Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 486: Kim thiền thoát xác




Tôn Ngọc Long lúc này sắc mặt u ám khác thường, vẫn trầm mặc không nói.

Đầu óc của y có chút lo lắng, tâm tình vô cùng phức tạp.

Tuy rằng Nghiêm Vệ Đông bị khởi tố rồi, tin tức y có được sẽ không nhanh như ngày trước nhưng bên Ủy ban Kỷ luật vẫn còn có tai mắt, cho nên y sẽ rất nhanh biết được bố trí của Liễu Kình Vũ trong Ủy ban Thường vụ, cũng vì thế mà vài ngày nay tinh thần của y vẫn là cẳng thẳng cao độ. Đồng thời chú ý chặt chẽ hướng hành động của các tổ tuần tra, đặc biệt là hành động của Liễu Kình Vũ và hành động của tổ tuần tra bên phía thị trấn Hắc Môi.

Nhưng mà, điều khiến y không ngờ chính là các tổ tuần tra khác đều đã liên tiếp hành động, nhưng tổ tuần tra phụ trách thị trấn Hắc Môi vẫn luôn án binh bất động, cả ngày đều ở trong văn phòng, thoạt nhìn vô cùng an nhàn. Mà Liễu Kình Vũ cũng vẫn án binh bất động, điều này làm cho y cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tôn Ngọc Long từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng cho tới nay vẫn không có biện pháp nào chứng minh suy nghĩ của y cả.

Sau khi nghe vấn đề của Vu Khánh Sinh, Tôn Ngọc Long trầm mặc thật lâu rồi mới nói:

– Lão Vu à, tôi đoán rằng Liễu Kình Vũ hiện giờ rất có thể đang chơi đòn tâm lí, mưu tính đùa bỡn với chúng ta. Tôi cho rằng hắn khẳng định là muốn tập kích bất ngờ, cho nên các ông ở bên trấn Hắc Môi tuyệt đối không thể mất cảnh giác, nhất định phải vạn phần cẩn thận, nhất là bên mỏ than, phải giảm bớt thì giảm bớt, phải trốn thì trốn đi, toàn bộ những thứ có khả năng là chứng cứ phải tiêu hủy hết đi.

Tôn Ngọc Long nói xong, Vu Khánh Sinh gật gật đầu:

– Vâng, Bí thư Tôn nói rất đúng, tên Liễu Kình Vũ này thích chơi trò đùa bỡn dương đông kích tây, chúng ta nhất định phải luôn luôn đề phòng. Ngài yên tâm đi, lần này chúng ta đã chuẩn bị xong một đội ngũ bất cứ lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mọi động tĩnh bên chỗ Ủy ban kỷ luật thị xã, Liễu Kình Vũ bọn họ dù là một động tĩnh nho nhỏ như gió thổi cỏ lay cũng không qua được mắt chúng ta.

Tôn Ngọc Long lúc này mới vừa lòng gật đầu, đối với Vu Khánh Sinh y vẫn là có lòng tin, bởi vì từ sau khi Khánh Sinh nắm giữ thị trấn Hắc Môi, lợi ích của bọn họ ở đây vẫn luôn vững bước tăng trưởng.

Sau đó, Vu Khánh Sinh và Tôn Ngọc Long lại thương lượng thêm một lúc rồi mới rời đi.

Nhưng lúc Vu Khánh Sinh lên xe, tân Chánh văn phòng Trương Thập Thiên hỏi đi đâu, thì Vu Khánh Sinh trực tiếp đáp:

– Đi tới tiểu khu Long Đằng.

Lái xe và Trương Thập Thiên vô cùng sửng sốt, bởi vì Trương Thập Thiên là một người đối với chính trị tương đối mẫn cảm, trước mắt Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang đang triển khai hành động tuần tra với quy mô rộng, nhiều xã thị trấn đã giơ cao ngọn cờ chống tham nhũng, nhiều phần tử hủ bại đã bị khởi tố, mà hiện tại không khí ở thị trấn Hắc Môi lại vô cùng quỷ dị, lúc này Vu Khánh Sinh lại không tự mình trấn thủ, lẽ nào ông ta không lo lắng sao?

Trương Thập Thiên là người có gan ăn ngay nói thẳng, nguyên nhân căn bản là từ lúc nhiệm chức Phó Chánh văn phòng gã luôn thể hiện hết tài năng của mình, cho nên khi Chánh văn phòng tiền nhiệm kia thất thế gã liền được cất nhắc. Cũng bởi vì gã có rất nhiều kiến nghị dù là nghe thì có vẻ khó nghe nhưng đích thực mang lại cho Vu Khánh Sinh rất nhiều lợi ích.

Vu Khánh Sinh khá giỏi về dùng người, cho nên không chút do dự mà đem Trương Thập Thiên người này cất nhắc lên vị trí Chánh văn phòng ủy ban thị trấn, đồng thời trở thành Ủy viên thường vụ thị trấn.

Đối với Trương Thập Thiên, Vu Khánh Sinh kia vì sao phải đi tiểu khu Long Đằng gã cũng biết được lý do. Bởi vì tiểu khu Long Đằng bên đó y cũng có một căn Biệt thự, trong căn biệt thự có bao dưỡng hai bông hoa tỉ muội sinh đôi, cả hai cũng chỉ trên dưới 20 tuổi, bộ dáng vô cùng diễm lệ, thân hình cũng vô cùng bốc lửa, gần như mỗi lần đến thị xã Đông Giang, Vu Khánh Sinh đều sẽ đến tiểu khu Long Đằng tìm hoa tỷ muội kia vui vẻ. Có điều thời điểm hiện tại có vẻ không thích hợp lắm.

Trương Thập Thiên có chút trầm ngâm nói:

– Bí thư Vu, tình hình thị trấn Hắc Môi chúng ta hiện tại có chút không thích hợp lắm, tổ điều tra Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương không biết khi nào thì đến thị trấn Hắc Môi chúng ta, hay là chúng ta trước quay về, chờ đến lúc có thời gian lại đi tiểu khu Long Đằng.

Vu Khánh Sinh khoát tay nói:

-Lão Trương à, tôi biết suy nghĩ của cậu cũng biết tâm ý của của cậu, nhưng mà cậu yên tâm đi, trấn Hắc Môi chúng ta sẽ không có xảy ra sự tình gì đâu. Bên kia hết thảy tôi đã an bài thỏa đáng, mấy ông chủ mỏ than lớn cũng đã âm thầm đến thị xã Đông Giang rồi, kể cả là Liễu Kình Vũ suốt đêm đánh lén Thị trấn Hắc Môi cũng sẽ không có bất cứ thu hoạch gì. Về phần những số quan chức kia trong thị trấn chúng ta thì càng không cần lo lắng, Liễu Kình Vũ muốn bắt được sơ hở của họ nhưng không có sự phối hợp của mấy ông chủ lớn kia, căn bản là không có khả năng. Hơn nữa tôi đã sắp xếp người theo dõi động tĩnh bên chỗ Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương, bọn họ dù là chút động tĩnh nhỏ như gió thổi qua ngọn cỏ chúng ta cũng biết ngay, lúc đó đều có thể kịp quay về Hắc Môi.

Trương Thập Thiên nói:

– Bí thư Vu, tôi hoài nghi Liễu Kình Vũ có phải hay không đang ngầm chơi trò mạo hiểm, giở thủ đoạn giương đông kích tây, vạn nhất là như vậy thật, e là tình thế của chúng ta sẽ bất lợi.

Vu Khánh Sinh cười nói:

– Giương đông kích tây? Đúng, không ngoại trừ khả năng này, nhưng mà Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang hiện chỉ có vài người, nếu là những người bọn họ hỗ trợ, Liễu Kình Vũ chuyện gì cũng làm không được. Hơn nữa tôi đã sớm sắp xếp nội gián trong Ủy ban Kỷ luật thị xã rồi, bọn Liễu Kình Vũ chỉ cần có một động tĩnh nhỏ, nội gián cũng sẽ thông báo với tôi. Cậu yên tâm đi, Liễu Kình Vũ tuy lợi hại nhưng cũng chỉ là một tên nhãi con mà thôi, ba sáu kế mà nói, hắn còn kém xa lắm.

Nghe Vu Khánh Sinh nói như vậy, Trương Thập Thiên cũng không nói gì nữa, gã chỉ âm thầm thở dài một tiếng, tự mình nghĩ biện pháp trở về để bù vào lỗ hổng. Theo Trương Thập Thiên thấy, Vu Khánh Sinh vị lãnh đạo này mặc dù trình độ không cao, nhưng giỏi dùng người, là người túc trí đa mưu, rất có logic, nhưng nhược điểm duy nhất chính là đôi khi quá tự phụ.

Hết cách, Trương Thập Thiên đành bảo tài xế trước đưa Vu Khánh Sinh đến tiểu khu Long Đằng, sau đó lập tức quay trở về.

Vu Khánh Sinh sau khi bước vào biệt thự, hai nữ nhân xinh đẹp lập tức nhào vào, tận tình phục vụ khiến cho Vu Khánh Sinh thoải mái quên trời đất.

Đêm rất khuya, Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương đúng giờ tan sở, trở về nơi ở của chính mình.

Tối hôm đó, nơi ở của Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương nghênh đón mấy vị khách, những người khách này lưu lại nhà bọn họ khoảng chừng một tiếng rồi cáo biệt, Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương chỉ tiễn họ đến cửa nhà liền quay vào. Sau đó, hai người gần như áp dụng động tác giống nhau, dựa gần cửa sổ ngồi trước bàn xem sách, phê chuẩn văn kiện.

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa sổ, hai nhóm người theo dõi vẫn bí mật quan sát động tĩnh của hai người bọn họ. Mãi cho đến lúc nửa đêm gần 0 giờ, Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương mới tắt đèn đi ngủ, khiến cho nhóm người theo dõi ngoài kia thấp thỏm không yên. May mà bọn họ là 3 người một nhóm, như vậy có thể đảm bảo lúc nào cũng có một người nghỉ ngơi, hai người theo dõi, do đó giảm bớt sai sót.

Mãi đến khi đèn ngủ từ phòng Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương tắt rồi, những kẻ trong hai nhóm người theo dõi mới buông lỏng một chút. Theo kế hoạch đã định, một người trông hai người nghỉ ngơi, ba người mỗi người trực hai tiếng.

Nhưng mà, cùng lúc bọn họ theo dõi, trong màn đêm mờ mịt đoàn xe từ ngoại thành Đông Kinh thẳng tiến vào một bãi đỗ xe bên ngoài thị trấn Hắc Môi. Năm chiếc xe có rèm che phổ thông tề tựu, lúc này đã là 1 giờ sáng.

Vừa lúc đó, theo sau năm chiếc xe phía trước là một chiếc xe Việt Dã cũng đang chầm chậm lái vào bãi đỗ xe, đồng thời khởi động đèn chiếu rộng cùng đèn pha nhấp nháy. Năm giây sau thì tắt đi, năm chiếc xe kia cùng nối đuôi đi theo, thừa dịp bóng đêm mờ mịt, trùng trùng điệp điệp hướng Thị trấn Hắc Môi xuất phát.

Cùng lúc đó, một đội ngũ dưới sự dẫn dắt của chiếc xe Việt dã khác, từ 1 giờ sáng bắt đầu, liên tục lòng vòng đến sáu địa phương. Mỗi lần chiếc xe Việt dã kia dừng lại, mấy chiếc xe phía sau sẽ có 4 người xuống xe nhập vào bóng đêm mà đi, đến các phòng trong khu dân cư mang đi hai người.

Rạng sáng khoảng 3 giờ.

Đội ngũ thứ nhất đã chầm chậm lái vào thị xã Đông Giang, trong đó 2 chiếc xe phổ thông có rèm che lại đi theo dẫn đường của chiếc xe Việt dã, biến mất trong màn đêm mờ mịt.

Trên chiếc xe thứ 5, Liễu Kình Vũ đã ngồi bên trong.

Vừa lúc đó điện thoại của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.

Điện thoại là Lục Chiêu, một trong Liễu Môn Tứ Kiệt gọi đến, Liễu Kình Vũ nhìn điện thoại lập tức nghe máy.

– Lão đại, hành động bên thành phố Liêu Nguyên đã kết thúc, hết thảy đều tiến hành thuận lợi.

Lục Chiêu vô cùng dứt khoát nói.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:

– Tốt, Lục Chiêu, làm tốt lắm.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ cười đắc ý.

Sau đó, Liễu Kình Vũ bảo lái xe dừng xe bên đường cách ủy ban Thị trấn Hắc Môi không xa, sau đó lấy điện thoại gọi cho Trịnh Bác Phương đang ở chiếc xe hơi phía sau:

– Lão Trịnh à, nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi, trời sáng còn có hành động quan trọng phải làm.

Trịnh Bác Phương cười nói:

– Được, ngày mai còn có một trận đánh ác liệt mà.

Lúc này, ngoài cửa sổ bóng đêm thâm trầm, đã vào mùa đông, thời tiết tỉnh Bạch Vân đã tương đối lạnh rồi.

Tuy nhiên vì phòng ngừa ô tô thu hút sự chú ý của người khác, xe Liễu Kình Vũ cùng 3 chiếc xe còn lại toàn bộ đều tắt động cơ, điều hòa không khí, trong đêm rét lạnh như vậy lặng lẽ tựa vào ghế mà ngủ.

Ngồi trên ba chiếc xe đều là nhân viên của Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, bao gồm cả Liễu Kình Vũ, Trịnh Bác Phương và 6 nhân viên của ba phòng giám sát.

Tối đó, bọn họ để có thể chơi chiêu kim thiền thoát xác, để có thể trong tình trạng không kinh động bất cứ thế lực nào tới được Thị trấn Hắc Môi đã tốn rất nhiều công sức, và thành công đi tới Thị trấn Hắc Môi, trên đường đi còn có thể hoàn thành rất nhiều sách lược tốt.

Lúc này, họ thật sự là quá mệt mỏi rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai 8 điểm nhiều, thái dương đều thăng lão cao, cho khánh sinh mới từ hai cỗ hoạt sắc sinh hương thân thể trung gian bò lên, lúc này, điện thoại vang lên: “Báo cáo cho bí thư, Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương đêm qua không có bất kỳ dị thường hành động, tuy nhiên bây giờ còn không có đi đi làm.” 8h giờ sáng ngày hôm sau, mặt trời đều đã lên cao, Vu Khánh Sinh mới từ giữa hai thân thể xinh đẹp qua một đêm hoan ái mà bò dậy. Đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại gọi đến:

– Báo cáo Bí thư Vu. Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương cả đêm qua không có bất kỳ hành động bất thường nào. Có điều hiện tại vẫn chưa thấy đi làm.

Vu Khánh Sinh mơ mơ hồ hồ nghe được báo cáo, lập tức tỉnh táo lại,hỏi:

– Cậu khẳng định tổi qua bọn chúng không có bất kỳ hành động lạ nào?

– Tôi khẳng định.

Đầu dây bên kia báo cáo.

Vu Khánh Sinh nhíu mày:

– Cậu nói là Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương đều không có đi làm?

– Vâng.

Đầu dây bên kia báo cáo.

Trong lòng Vu Khánh Sinh lập tức dâng lên một cảm giác không ổn.​