải dốc hết sức lực đặt ở việc thu hút đầu tư. Thu hút đầu tư chỉ là một cách phát triển kinh tế, tuyệt đối không thể cho rằng thu hút đầu tư nhất định có nhiều công dụng. Theo tôi được biết, huyện Thụy Nguyên những năm gần đây đều kêu gọi thu hút đầu tư, hơn nữa tôi thấy hạng mục thu hút đầu tư trên mạng hàng năm công bố cũng có mấy chục triệu, nhưng kinh tế huyện Thụy Nguyên vì sao hiện tại vẫn phát triển không nổi? Chủ tịch Hoàng, ngài là lãnh đạo thành phố, không biết đối với nghi vấn này của tôi, ngài có thể giải đáp giúp tôi một chút không, coi như tôi ở hiện trường làm luôn công tác điều tra nghiên cứu là được rồi.

Liễu Kình Vũ nói xong, trong phòng lại chìm trong yên lặng, tất cả mọi người đều hạ chén đũa trong tay xuống, ánh mắt hướng về phía Liễu Kình Vũ càng thêm vẻ bất mãn.

Bởi vì lời nói này của Liễu Kình Vũ chỉ thẳng vào vấn đề trung tâm huyện Thụy Nguyên: Số liệu giả dối.

Ở huyện Thụy Nguyên này, bí mật đó tuyệt đối không thể công khai.

Lãnh đạo huyện Thụy Nguyên trước kia vì để cho các số liệu của huyện đẹp đẽ, gần như tất cả số liệu đều bị làm giả. Bí thư huyện ủy tiền nhiệm trước Liễu Kình Vũ là Hoàng Lập Hải, lúc đó Trưởng ban thư ký huyện là Cao Chấn, sau khi Hoàng Lập Hải thăng chức, Cao Chấn từng bước được đề bạt đến vị trí Bí thư huyện ủy. Nhưng, ông ta ở huyện Thụy Nguyên những năm gần đây, số liệu nhiều năm liên tiếp làm giả, cuối cùng thời gian trước trong một lần kiểm toán của Sở kiểm toán tỉnh đã phát hiện số liệu phát triển kinh tế thật sự là vấn đề nghiêm trọng. Cuối cùng Cao Chấn tự nhận trách nhiệm từ chức, Liễu Kình Vũ lúc này mới bay tới huyện Thụy Nguyên.

Liễu Kình Vũ nhắm thẳng vào số liệu làm giả rõ ràng cho thấy đang chĩa pháo vào Cao Chấn, hướng về Hoàng Lập Hải ở phía sau Cao Chấn nã pháo.

Ánh mắt của Hoàng Lập Hải híp lại, trong tận đáy mắt ánh lên một chút sắc bén, hướng về phía Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ à, vấn đề của anh, tôi thật sự không có cách nào giải đáp cho anh. Dù sao, anh bây giờ cũng là Bí thư huyện ủy Huyện Thụy Nguyên rồi, rất nhiều chuyện cần anh tự mình nghiên cứu thực tế mới được. Tuy nhiên tôi phải nhắc nhở anh một số điều, từ nay về sau, tôi không hy vọng nhìn thấy phát triển kinh tế huyện Thụy Nguyên có bất kỳ số liệu giả tạo nào. Tôi hy vọng anh có thể thật sự đưa huyện Thụy Nguyên phát triển. Đây là mong mỏi tha thiết của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng dân chúng huyện Thụy Nguyên.

Liễu Kình Vũ cười:

– Chủ tịch Hoàng, ngài cứ yên tâm, Liễu Kình Vũ tôi trước khi bước vào quan lộ đã hạ quyết tâm, bất luận tôi làm quan ở địa phương nào, tôi cũng muốn làm quan được một lần, tạo phúc một phương. Còn làm giả số liệu, cái đó không phải là phong cách của tôi.

Nói tới đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ đảo qua một chút tất cả mọi người, nói:

– Tôi cũng hy vọng các đồng chí đang ngồi ở đây sẽ giám sát tôi, ủng hộ tôi, không làm giả số liệu, nếu không, một khi bị phát hiện, lập tức nghiêm trị.

Ngưu Chấn Tùng từ đầu tới cuối vẫn thờ ơ trước cuộc chiến âm thầm của Liễu kình Vũ và Hoàng Lập Hải, ông ta cảm thấy cuộc chiến giữa Liễu Kình Vũ và Hoàng Lập Hải đã đến mức nhất định rồi, tuyệt đối không thể để cho cuộc chiến tiếp tục nữa. Bằng không, một khi hai bên làm ồn ào, không chỉ công tác của Liễu Kình Vũ ở huyện Thụy Nguyên vô cùng bất lợi, ngay cả đối với ông ta cũng không có lợi, dù sao lúc này đưa Liễu Kình Vũ tới nhậm chức, mình cũng xem như là người phụ trách chủ yếu, một khi gặp sự cố, trách nhiệm trước hết sẽ rơi trên người mình.

Cho nên, Ngưu Chấn Tùng lập tức ngắt lời nói:

– Được rồi, được rồi, Chủ tịch Hoàng, đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi thấy chuyện công việc chúng ta đừng thảo luận trong bữa tiệc nữa, chúng ta ăn uống đi. Sau khi ăn xong, chúng tôi còn phải chạy về thành phố tiếp tục công việc đấy.

Ngưu Chấn Tùng như vậy đã đứng ra làm hòa, Liễu Kình Vũ và Hoàng Lập Hải cả hai đều ngừng công kích, mọi người lại như không có việc gì cùng nhau tiếp tục uống rượu ăn uống. Nhưng sau lúc đó, cơ bản đã không có ai mời rượu thêm Liễu Kình Vũ nữa, hắn thoáng cái nhàn rỗi. Hoàng Lập Hải bên kia công việc lu bù lên, cán bộ huyện Thụy Nguyên bọn họ dùng hành động thực sự thể hiện sự bất mãn đối với Liễu Kình Vũ.

Song, Liễu Kình Vũ cũng không thèm để ý những chuyện này.

Sau buổi trưa yến tiệc, Liễu Kình Vũ và mọi người của huyện Thụy Nguyên cùng tiễn đám người Hoàng Lập Hải và Ngưu Chấn Tùng lên xe. Sau khi họ rời khỏi, Chánh Văn phòng Huyện ủy, ủy viên thường vụ Huyện ủy Tống Hiểu Quân lập tức đi tới bên cạnh Liễu Kình Vũ, vẻ mặt tươi cười nói:

– Bí thư Liễu, phòng làm việc của ngài ở Huyện ủy, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Ngài xem sắp xếp thế nào, lập tức đến Huyện ủy triển khai công tác hay ngày mai nói sau.

Liễu Kình Vũ hơi trầm ngâm một chút, nói:

– Như vậy đi, anh thông báo lãnh đạo bốn thành viên bộ máy, tòa án, viện kiểm sát, đúng 9h sáng mai mọi người đến phòng họp Huyện ủy họp. Khi anh thông báo nhất định phải nói cho mọi người, tuyệt đối không được tới trễ, tôi không hy vọng thấy có người dùng cách tới trễ trẻ con ấy để bày tỏ sự bất mãn trong lòng họ.

Tống Hiểu Quân rùng mình, anh ta thật không ngờ, Bí thư huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này nói chuyện dứt khoát như vậy, nhưng anh ta vẫn gật đầu nói:

– Được, tôi nhất định chuyển lời của Bí thư Liễu. Vậy tôi bây giờ đưa Bí thư tới nhà khách Huyện ủy nghỉ ngơi một chút. Chỗ ở của ngài tạm thời được sắp xếp ở nhà khách Huyện ủy. Phòng của ngài trong tòa nhà Huyện ủy đang tiến hành xây cao lên và sửa chữa, có lẽ ngài phải đợi một thời gian ngắn.

Liễu Kình Vũ gật đầu, đi theo Tống Hiểu Quân tới nhà khách Huyện ủy, vào một căn phòng nghỉ tiêu chuẩn.

Sau khi bố trí ổn thỏa, Tống Hiểu Quân lại hướng về Liễu Kình Vũ xin chỉ thị:

– Bí thư Liễu, ngài xem vấn đề chọn thư ký cho ngài có chỉ thị gì không?

Liễu Kình Vũ khoát tay nói:

– Vấn đề này trước hết không nên vội vàng, sau này nói tiếp. Về phía tôi không sao, chủ nhiệm Tống, anh có việc thì đi trước đi.

Tống Hiểu Quân lúc này mới xoay người cáo từ.

Nhìn bóng lưng Tống Hiểu Quân rời đi, Liễu Kình Vũ lại nhíu mày, tự hỏi một vấn đề vô cùng nan giải.

Là một Bí thư huyện ủy mới nhậm chức, Liễu Kình Vũ bên cạnh không có một nhân viên có thể tin dùng, đây là vấn đề vướng mắc trước mặt của hắn. Nhất là bây giờ tình hình huyện Thụy Nguyên đang vô cùng rối ren, lại không tìm được một người có thể tin tưởng để tham khảo một số ý kiến, điều này tuyệt đối không được.

Như vậy, người có thể tin tưởng rốt cuộc phải tìm ở đâu.

Đối với một Bí thư huyện ủy mà nói, nếu Chánh văn phòng huyện ủy là một người so đo với mình, không một lòng với mình thì công việc rất khó tiến hành. Nhưng từ tình hình trước mắt có thể thấy, Tống Hiểu Quân này rõ ràng là người của Bí thư huyện ủy trước Cao Chấn, mà Cao Chấn lần này tự nhận trách nhiệm từ chức nhưng anh ta không xảy ra chuyện gì, trái lại lăn lộn vô cùng tốt, suy nghĩ kỹ trong chuyện này có thể đã cân nhắc rồi. Hoặc là Tống Hiểu Quân ở Thành phố hoặc ở Tỉnh có người, hoặc là có người bảo vệ Tống Hiểu Quân, như vậy Tống Hiểu Quân người này có chút ý tứ rồi. Người chống lưng cho Tống Hiểu Quân là ai hoặc người bảo vệ cho Tống Hiểu Quân rốt cuộc là ai.

Nhìn chung từ khi tới huyện Thụy Nguyên, đối với biểu hiện của Tống Hiểu Quân, Liễu Kình Vũ đã có chút nghi ngờ.

Đầu tiên, ở trên bàn rượu, Tống Hiểu Quân và những người khác như nhau, vòng thứ nhất mời rượu mình, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa, còn mời rượu Hoàng Lập Hải, tần suất của Tống Hiểu Quân lại ít hơn những người khác một chút. Điều này nói rõ vấn đề gì?

Để cho Liễu Kình Vũ cảm thấy buồn bực cũng là thái độ của Tống Hiểu Quân đối với mình, từ sau khi chấm dứt yến tiệc đến hiện tại, từng biểu hiện của Tống Hiểu Quân cũng biết tròn biết méo, lại không thấy a dua nịnh hót quá trớn, cũng không có cố ý xa cách hoặc là giở trò, chỉ có thể coi là đúng quy tắc.

Trong lòng Tống Hiểu Quân rốt cuộc đang tính toán cái gì vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ lâm vào trong trầm tư.

Liễu Kình Vũ rất rõ ràng, thân trong quan trường, nhất là đang ở vị trí của người đứng đầu, công việc quan trọng nhất chính là muốn dùng người tốt, dùng đúng người. Nếu muốn làm được điều này, quan trọng nhất là phải biết nhìn người. Nếu muốn biết người, nhất định phải tiến hành phân tích toàn diện, từ tâm lý, động cơ, tính cách, bối cảnh cùng nhiều phương diện để tiến hành phân tích tổng hợp.