Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 511: Giọng khách át giọng chủ




Đúng vậy, thật là dơ bẩn.

Trên đường cái, đường phố cũ nát, rất nhiều chỗ lồi lõm, có chỗ thậm chí lộ ra phần đất vàng, ô tô vừa đi qua, lập tức bụi đất bay múa đầy trời, che khuất bầu trời.

Hai bên đường rác thải, túi nilon vứt lung tung, căn bản trước giờ không có người giải quyết.

Khiến Liễu Kình Vũ ghê người nhất là con sông chạy trong nội thành Huyện.

Nước sông đen xì như mực, khắp nơi túi ny lon trôi nổi, rác thải của những vật phẩm, hai bên bờ sông rác lại xếp thành từng mảnh, có nhiều đống rác bị người ta đốt, làn khói nồng nặc cay mũi. Khiến Liễu Kình Vũ kinh hãi nhất chính là, không ngờ hai bên bờ sông còn có chuồng heo, vẫn còn có người ở hai bên đường sống chăn heo, dòng sông dĩ nhiên trở thành nơi phân heo bài phóng ra.

Tình hình giao thông của huyện thành lại càng rối loạn, xe đẩy bán thức ăn tùy ý đi lại, điểm bày quầy bán hàng mọc lên khắp nơi, băng qua đường gần như đã thành tình trạng bình thường của dân chúng, ô tô đi vào cả làn đường dành riêng cho người đi bộ, khó khăn vô cùng.

Tới giờ phút này, nhìn tình hình của nơi đây, Liễu Kình Vũ không khỏi thầm nghĩ: “Mặc dù trước kia mình đảm nhiệm chức vụ ở Đông Giang, tuy kinh tế không được phát triển, nhưng ít nhất quản lý thành phố vẫn có chút quy củ, đường phố và thành phố cũng không có cũ nát như huyện Thụy Nguyên này. Nếu không phải biết mình đang tới thị trấn huyện Thụy Nguyên, có lẽ Liễu Kình Vũ vẫn cho rằng mình tới một trấn nhỏ đấy.

Thành thị này cũng quá cũ nát rồi, đây vẫn chỉ là đang mùa đông, nếu tới mùa hạ, tình hình của huyện thành Thụy Nguyên này có lẽ ruồi nhặng phải bay múa đầy trời, mùi thối ngút trời.

Đoàn xe tiến vào tòa nhà huyện ủy, Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm và Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương cùng các ủy viên thường vụ huyện ủy huyện Thụy Nguyên vô cùng niềm nở chào đón đoàn người Hoàng Lập Hải, Ngưu Chấn Tùng, Liễu Kình Vũ tiến vào hội trường huyện ủy. Người đứng đầu bốn bộ máy của huyện Thụy Nguyên và người đứng đầu các phòng ban tất cả đều đứng đợi.

Thấy Ngụy Hoành Lâm bọn họ tiến vào, cả hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả mọi người đều đứng dậy ra sức vỗ tay.

Chứng kiến tình huống như vậy, Hoàng Lập Hải vừa ý gật đầy, nhìn Ngụy Hoành Lâm nói:

– Ừ, đồng chí Ngụy Hoành Lâm, công tác của các anh ở huyện Thụy Nguyên làm cũng không tệ nha.

Ngụy Hoành Lâm vội vàng nói:

– Tất cả đều là lão bí thư ngài giơ cao đánh khẽ huyện Thụy Nguyên chúng tôi, bọn hậu bối huyện Thụy Nguyên chúng tôi tất cả đều lấy ngài làm gương để học tập.

Hoàng Lập Hải lại cười, một mặt đi qua các cán bộ quen biết vẫy tay chào hỏi, thậm chí còn thỉnh thoảng dừng lại trò chuyện đôi câu. Hoàng Lập Hải bước vào hội trường căn bản không có cảm giác lạ lẫm, giống như đi vào hậu hoa viên của chính nhà mình.

Ngưu Chấn Tùng bên cạnh thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng: “Hazz, ở huyện Thụy Nguyên, e rằng không có ai có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn Hoàng Lập Hải, có lẽ người thanh niên Liễu Kình Vũ ở nơi này khó có chỗ khởi sắc. Bây giờ Hoàng Lập Hải cũng đã bố trí một số chướng ngại vật cho Liễu Kình Vũ rồi, tiểu tử này xem ra chưa phát hiện ra”.

Ngưu Chấn Tùng quay đầu lại nhìn Liễu Kình Vũ, thấy hắn đã ở bên cạnh mình, ánh mắt nhìn về phía trước, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm, nét mặt của Ngưu Chấn Tùng không khỏi có chút như đưa đám.

Thật ra, Ngưu Chấn Tùng đúng là xem thường Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ và Ngưu Chấn Tùng cùng đi sau Hoàng Lập Hải, làm sao có thể không nhìn thấy những chi tiết này của Hoàng Lập Hải. Đối ngược với suy nghĩ của Ngưu Chấn Tùng, Liễu Kình Vũ là một người rất tỉ mỉ, quan sát biểu hiện của Hoàng Lập Hải từ lúc tiến vào hội trường, Liễu Kình Vũ đưa ra một kết luận: Xem ra Hoàng Lập Hải hôm nay muốn giọng khách át giọng chủ rồi. Từng chi tiết từ khi Hoàng Lập Hải tiến vào hội trường dường như đều ám chỉ mình một chút, đó chính là ở huyện Thụy Nguyên này, một Bí thư huyện ủy như hắn căn bản chính là người ngoài, chỉ có ông ta Hoàng Lập Hải mới là chủ nhân chân chính ở nơi này.

Liễu Kình Vũ tuy rằng không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng đã tăng thêm vài phần khinh thường và bất mãn đối với Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải.

Lúc mọi người đã vào vị trí xong xuôi, Chủ tịch huyện Ngụy Hoàng Lâm chủ trì nghi thức đón tiếp:

– Các vị đồng chí, hôm nay, chúng ta hân hạnh đón tiếp Chủ tịch thành phố Hoàng và Phó trưởng ban tổ chức Ngưu đích thân tới chỉ đạo công tác của huyện Thụy Nguyên chúng ta, đồng thời chúc mừng Bí thư Liễu nhậm chức. Chúng ta cùng cho một tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón Chủ tịch thành phố Hoàng và các vị lãnh đạo tới, xin các vị vỗ tay mời chủ tịch thành phố Hoàng lên phát biểu.

Phía dưới lập tức một tràng pháo tay vang lên.

Hoàng Lập Hải kéo lấy micro, giơ tay hướng xuống phía dưới tỏ ý trấn áp, tiếng vỗ tay lập tức tắt hẳn.

Hoàng Lập Hải trầm giọng nói:

– Các đồng chí huyện Thụy Nguyên, tôi tin rằng đa số các đồng chí có mặt ở đây đều không xa lạ gì với tôi, tôi cũng đã công tác ở huyện Thụy Nguyên chúng ta suốt 17 năm rồi, đời người có thể có mấy cái 17 năm, tôi đã hiến dâng tuổi thanh xuân ở đây, hơn nữa, cũng kết giao với rất nhiều bằng hữu, đề bạt rất nhiều đồng chí tài giỏi, có năng lực, giống như đồng chí Ngụy Hoành Lâm chính là một trong số những người xuất sắc đó.

Những năm trước khi tôi rời huyện Thụy Nguyên, công việc đối với tôi tương đối hài lòng, nhưng một số đồng chí sau này kế nhiệm vị trí của tôi biểu hiện không như ý người, điều này khiến tôi rất không hài lòng. Bởi vì, trong thời gian 10 năm gần đây, huyện Thụy Nguyên chúng ta phát triển chậm hơn, đối với chuyện này tôi vô cùng đau lòng, ngày đêm đều suy nghĩ làm thế nào để huyện Thụy Nguyên chúng ta phát triển. Trong lúc tôi giữ chức Chủ tịch thành phố Nam Hoa, cũng đã rất chú ý và chiếu cố với huyện Thụy Nguyên chúng ta, hy vọng huyện Thụy Nguyên chúng ta có thể phát triển mạnh hơn một chút, nhưng kết quả sau cùng vẫn khiến tôi thất vọng.

Cũng may hiện tại trên tỉnh vì huyện Thụy Nguyên chúng ta đã đưa đồng chí Liễu Kình Vũ xuống, từ lý lịch của đồng chí Liễu Kình Vũ chúng ta có thể nhìn ra được, đồng chí Liễu Kình Vũ là một cao thủ thu hút đầu tư, hy vọng trong thời gian đồng chí Liễu Kình Vũ đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên chúng ta, có thể loại trừ những khuyết điểm của hai Bí thư huyện ủy trước, dùng thái độ tích cực để triển khai công tác, qua đó đẩy mạnh thu hút đầu tư cho huyện Thụy Nguyên chúng ta, có thể khôi phục lại thời kỳ huy hoàng như trước kia tôi quản lý. Nếu đồng chí Liễu Kình vũ có thể làm được chuyện này, đến lúc đó tôi sẽ đích thân chúc mừng công trạng của đồng chí.

Nói tới đây, Hoàng lập Hải nhìn Liễu Kình Vũ nói:

– Thế nào, Liễu Kình Vũ, đối với công tác ở huyện Thụy Nguyên anh có lòng tin hay không?

Hoàng Lập Hải nói xong, tất cả các cán bộ đều tràn đầy hy vọng nhìn về phía Liễu Kình Vũ. Thu hút đầu tư là thành tích dễ dàng xuất hiện, nếu như Liễu Kình Vũ thật sự có thể thu hút được đầu tư để kinh tế của huyện Thụy Nguyên phát triển tuyệt đối, đến lúc đó tất cả mọi người đều có thành tích.

Từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ luôn lắng nghe cẩn thận bài phát biểu của Hoàng Lập hải, theo những gì Hoàng lập Hải nói, trong lòng Liễu Kình Vũ càng không hài lòng, bởi vì lời nói của ông ta tất cả các chi tiết từ lúc bước vào hội trường đều là giọng khách át giọng chủ.

Hoàng Lập Hải đa số thời gian đều khoe khoang ông ta ở huyện Thụy Nguyên đã từng đạt được những thành tích thế nào, khoe ông ta ở huyện Thụy Nguyên đã từng cất nhắc bao nhiêu cán bộ, phía sau những lời nói đó thật ra còn có dụng ý, đó chính là đưa lập trường của đa số cán bộ huyện Thụy Nguyên hướng về phía ông ta.

Nghe Hoàng Lập Hải hỏi mình, Liễu Kình Vũ cười nhạt:

– Chủ tịch Hoàng, với bất kỳ công việc gì, tôi cũng có lòng tin.

– Tốt, rất tốt, mọi người thấy đó, đồng chí Liễu Kình Vũ tuy rằng tuổi còn rất trẻ, nhưng rất có khí thế, cũng rất quyết đoán, điều này cũng cho thấy đồng chí Liễu Kình Vũ vẫn còn có chút bốc đồng, hy vọng đồng chí có thể phối hợp với đồng chí Ngụy Hoành Lâm cùng nhau lãnh đạo giúp nhân dân huyện Thụy Nguyên phát khiển kinh tế nhanh chóng. Đương nhiên, trong chuyện này tôi cũng có vài mong muốn đối với đồng chí Liễu Kình Vũ. Thứ nhất, hy vọng đồng chí Liễu Kình Vũ có thể chủ động tích cực trong chính trị, kịp thời báo cáo và phản hồi công tác cho lãnh đạo cấp trên, nghe theo chỉ đạo của cấp trên, bảo đảm tình hình huyện Thụy Nguyên ổn định; Thứ hai, hy vọng đồng chí có thể phát huy toàn bộ tính năng động, tích cực thu hút đầu tư về huyện Thụy Nguyên, phát triển kinh tế; Thứ ba, hy vọng đồng chí có thể giữ được sự liêm khiết, đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích cá nhân, làm việc đến nơi đến chốn, không tham vọng, không thực tế, đột tiến liều lĩnh.

Nói tới đây, Hoàng Lập Hải vừa nhìn xuống phía các cán bộ huyện Thụy Nguyên nói:

– Dĩ nhiên, tôi cũng có hai nguyện vọng đối với các vị có mặt ở đây, một là cùng đồng chí Ngụy Hoành Lâm, tích cực phối hợp công tác với đồng chí Liễu Kình Vũ; hai là phải giám sát giúp đỡ công tác. Đồng chí Liễu Kình Vũ vẫn chưa hiểu rõ tình hình của huyện Thụy Nguyên, nếu chẳng may có lúc đưa ra quyết sách sai lầm, mọi người phải lập tức chỉ ra, giúp đỡ đồng chí sửa chữa sai lầm, cũng có thể phản ánh lên lãnh đạo thành phố, mọi người đồng tâm hiệp lực, đưa huyện Thụy Nguyên chúng ta phát triển. Được rồi, tôi đã nói xong rồi, mời Phó trưởng ban Ngưu Chấn Tùng lên phát biểu.

Hoàng Lập Hải nói xong, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Sau khi Hoàng Lập Hải nói xong, ánh mắt nhìn về phía Liễu Kình Vũ, ông ta thấy sắc mặt của Liễu Kình Vũ tỏ ra rất bình tĩnh, nhìn ông ta. Liễu Kình vũ đang cười với mình, ông ta cũng cười với Liễu kình Vũ, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra tiểu tử Liễu Kình Vũ này đúng thật có chút đạo hạnh, cũng không biết hắn có nhìn ra thâm ý và cạm bẫy trong lời nói của mình không”.

Tuy trong lòng nói như vậy, nhưng thái độ của Hoàng Lập Hải cũng không thể hiện ra điều gì, bởi vì căn bản ông ta không thèm để ý Liễu Kình Vũ rốt cuộc suy nghĩ như thế nào. Ông ta nói đúng rồi, các cán bộ huyện Thụy Nguyên tự nhiên sẽ chiếu theo chỉ thị của mình làm việc, Liễu Kình Vũ dù thân thế có mạnh hơn cũng không thể lay động được sức ảnh hưởng đối với huyện Thụy Nguyên.

Lúc này, Ngưu Chấn Tùng bắt đầu lên tiếng.

Liễu Kình Vũ bên cạnh không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng trong lòng nổi sóng dữ dội. Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đã ý thức được, có lẽ sau này công tác của mình ở huyện Thụy Nguyên sẽ không được thuận lợi, bởi vì vị lão bí thư Hoàng Lập Hải này, đương nhiệm Chủ tịch thành phố Nam Hoa thật sự có sức ảnh hưởng quá lớn đối với huyện Thụy nguyên. Ánh mắt của cán bộ phía dưới đều nhìn ông ta với vẻ thân thiết, nhiệt tình như vậy, tương lại việc triển khai công tác đối với mình chắc chắn bị cản trở rất lớn đấy.

Nhất là vừa rồi Hoàng Lập Hải lại kiêu ngạo kêu gọi các cán bộ huyện Thụy Nguyên giám sát mình, thậm chí là sửa chữa mình. Lời nói này mặc dù về nguyên tắc nghe không có vấn đề gì, nhưng thực tế, lãnh đạo cấp trên thường sẽ không nói rõ những lời như vậy. Đây quả thực là vẽ đường cho các cán bộ huyện Thụy Nguyên, nếu hắn Liễu Kình Vũ làm việc không đúng, các anh có thể ở trước mặt Liễu Kình Vũ đập bàn, cũng có thể tìm Hoàng Lập Hải tôi báo cáo công tác, tôi cho các anh làm chủ.

Như vậy, công việc của Liễu Kình Vũ mình phải triển khai như thế nào nhỉ.