Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 500: Tâm tư đại lão




– Chủ nhiệm Liễu, tiền này tôi trả giúp ngài rồi. 

– Ông chủ, đưa ông tiền cơm này. 

– Chủ nhiệm Liễu, chúng tôi cảm ơn ngài. 

Trong khoảng thời gian ngắn, trong quán ăn sáng lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người vây quanh Liểu Kình Vũ, bắt tay Liễu Kình Vũ, chụp hình tập thể chứng tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đến Liễu Kình Vũ. Trong đó có bà cụ trên bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, trực tiếp nắm tay Liễu Kình Vũ kéo hắn lại và nói:

– Chủ nhiệm Liễu, tôi sống lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên thấy có người dám đứng lên và đánh bại phần tử xấu như anh. Anh đánh bại tên tham quan Tôn Ngọc Long, vì nhân dân chúng tôi giải quyết được mối lo ngại, thị xã Đông Giang chúng tôi rất cám ơn anh. 

Liễu Kình Vũ vội vàng nói:

– Bà à, đây là việc cháu cần làm, ai bảo cháu là Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật chứ. 

Lúc này, bên cạnh có người trên chừng 30 tuổi lớn tiếng nói:

– Trước đây đã có mấy người là Chủ nhiệm như anh, nhưng không một ai giống anh dứt khoát tiến hành chống tham nhũng. Chủ nhiệm Liễu, anh là cứu tinh thị xã Đông Giang chúng tôi. 

Gió bắc rít lại, trên bầu trời bắt đầu có tuyết rơi. 

Nhưng mà, vòng vây của nhân dân ở đây ngày một đông, nhất là khi nghe tin Liễu Kình Vũ phải rời khỏi thị xã Đông Giang, rất nhiều người xúm lại đây. Tin tức hắn rời khỏi như có cánh bay đi, tử ngõ nhỏ đến đường lớn đều truyền ra. 

Không đến mười phút, trước sau trái phải hắn đều chật cứng người thị xã Đông Giang. 

Tuyết lớn bất chấp mọi thứ mà đánh vào mặt mọi người, nhưng mà, bất luận là ông cụ bà cụ sáu bảy mươi tuổi, hay các em nhỏ mười mấy tuổi, tất cả mọi người đem toàn bộ ánh mắt đầy sự tôn kính nhìn hắn. Tuy Liễu Kình Vũ đã bị vây quanh bởi nhiều người, nhưng đám đông vẫn cứ dõi theo phương hướng của Liễu Kình Vũ. 

Tuyết rơi trên khuôn mặt, trên cổ của mỗi người, tất cả đều không có ý tránh tuyết, trong ánh mắt đầy lòng cảm ơn, sớm đã làm tan chảy cái giá rét của tuyết và gió lạnh. 

Nhìn bản thân bị nhân dân vây kín, Liễu Kình Vũ biết rằng, bản thân phải nhanh chóng rời khỏi, bởi vì gió tuyết ngày càng lớn, thời tiết quá lạnh, nếu cứ như vậy mọi người sẽ bị cóng mất. 

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ hướng về đám đông, tay nắm chặt, khuôn mặt xúc động nói:

– Các vị, ông bà cô bác anh chị em, rất cám ơn sự quan tâm của mọi người dành cho Liễu Kình Vũ, tôi ở đây cám ơn mọi người, xin nhờ mọi người nhường ra lối đi, tôi cần phải đi rồi. Nếu không đi, những người bạn phía trước sẽ phải chờ đợi trong giá lạnh. 

Sau khi nghe lời Liễu Kình Vũ nói, mọi người lập tức hành động. Rất nhanh, mọi người tự giác nhắc nhở nhau, dọn ra một lối đi thẳng tắp cho chiếc ô tô của Tần Duệ Tiệp. 

Lúc này, Trịnh Bác Phương và đám người Đường Thiệu Cương nghe tin Liễu Kình Vũ rời khỏi đã đứng bên ngoài vòng vây, bọn họ muốn xông vào cũng xông vào không được, chỉ có thể hướng về Liễu Kình Vũ vẫy tay tạm biệt. 

Tần Duệ Tiệp và Liễu Kình Vũ ngồi vào ô tô, ô tô khởi động, chậm rãi tiến về phía trước. 

Lúc này, ông chủ tiệm đột nhiên vẫy vẫy tay cùng với tờ tiền mười tệ, lớn tiếng nói:

– Chủ nhiệm Liễu, tiền cơm của anh còn ở đây này, tôi không thể lấy tiền cơm của anh, anh là cứu tinh của thị trấn Đông Giang chúng tôi. 

Vừa nói, ông chủ vừa đẩy mọi người, định xông ra, nhưng ông ta nửa bước cũng khó đi. 

Lúc đó, một người trung niên tuổi tứ tuần nói với ông chủ này:

– Ông chủ, ông cất lại đi, Chủ nhiệm Liễu ở Đông Giang chúng ta chưa từng lấy hối lộ của bất kỳ kẻ nào, chưa từng đòi lấy bất kỳ thứ gì từ tay chúng ta, bây giờ anh ấy sắp rời khỏi, ông không thể huỷ hoại thanh danh của anh ấy được. 

Ông chủ quán cười khổ một cái, dừng chân nói:

– Ừ, Chủ nhiệm Liễu là quan tốt trăm năm khó gặp, nếu như quan Đông Giang ai cũng giống như anh ấy thì việc kinh doanh của chúng ta có thể tốt hơn nữa. Nhưng tiếc thay, tháng nữa sẽ có người đến thu phí các loại hạng mục, tuy là giải quyết xong đám tham quan lớn rồi, nhưng còn đám tham quan nhỏ thì vẫn còn rất nhiều. 

Người trung niên này lập tức thay đổi sắc mặt nói:

– Tôi nói ông chủ quán này, ông phải biết đủ chứ. Từ sau khi Chủ nhiệm Liễu đến, đám quỷ tham lam đó không phải đã kiêng dè hơn rất nhiều sao? Trước đây không phải tháng nào ông cũng phải giao bảy, tám trăm cho bọn họ sao, bây giờ Chủ nhiệm Liễu đã chấn chỉnh lại, bọn họ mỗi tháng chỉ dám lấy của ông hai, ba trăm thôi. 

Ông chủ quán dùng sức gật đầu:

– Đúng rồi, khi Chủ nhiệm Liễu còn ở đây, nhân dân chúng ta có rất nhiều lợi ích, chỉ là không biết khi Chủ nhiệm Liễu rời khỏi, chúng ta có giống như lúc trước nữa không, tiếp tục chịu đựng sự quấy rối và cướp bóc của đám chó mèo đó. 

Người trung niên cười khổ một cái:

– Ai biết được. 

Hai người mặc dù đang trò chuyện, nhưng ánh mắt của bọn họ lại nhìn chăm chú vào phương hướng Liễu Kình Vũ rời đi, trong ánh mắt tràn đầy cảm ơn và lưu luyến. 

Bông tuyết rơi đầy trời, Liễu Kình Vũ theo xe rời khỏi Đông Giang. 

Nhân dân Đông Giang dọc theo hai bên đường xếp thành hàng thật dài, hai mắt chan chứa nước mắt, vẫy tay chào tạm biệt Liễu Kình Vũ. Trên đường đi, Liễu Kình Vũ từ đầu đã sớm mở của xe, không ngừng vẫy tay chào mọi người. 

Vừa lái xe, Tần Duệ Tiệp vừa thở dài một tiếng nói:

– Liễu Kình Vũ, nếu như Hoa Hạ chúng ta ai làm quan cũng như anh, trước khi rời khỏi còn được nhân dân kính trọng lưu luyến thì giấc mơ của Hoa Hạ sớm đã thành hiện thực rồi. 

Liễu Kình Vũ cười khổ nói:

– Duệ Tiệp, nói thật là tôi chỉ xem tôi là một gã Đảng viên cộng sản,làm việc bản thân cần làm, ở vị trí nào, nghĩ việc của vị trí đó. Chỉ cần làm quan ý thức được việc này, chỉ cần trong lòng bọn họ có thể thực sự vì nhân dân, làm tốt công việc của bản thân, như vậy gần như 50% cán bộ trở lên đều có thể như tôi. Mấu chốt nhất chính là, cán bộ phải buông thả được mọi ý niệm xấu trong lòng, dốc tâm dốc sức vào làm việc. 

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại thả một tiếng thở dài. 

Ô tô nhanh chóng rời khỏi nội thành Đông Giang, bông hoa tuyết từ từ rơi xuống, bóng dáng những người đưa tiễn dần xa dần xa rồi biến mất. 

Bởi do tuyết vừa mới rơi, trên đường chỉ có lớp tuyết mỏng, tới gần đường cao tốc, tuyết rơi ít hơn nên con đường chưa bị phong toả. Ô tô chạy tốc độ nhanh, một đường hướng về phía thành phố Liêu Nguyên. Liễu Kình Vũ cảm thấy nếu bản thân đã bị miễn chức, bây giờ cũng chưa có sắp xếp gì, vậy thì chi bằng về Yến Kinh, về bên cha mẹ và ông bà, làm tốt bổn phận hiếu thảo. 

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ vang lên. 

Là Tăng Hồng Đào gọi đến. 

Liễu Kình Vũ trong lòng đối với Tăng Hồng Đào vẫn có vài phần bất mãn, cho nên, hắn không có trả lời điện thoại ngay lập tức. 

Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, Liễu Kình Vũ nghĩ rằng đối phương sẽ không gọi lại cho mình nữa. 

Nhưng mà, chuông điện thoại vừa mới ngắt, rất nhanh liền lại vang lên. 

Tần Duệ Tiệp liếc nhìn qua điện thoại di động của Liễu Kình Vũ, phát hiện người gọi đến là Tăng Hồng Đào, Tần Duệ Tiệp lập tức có chút lo lắng thúc giục nói:

– Liễu Kình Vũ, là điện thoại của Bí thư Tăng, mau nhận điện đi. 

Liễu Kình Vũ mang theo một giọng bực dọc nói:

– Bí thư Tăng thì làm sao, ông ta còn không phải qua cầu rút ván sao? 

Tuy miệng nói như vậy, nhưng sau vài hồi chuông reo Liễu Kình Vũ vẫn nhận cuộc gọi. 

– Liễu Kình Vũ, cậu lập tức đến Tỉnh ủy một chuyến, tôi có chuyện quan trọng bàn với cậu, tôi ở Tỉnh ủy chờ cậu.

Trong điện thoại truyền đến giọng điệu nghiêm túc của Tăng Hồng Đào. 

Liễu Kình Vũ mang theo vài phần mỏi mệt nói:

– Bí thư Tăng, tôi hơi mệt, đúng lúc hiện tại không có công việc, tôi muốn được nghỉ ngơi. 

– Nghỉ ngơi? Tôi nghĩ cậu đừng suy nghĩ đến. Bên đây tôi có một vị trí cần cậu đến cứu giúp khẩn cấp, cậu nhanh chóng đến đây. Hiện tại vấn đề này rất bức bách rồi, dân chúng huyện Thuỵ Nguyên thành phố Nam Hoa đã nghênh cổ đợi cậu lâu lắm rồi. Tôi cũng phải đại diện Tỉnh ủy phỏng vấn cậu một chút, xem cậu có thể đảm nhiệm chức vụ Bí thư Huyện ủy này hay không.

Nói xong, Tăng Hồng Đào trực tiếp cúp máy. 

Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút tút, trong lòng Liễu Kình Vũ bốn bề dậy sóng, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ:

– Muốn mình đến làm Bí thư huyện ủy Thuỵ Nguyên thành phố Nam Hoa, việc này không có khả năng chứ? Bí thư Tăng đang muốn chơi trò gì đây? Tại sao không nói sớm hơn, chẳng lẽ muốn thử mình sao. 

Tần Duệ Tiệp cười nói:

– Em nghĩ trước đây Bí thư Tăng thật là muốn khảo nghiệm anh, nếu không, làm sao có thể giúp anh lên chức vụ như vậy. Liễu Kình Vũ, em nghĩ lần này anh đã đáp lên chuyến xe tốc hành trên con đường làm quan rồi. Bí thư Tăng là nhân vật số 1 của Tỉnh ủy Bạch Vân. Trong tình huống bình thường, ông ấy làm sao có thể quản vấn đề điều chỉnh chức vụ của một cán bộ cấp Cục như anh chứ. Chỉ cần là cán bộ cấp Sở cũng đủ khiến ông ấy rối tinh rối mù rồi. Em thấy ông ấy khẳng định là xem trọng nhân tài như anh rồi, chính vì vậy, ông ấy mới yêu cầu nghiêm khắc với anh như vậy. 

Em cho rằng, Bí thư Tăng không thể không biết chuyện Lý Vạn Quân trực tiếp miễn chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật của anh, càng không thể không biết mục đích thực sự của ông ta. Nhưng ông ấy nhất quyết án binh bất động, đây có lẽ là tiến hành khảo nghiệm tâm tính và ý trí của anh. Dù sao, trên quan trường việc lên xuống rất bình thường, anh chỉ có thể vượt qua khảo nghiệm, mới có thể đi xa hơn. 

Liễu Kình Vũ nghe xong dùng sức gật đầu. Thật ra, những đạo lý này trong lòng hắn làm sao không hiểu rõ chứ, chỉ là hiểu rõ là một chuyện, nhưng hiện tại Liễu Kình Vũ cũng không phải là người lão luyện, chỉ là thanh niên vừa bước qua sinh nhật lần thứ hai mươi bốn, tâm tính có lúc vẫn rất nông nổi. Chính vì vậy mà trong lòng hắn đối với Tăng Hồng Đào mới có một chút bức xúc. 

Nhưng giờ phút này, trong lòng Liễu Kình Vũ, cái bức xúc ấy đã hoàn toàn biến mất. Trải qua lần cảm xúc lên xuống này, Liễu Kình Vũ đã trưởng thành hơn, đối với một số sự việc đã nhìn rõ hơn. Tuy nhiên giờ phút này, trong lòng Liễu Kình Vũ không vì sắp thành nhân vật có thực quyền mà vui sướng, nhiều hơn cả là sự áp lực đè ép trên vai. Lúc nãy Tăng Hồng Đào đã nói rất rõ, Bí thư Tăng muốn hắn đi huyện Thuỵ Nguyên thành phố Nam Hoa là muốn hắn đến cấp cứu. 

Một nghi vấn dâng lên trong lòng: “Huyện Thụy Nguyên đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại muốn mình đi cấp cứu?”​