Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 481: Uy hiếp dụ dỗ




Sau khi Trịnh Bác Phương khiếp sợ, run giọng nói:

– Chủ nhiệm Liễu, theo như anh nói, chẳng lẽ các nước phương Tây sẽ tiến hành xâm lược chúng ta theo cách khác?

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Mặc kệ người khác nói thế nào nhưng tôi cho rằng đây là thủ đoạn xâm lược văn hóa của các nước phương Tây đối với chúng ta. Hơn một trăm năm trước, từ cuối thế kỷ 19, một thầy tu người Mỹ tên là Smith đã sống ở Trung Quốc suốt 22 năm, đúc kết kinh nghiệm sống rồi viết cuốn “phẩm chất người Hoa”. Trong cuốn sách này, tác giả đã trình bày phân tích 27 phương diện của người Hoa chúng ta, bao gồm trọng thể diện, tính tiết kiệm, cần cù chịu khổ, lễ tiết nghiêm ngặt, không coi trọng thời gian, không chính xác, dễ hiểu lầm, quanh co lòng vòng, không theo logic, suy nghĩ mơ hồ, bảo thủ, phân biệt người ngoại quốc, thiếu công tâm, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, sức sống mạnh mẽ, nhẫn nại, biết đủ thú vui, coi trọng nghề nghiệp, nhân từ, thiếu thông cảm, hiếu chiến, tuân thủ luật pháp, nghi ngờ lẫn nhau, thiếu sự tin tưởng, nhiều tín ngưỡng, hiện thực và thời thế…

Trong cuốn sách này có rất nhiều nội dung tiêu cực, thậm chí là những thành kiến thuộc loại nghiêm trọng. Lão mang quan điểm của người phương Tây đến nhận xét người Trung Hoa. Chính vì văn hóa Trung Hoa và phương Tây có sự khác biệt lớn nên lão hiểu lầm người Hoa. Nhưng loại hiểu lầm này thường là cái cớ để họ tiến hành xâm lược. Bọn họ cũng không nói đạo lý. Thói hư tật xấu này của người phương Tây có thể được chứng minh bởi lịch sử của họ. Tuy nhiên, ở quyển sách này, Smith cũng có chỉ ra những điểm yếu của dân tộc chúng ta

Long Tường đột nhiên nói:

– Chủ nhiệm Liễu, hiện tại trên mạng rất nhiều ý kiến phê bình văn hóa của dân tộc chúng ta, bao gồm một số ít phần tử trí thức tinh anh. Bọn họ thường học tập văn hóa phương Tây, anh nghĩ sao về vấn đề này?

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:

– Đầu tiên tôi cho rằng, văn hóa của dân tộc chúng ta quả thực có phần khuyết khiếu, nhưng loại khuyết khiếu này chúng ta có thể dần dần hoàn thiện được. Đây không phải là chướng ngại học tập của chúng ta.

Tiếp theo, văn hóa dân tộc chúng ta uyên bác. Hiện tại có rất nhiều nhà quân sự, chính trị phương Tây học tập. Chúng ta là người Hoa, nếu thật sự không muốn bị người khác khống chế, nhất định phải mạnh mẽ tăng cường kế thừa và học tập văn hóa dân tộc.

Thứ ba, đối với văn hóa Phương Tây chúng ta cũng không nên hoàn toàn chống lại, cũng không nên hấp thu hoàn toàn. Chúng ta phải biết lựa chọn, chỉ học những ưu điểm của người. Phải đẩy mạnh công tác tuyên truyền, bởi vì văn hóa thuộc lĩnh vực nhận thức. Các nước phương Tây cũng sớm có kết luận, đối với dân tộc Trung Hoa chúng ta phải đánh từ từ, không thể sử dụng thủ đoạn quân sự tiến hành đối kháng và xâm lược. Cho nên từ vài thập niên trước, bọn họ đã có ý định thông qua thủ đoạn kinh tế, tài chính để nắm trong tay TrungHoa, nhất là thông qua thủ đoạn xâm lược văn hóa ảnh hưởng đến giá trị quan và thế giới quan của thế hệ trẻ chúng ta. Chiêu thức này nếu cứ im lặng tiến hành thì cũng là chiêu thức trí mạng nhất.

Long Tưởng hỏi:

– Tại sao lại là trí mạng nhất?

Liễu Kình Vũ cười khổ:

– Hãy nhìn Syria, Libya và Ukraine bây giờ đi. Bọn họ đang từng bước bị tàn phá bởi cái gọi là kế thừa văn hóa quốc gia của các nước Âu Mĩ. Trong đó 80% các quốc gia không lâm vào tình trạng chiến tranh nội loạn thì cũng đấu tranh không ngừng. Các quốc gia này đều bị các nước Âu Mĩ lũng đoạn kinh tế và xâm lược văn hóa. Tại sao lại xuất hiện loại tình huống này? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn họ không có truyền thống văn hóa của dân tộc mình. Hoặc là niềm tin văn hóa không đủ khắc sâu hoặc đã mất đi tính kế thừa.

Mà Trung Hoa chúng ta hoàn toàn khác họ. Chúng ta được dẫn dắt dưới sự lãnh đạo của Chủ nghĩa xã hội khoa học mang đậm bản sắc dân tộc. Chúng ta kiên định học tập và kế thừa truyền thống văn hóa. Cho nên, tuy rằng gần trăm năm nay chúng ta phải trải qua nhiều cực khổ, nhưng chúng ta chỉ càng không ngừng quật khởi mà thôi.

Trịnh Bác Phương nói:

– Chủ nhiệm Liễu, tôi thấy hiện tại Trung Hoa chúng ta đang gặp phải một loại hình thức cực kỳ ác liệt, chính là bị văn hóa các nước Âu Mĩ xâm lược mạnh mẽ. Truyền thống văn hóa đang dần rơi vào tay giặc. Hơn nữa, không thể phủ nhận một điều, bất kể người Nhật tổng kết 10 thói hư tật xấu hay người Mỹ tổng kết phẩm chất của chúng ta. Những điều này đều chứng minh, thói hư tật xấu của chúng ta vẫn tồn tại. Anh nói chúng ta nên làm như thế nào để khiến dân tộc càng thêm vững vàng? Làm thế nào để giải quyết thói hư tật xấu?

Liễu Kình Vũ mỉm cười:

– Trịnh Bác Phương, thật ra những vấn đề anh nói chúng ta sớm đã nhận thức được, hơn nữa cũng đã thực hiện bằng hành động thực tế. Thứ nhất, không ngừng xây dựng kinh tế, khiến dân chúng ngày càng giàu có. Thứ hai, tăng mạnh tinh thần văn minh. Trước mắt, văn hóa quốc học liên tục nóng lên cũng là dấu hiệu rõ ràng. Thứ ba, tất nhiên vẫn phải tăng mạnh tính kế thừa và phát triển văn hóa dân tộc. Tôi cho rằng, chỉ khi dân chúng giàu có rồi, Trung Hoa chúng ta mới là một nước có thực lực hùng mạnh. Rất nhiều vấn đề có thể giải quyết rõ ràng. Đương nhiên, chỉ giàu có về vật chất nhất định là không đủ, phải giàu có cả về truyền thống văn hóa nữa.

Liễu Kình Vũ vừa nói đến đây, di động của hắn liền vang lên.

Điện thoại là của Abe gọi tới

Abe ngang ngược mang theo một tia bất mãn nói:

– Chủ nhiệm Liễu, anh bây giờ đang ở đâu? Hiện tại cũng đã qua 1 giờ đồng hồ rồi. Tôi tới phòng họp đã lâu, sao anh còn chưa đến?

Nhận được điện thoại của Abe, Liễu Kình Vũ lúc này mới đứng dậy nói:

– Ồ, thật sự xin lỗi, tôi có chút việc nên chậm trễ, hiện tại tôi sẽ đến đây.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ cười nhìn về phía Trịnh Bác Phương và Long Tường nói:

– Hôm nay chỉ có thể tán gẫu đến đây thôi. Tôi phải đi gặp những người đó rồi, để xem bọn họ diễn cái trò khỉ gì?

Hai người gật đầu, đưa Liễu Kình Vũ ra khỏi phòng.

Liễu Kình Vũ rời khỏi liền đi thẳng đến phòng họp đã hẹn trước.

Giờ phút này, trong phòng họp đã ngồi đủ ba người, Tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc của Tập đoàn BX Anh quốc – Charlotte, Tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc của Tập đoàn Deeya nước Mĩ – Philip và Tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc của tập đoàn Suzuki Nhật Bản – Abe. Ở gần cửa phòng họp còn có sáu gã vệ sĩ ngoại quốc. Tên vệ sĩ thấp nhất cũng cao khoảng 1m95. Tất cả bọn họ đều hơn 2m. Cả người tràn ngập cơ bắp, rất khí thế

Sau khi Liễu Kình Vũ đi vào, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua ba người ngoại quốc đối diện rồi trực tiếp ngồi xuống ghế, thản nhiên hỏi:

– Là ai nói có tài liệu tố cáo quan trọng muốn đưa cho tôi?

Abe cười ha hả nói:

– Liễu Kình Vũ, thật xin lỗi. Là tôi gọi điện cho anh. Mục đích của chúng tôi chỉ là muốn trình bày với anh một sự việc. Tuy nhiên trước kia Charlotte có gọi điện hẹn gặp mà anh không đồng ý, cho nên chúng tôi chỉ có thể dùng cách thức lừa gạt này, xin anh không cảm thấy phiền.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười:

– Ồ, nói dối để tôi đồng ý gặp, nếu không phải chuyện có liên quan đến Ủy ban Kỷ luật, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp chuyện.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy muốn đi.

Lúc này, sáu gã cường tráng xếp thành một hàng dài chắn trước mặt Liễu Kình Vũ.

Philip nói:

– Liễu Kình Vũ, không nên đi vội. Anh không chỉ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Đông Giang mà còn là Ủy viên Thường vụ Thị ủy Đông Giang. Chúng tôi đều là nhà đầu tư, tôi nghĩ, nói đến chuyện đầu tư cũng là một trong những công việc của anh.

Philip là người Mỹ, thật ra nghiên cứu người Trung hoa không kém so với người Nhật. Nhưng y chỉ thích đứng ở phía sau để người Nhật Bản đi trước mà thôi. Bây giờ người Nhật không thể cản, y không thể không ra mặt.

Không thể không nói, lời này của Philip rất có trọng lượng. Sau khi nghe hắn nói xong, Liễu Kình Vũ cười lạnh một tiếng. Ánh mắt liếc qua mấy vệ sĩ, xoay người ngồi trở lại ghế:

– Không biết các anh muốn nói chuyện gì?

Philip cười nói:

– Chúng tôi giới thiệu một chút, tôi là Tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc của Tập đoàn Deeya nước Mĩ Philip, vị này là Tổng giám đốc Chi nhánh Trung Quốc của Tập đoàn BX Anh quốc Charlotte, vị này là Tổng giám đốc Chi nhánh Trung Quốc của tập đoàn Suzuki Nhật Bản Abe. Chúng tôi muốn nói với anh chuyện cả ba Tập đoàn chúng tôi hợp tác đầu tư xây dựng nhà máy ở thị trấn Phủ Viễn. Theo tin tức chúng tôi có được, căn bản kế hoạch đầu tư của chúng tôi ở thị trấn Phủ Viễn bị anh ngăn cản. Đối với chuyện này anh thấy thế nào?

Trong lúc nói chuyện, trên mặt ba người tràn đầy sát khí nhìn Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ nhìn thấy vẻ mặt của cả ba người liền khinh thường cười. Hắn biết rất rõ, trong lúc đàm phán bọn người này thích nhất sử dụng kỹ xảo. Rất nhiều người Hoa cùng bọn họ hay người của các quốc gia khác đàm phán trong lòng đều rất sợ hãi, lộ ra điểm yếu của chính mình.

Liễu Kình Vũ khinh thường cười:

– Đúng là như vậy. Chuyện này là do tôi quấy nhiễu. Nghe nói các người cùng Tôn Ngọc Long chuẩn bị ký kết hợp đồng cho thuê đất. Tôi chỉ cần nhìn cũng biết trong lòng các người đang tính toán điều gì. Nói là đầu tư nhưng thực chất là chiếm lĩnh đất đai, khai thác tài nguyên. Tôi sẽ không để các người thực hiện được kế hoạch này.

Liễu Kình Vũ nói xong, không khí trong phòng họp lập tức khẩn trương. Mấy vệ sĩ nhìn Liễu Kình Vũ bằng ánh mắt tràn đầy sát khí.​